Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Chương 11


A Bảo nói xong thì đại não nàng lúc này mới hoạt động. Không hay rồi nếu như những gì A Bảo nói thì Quách An hiện giờ có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tiêu Ân nhìn sang nam tử im lặng quan sát nàng nãy giờ. Hắn vậy mà để ý nhất cử nhất động của nàng thật khó hành động. Phải nhanh chóng nghĩ ra cách rời khỏi đây mới được

Tiêu Ân đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống dụ dỗ hắn

- Đại nhân, ngài thân phân tôn quý không thể chịu đói chịu khát ở đây được. Ta đi mua chút gì đó cho mọi người ăn nha.

- Ân công thật không dám phiền ngài tiểu nữ và A Bảo quen rồi.

- A Bảo đang tuổi lớn không thể để y nhịn đói được ta đi rồi về ngay. Ngài không nói gì xem như là đồng ý đấy nhá, ta đi đây.

Thấy hắn tiếp tục im lặng, Tiêu Ân đứng dậy chỉnh lại trang phục ôm lấy tay nải và Lưu Quang rời đi. Vừa đi vào rừng không xa thì mấy tên tiểu tặc theo nàng lúc ở trong thành cũng đi theo. Tiêu Ân đoán phần nhiều là bọn chúng nghe được tin tức của Lục Ngọc nên mới đi theo thăm dò. Từ trong tay áo nàng lôi ra lọ dược nhỏ màu đỏ đổ hết bột trắng trong hũ ra tay. Tam nhật mộng nay có thể thử rồi.

- Mấy vị bằng hữu đã đến rồi thì ra đây đi, ta nói cho mấy vị nghe thêm tin của thánh kiếm.

Dứt lời vài hắc y nhân từ trong tối xông ra hướng mũi kiếm về phía nàng.

- Ngươi biết gì nữa mau nói.

- Một, hai,... Năm tên !? ít vậy !?



- Bớt nhiều lời, lên, bắt sống hắn về là được trọng thưởng.

Tên cầm đầu vừa dứt lời bọn chúng cùng xông lên. Tiêu Ân thân thủ nhanh nhẹn, linh hoạt, vận dụng nội lực mà bôi Tam nhật mộng lên mũi bọn chúng.

- Ngủ đi ba ngày sau tỉnh ăn bù.

Từng tên, từng tên bị trúng dược lần lượt ngã xuống. Nàng thử dược này lên người Lục Ngọc rồi phát huy khá tốt.

Sau khi xử lý xong vài cái đuôi Tiêu Ân lôi ra một khăn che mặt lẻn vào phòng ngục phủ nha. Nhìn thấy Quách An còn sống đang bị nhục hình nàng chỉ có thể cho một chút dược và báo hắn tình hình để cầm cự cho y qua vài ngày.

Tiêu Ân nhìn thấy nha dịch đang tới thay ca liền nhanh chóng rời đi. Nàng ghé đại một hàng gà quay nào đó mua về một con. Tiêu Ân theo đường tắt mà trở lại nàng rửa sạch tay mới trở lại ngôi miếu

- Ta về rồi đây, A Bảo có thịt ăn rồi nè.

Đứa trẻ vui mừng nhẩy cẩn lên ôm lấy con gà lại chỗ Từ Khải Tuyên mời y ăn.

- Đại nhân, thần tiên ca ca mua đồ ăn về rồi chúng ta cùng ăn đi.

- ta không ăn



- nhưng nó còn rất nóng

- ta không quen ăn đồ không rõ lai lịch

Tiêu Ân biểu môi, nhìn hai người 1 lớn 1 nhỏ, ý người ta là không tin tưởng nàng. Làm nàng đi một chuyến cực khổ như thế mua đồ ăn về. Tiêu Ân bực mình xé một miếng thịt lớn tranh thủ lúc hắn đang nói chuyện nhét vào miệng y.

Từ Khải Tuyên bất ngờ, lần đầu tiên trong đời có người dám giỡn mặt hắn như thế. Hắn định lên tiếng dạy dỗ nhưng lại bị nàng cướp lời

- Ăn đi đây là chỗ ngon nhất trong thành rồi đó, Thúy Ngọc qua ăn chung đi.

Một đêm xảy ra nhiều việc như thế hai người cũng dần bình tĩnh lại. Đường cách kinh thành không còn xa có thể sớm tới được Lục Phiến Môn và gặp thống lĩnh.

Nhưng vấn đề hiện tại ở trước mắt không phải thống lĩnh Lục Phiến Môn muốn gặp là có thể gặp được. Lục Phiến Môn với Cẩm Y Vệ là một trong hai cánh tay đắc lực của hoàng đế khó có thể tiếp cận được.

- Đại nhân ngài có cách nào có thể gặp được thống lĩnh Lục Phiến Môn không?

- Ở kinh thành vào buổi sáng bọn họ thường đi tuần, các ngươi tranh thủ lúc họ đi tuần mà báo án

Tiêu Ân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trời đã không còn sớm nàng trở về ổ ban nãy của nàng tranh thủ chợp mắt để sáng mai lên đường sớm.