Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân

Chương 30: Buổi Săn Bắn Hoàng Gia


Xe ngựa Tiêu Thiên Huyền hồi kinh, suốt dọc đường đi hắn cứ trầm mặc cả một đêm không ngủ thất thần chìm vào suy nghĩ. Phải một lúc sau Âu Dương Lăng Hoa gọi mãi hắn mới hồi thần lại.

" Thiên Huyền giờ chúng ta đến chỗ tập hợp đi. Kẻo muộn bị phạt. "

Hai người đi đến chỗ đã được hẹn rồi cùng với các học sinh khác trong Quốc Tử Giám lên xe ngựa tiến về phía Nam bãi săn hoàng gia. Trên đường mọi người bàn bạc cười nói vui vẻ còn Tiêu Thiên Huyền ngồi một chỗ nhìn bọn họ không nói gì cho dù có những người đến bắt chuyện. Chỉ cần có người đến gần bắt chuyện là ánh mắt như muốn giết người của hắn sẽ đưa lên nhìn kẻ đấy làm mọi người xung quanh cũng sợ không ai dám lại gần bắt chuyện.

Âu Dương Lăng Hoa ngồi bên cạnh cũng không nói gì.

Bãi săn hoàng gia : Từ bên ngoài có tiếng nói vào các xe ngựa " Đã đến bãi săn rồi mọi người xuống đi. Chúng ta đi vào diện kiến thánh thượng. "

Sau khi diện kiến thánh thượng mọi người đợi lệnh rồi mới bắt đầu cuộc thi đi săn. Bọn họ đã được phổ biến luật rồi mới đi săn chỉ cần kẻ săn được thú to nhất người đó thắng.

Hoàng Thượng Âu Dương Lăng Hàm nói lại luật với họ rồi giới thiệu có một vài quan văn quan võ cùng làm giám khảo " Tham gia cùng các ngươi sẽ có Lý đại tướng quân Lý Dung và Tiến sĩ cao học Minh Nham. Các ngươi có thời gian là hai canh giờ. "

Âu Dương Lăng Hoa đứng cạnh Tiêu Thiên Huyền thì thầm " Hai người này ở đây không phải một người thì chọn tướng võ người kia thi chọn kẻ có tài đức ư. "

Tiêu Thiên Huyền nhìn Lý tướng quân rồi ánh mặt trầm lặng.

Tiếng kèn vang lên cuộc thi bắt đầu những kẻ tham gia thúc ngựa vào trong rừng săn bắn.

Một canh giờ sau đã có một vài kẻ bị thương quay về liền được các thái y chữa trị, mấy kẻ không có bản lĩnh đi sâu vào trong liền bắt được một vài con nai, con thỏ rồi quay về.



Âu Dương Lăng Hoa ngồi cạnh hoàng thượng thầm nghĩ * Mấy kẻ này là về sớm như vậy chính là thư sinh thì sao giám đi sâu vào bên trong chứ. "

Lúc này Tiêu Thiên Huyền đã đi sâu vào trong rừng đang đứng trước mặt là một con hổ thân hình to lớn hùng dũng. Tiếng gầm làm vang rội cánh rừng làm muôn chim bay đi muôn thú không giám lại gần.

Tiêu Thiên Huyền biết không địch lại nó liền dùng mưu. Hắn tìm điểm yếu của nó

* Loại to lớn trưởng thành này thì một trong số điểm yếu quan trọng của nó mũi. Vậy nên ra tay từ mũi nó trước vậy. *

Hắn lấy ra mấy viên màu vàng giống với mấy viên của Mạc Phương Lan dùng khi đấu với đám cướp. Hắn bịt mũi lại rồi tung mấy viên ra làn khói vàng toả lên bao trùm lấy con hổ làm nó phân tâm. Nhân cơ hội Tiêu Thiên Huyền lao đến lấy mũi tên đâm vào xuyên mắt nó.

Hổ đau đớn gầm lớn tiếng gầm động đến cả bên chỗ hoàng thượng. Nó nhìn thấy Tiêu Thiên Huyền liền lao đến cắn vào cánh tay trái của hắn.

Tiêu Thiên Huyền nghiến răng rút cây dao trong người ra chém vào miệng nó. Nó đau đớn nhả tay Tiêu Thiên Huyền ra. Đúng lúc nó không chú ý Tiêu Thiên Huyền dùng hết sức cầm con dao lao lên đỉnh đầu nó đâm thẳng con dao vào giữa sọ làm nó gục xuống.

Tiêu Thiên Huyền vì quá mất sức mà cũng khụy xuống rồi nhìn lên trời đoán phỏng trừng cũng sắp hết thời gian rồi. Hắn gắng gượng đứng dậy ôm vết thương trên cánh tay từng bước lại gần con hổ vác nó lên bằng tay phải đặt lên trên vai vác về lều trại.

Thời gian cũng chỉ còn một nén nhang tên An Xuyên kẻ thù không đội trời chung với Tiêu Thiên Huyền đem về một con gấu chưa trưởng thành về tự tin chiếm hạng nhất kiêu ngạo nhìn những người khác bằng ánh mắt khinh thường.

Mọi người đều trầm trồ hắn vì tuổi còn nhỏ mà có thể săn được một con gấu lớn vậy. Làm hắn càng tự tin mà kiêu ngạo.

Thời gian một nén nhang cũng sắp hết Lý Dung đi xuống đinh trao phần thưởng của người thắng cuộc cho An Xuyên người đứng hạng đầu trong săn bắn thì một giọng nói khàn từ xa vang lên " Khoan đã "



Kẻ kia trên vai vác một con hổ trưởng thành đi lại gần vứt con hổ xuống rồi tiếng nói không được tròn vì mất nhiều máu và sức.

" May....may vẫn còn kịp. " Dứt lời Tiêu Thiên Huyền ngã xuống mắt cũng từ từ nhắm lịm lại.

Hoàng thượng khẩn cấp cho gọi thái y chữa trị cho hắn.

Trong lều của Lý Dung, Tiêu Thiên Huyền từ từ mở mắt ra. Lý Dung vừa hay đi vào đưa bát thuốc xuống cho Tiêu Thiên Huyền rồi ngồi bên cạnh giường " Ngươi tỉnh rồi ư. Uống thuốc đi cho nóng. Ngươi thật sự rất can đảm lại có thể một mình đem về một con hổ trưởng thành. Suýt thì không giữ được cánh tay trái của ngươi rồi, ta rất thích sự dũng mãnh ấy của ngươi. "

Tiêu Thiên Huyền uống xong bát thuốc rồi đặt bát xuống bàn bên cạnh khẩn cầu Lý Dung

" Lý tướng quân người có thể thu nhận ta vào quân doanh được không ? "

Lý Dung nhìn hắn " Quân doanh không phải chỗ chơi nơi đây là chiến trường. Một khi ra chiến trường không tiếc mạng sống. Tốt nhất ngươi theo Minh tiến sĩ sau này làm quan đi, tiền đồ mở rộng. "

Tiêu Thiên Huyền cương quyết dùng ánh mắt kiên định nhìn Lý Dung " Ta xin vào quân doanh không phải để chơi. "

Lý Dung đứng dậy " Được rồi tay ngươi vừa được thái y chữa trị đừng kích động. Còn về việc để ngươi theo ta thì còn phải xem tiếp biểu hiện của ngươi. "

" Đa tạ Lý đại tướng quân đã thu nhận. "

" Ta đã nói là ta thu nhận ngươi đâu. Được rồi ngươi dưỡng thương đi. Ngày kia hồi kinh đợi về kinh ta sẽ xem xét rồi xin hoàng thượng để ngươi theo ta. "