Mạc Âm kéo tay Tiêu Thiên Huyền còn Mị Lục kéo tay Tuế Tuế. Đám người kia vẫn đang đuổi theo phía sau. Bốn người chạy một mạch về phía cổng thành theo lời Tuế Tuế chỉ.
Ra tới cổng thành Mạc Âm tựa người vào cổng thành thở khó khăn " Lâu không vận động giờ mới chạy một tí đã thở rồi. "
Tiêu Thiên Huyền hỏi Tuế Tuế " Cổng thành? "
Mọi người nhìn lên bảng rồi đưa ánh mắt nhìn Tuế Tuế. Tuế Tuế vội vàng hoảng loạn, ngây ngô nói " Chứ không phải là muội chỉ chạy đến chỗ trung tâm thành hả! "
Mạc Âm bất lực đập tay vào trán xoay người ra sau bình tĩnh rồi xoay người lại nói với Tuế Tuế một giọng như muốn ăn tưới nuốt sống
" Vậy là nãy giờ muội chỉ sai đường? "
Tuế Tuế thấy điềm rè giặt gật đầu. Mạc Âm tức giận hét vào mặt Tuế Tuế tiếng hét như muốn hất bay Tuế Tuế đi " Muội làm gì vậy? Mù đường mà cũng giám xung phong chỉ đường. "
Cô vừa nói xong từ xa xa đằng kia có tiếng nói vọng lại " Bọn chúng ở phía trước mau bắt chúng lại. "
" Bọn chúng đuổi kịp rồi kìa còn không chạy là đợi đến bắt đi sao! " Mạc Âm nói.
Vậy là mấy người lại tiếp tục chạy. Lần này chạy gần đến nơi cổng lớn có binh sĩ canh gác.
Mạc Âm và Tuế Tuế đang suy nghĩ xem có nên nhờ đám lính gác này giúp đuổi đám người kia đi không.
Nhưng Mạc Âm chợt nhận thấy phía bên cạnh có một cái ngõ liền bảo mọi người chạy vào chốn tạm.
Bọn chúng đuổi đến, biết phía trước có lính canh nên không chạy gần " Phía trước có lính canh bọn chúng chắc không dám chạy đến đâu. Mau chia nhau ra tìm đi có lẽ bọn chúng chỉ nấp luẩn quẩn quanh đây thôi. "
Ba tên đi vào ngõ nơi bốn người đang chốn. Mị Lục với Tuế Tuế chốn trong cái vại chứa nước lớn bên trong nhưng vại đã hết nước.
Có lẽ lần đầu Mị Lục cùng một nữ nhân khác ở chung một một chỗ nên thỉnh thoảng ánh mắt hắn va vào thứ bồng bềnh trắng trẻo của Tuế Tuế cứ mỗi lần như vậy liền đỏ mặt quay đi.
Tuế Tuế cũng thấy được ánh mắt hắn có sự bất thường liền nhìn xuống theo hướng ánh mắt kia va phải. Liền đỏ mặt che hai phần ấy đi định hét lên ' biến thái ' nhưng chỉ vừa " a! "
Một tiếng. Mị Lục phản ứng kịp liền quay lại hôn bịt miệng Tuế Tuế.
Tuế Tuế chưa kịp phản ứng thì bị Mị Lục nói nhỏ vào tai " Cô đừng kêu lên. Cô mà phát ra tiếng động bị bọn họ phát hiện thì toang. "
Nói xong Mị Lục quay mặt đi hướng khác đỏ mặt lau môi. Tuế Tuế tức giận đến đỏ mặt không ngờ được trong một buổi tối vừa bị nhìn trộm vừa bị đúng kẻ đấy cưỡng hôn.
Mạc Âm ngồi bên trên mái nhà thôn dân cùng Tiêu Thiên Huyền lấy tay che đi hai mắt như không che cảm thán " Aaaaa! Mù mắt ta rồi. Sao người của ngài bạo thế. Cư nhiên vậy mà vừa nhìn thứ không nên nhìn còn cưỡng hôn người ta nữa chứ! Chậc Chậc ! Tuổi trẻ tài cao. "
Tiêu Thiên Huyền mặc Mạc Âm nói cứ ngồi chống cằm ngắm nhìn Mạc Âm. Cô không thấy Tiêu Thiên Huyền nói gì quay lại thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm cô hỏi " Sao vậy? "
Tiêu Thiên Huyền ngoắc tay ra ý Mạc Âm tới gần. Hắn nói nhỏ " Nếu nàng thích ta còn có thể bạo hơn. "
Mạc Âm dần đỏ mặt lùi dịch ra sau ngồi xuống " Ngài....ngài đây là có ý gì? Ta không hiểu gì hết. "
Mạc Âm ngượng ngùng đỏ chín mặt quay người đi. Tiêu Thiên Huyền cười tủm * Thật đáng yêu. "
Đám người kia nghe thấy tiếng động từ vại nước thì nhẹ nhàng đi từng bước tiếp cận. Hai người bên trong cũng nín thở lo lắng. Đột nhiên một con mèo nhảy từ bên trong đi qua.
Bọn chúng thấy là một con mèo liền thả lỏng nghĩ bên trong không còn ai rời khỏi. Đợi chúng đi xa hai người từ bên trong bước ra thở phào. Bốn mắt chạm nhau rồi liền quay ngoắt đi.
Tiêu Thiên Huyền vòng tay qua eo Mạc Âm rồi dùng khinh công đưa cô tiếp đất an toàn.
Tuế Tuế ngạc nhiên hỏi " Mạc tỷ! Vậy từ nãy giờ hai người ngồi ở bên trên đấy? "
Mạc Âm gật đầu rồi quay mặt sang chỗ khác cười tủm. Tuế Tuế đập tay vào vai Mạc Âm quay người cô lại " Tỷ cười ta đúng không? Tỷ muội với nhau mà tỷ nỡ lòng vậy sao! Nếu vậy hôm nay muội cù cho tỷ cười đến chết thì thôi. "
Mạc Âm lắc đầu " Ta có cười muội đâu chỉ là ta thấy hai kẻ ngốc bên dưới đang...." Mạc âm đưa hai đầu ngón trỏ chạm vào nhau.
Tuế Tuế ngượng ngùng hơn nắm lấy hai ngón tay Mạc Âm rồi cù liên tục vào người. Mạc Âm vẫn không quên trêu chọc thêm " Muội đây là thẹn quá hoá giận sao? "
Mạc Âm giằng được tay Tuế Tuế ra chạy núp sau lưng Tiêu Thiên Huyền. Tuế Tuế chỉ tay về phía Mạc Âm đang thè lưỡi trêu chọc chạy lại bắt lấy Mạc Âm nhưng bắt trượt.
Hai người một rượt một chạy đến tận chỗ cổng phụ của thành. Mạc Âm giơ tay xin hàng, Tuế Tuế khoanh tay phồng má chu môi quay mặt đi tức giận không thèm nói chuyện với Mạc Âm.
Suốt dọc đường cô dỗ mãi không được bèn nghĩ ra một cách hay. Mạc Âm chỉ tay xuống đất ngay cạnh chỗ Tuế Tuế đứng hét " A! Tuế Tuế con gián kìa. Tuế Tuế giật mình hét lên rồi nhào vào lòng Mị Lục.
Mạc Âm trợn mắt bịt miệng mình chỉ về phía Tuế Tuế rồi quay mặt tựa đầu vào cánh tay Tiêu Thiên Huyền buồn bã " Muội! Muội vậy mà lại nhào vào lòng Mị Lục. Đúng là trọng sắc khinh tỷ muội mà. "
Tuế Tuế đứng xuống không nói nên lời chỉ tay xuống đất rồi chỉ Mạc Âm " Tỷ lại trêu đùa ta hứ lần này ta giận thật rồi không chơi với tỷ nữa. "
Mạc Âm chạy lại bóp vai Tuế Tuế " Tiểu cô nương đừng tức giận, tức giận có nếp nhăn. Chúng ta có gì cứ từ từ nói chuyện. "
Tuế Tuế hất tay Mạc Âm ra không để ý. Cứ như vậy cho đến khi về phủ. Hai tên đàn ông kia cũng chỉ im lặng mặc họ muốn làm gì làm.