Vương Phi Tiểu Bổ Khoái

Chương 18


Tiêu Ân và Tiêu Hoàng Nguyên cuối cùng cũng đến nơi vừa vào cửa nha dịch đã dẫn nàng đến phòng nghị án. Chưa kịp đẩy cửa vào thì đã có một cái đầu đâm sầm vào ngực nàng, nàng vộ vàng đỡ lấy y nhìn kỹ lại người trước mắt ra là Thúy Ngọc nước mắt hai hàng bỏ đi. Nhìn vào hoàn cảnh bên trong phòng nàng cũng đoán được ít nhiều.

Nha dịch hai bên thì lăm lăm binh khí, vẻ mặt Từ Khải Tuyên thì đen như đít nồi bảo sao cô nương nhà người ta không sợ phát khóc.

- Ân công.

- Ngoan, về phòng nghỉ ngơi đi để ta.

Thúy Ngọc cũng hành lễ rồi chạy về phòng nghỉ trong nha môn.

- Thật là, vẻ mặt ngài làm tiểu nương tử sợ phát khóc rồi.

Tiêu Ân ngày càng không muốn dùng kính ngữ với Từ Khải Tuyên vì hắn mặc dù là Vương gia thì cũng là học trò của phụ thân nàng. Bắt nàng dùng kính ngữ thì có hơi không phải.

- Lục công tử, bản quan vừa nhắc đến ngài đấy. Có cả Tiêu tướng quân nữa à.

Tiêu Hoàng Nguyên nhìn Từ Khải Tuyên ra hiệu để tất cả cho nha dịch lui xuống trong phòng chỉ còn lại nàng, Từ Khải Tuyên, Tiêu Hoàng Nguyên và Liễu Khiêm.

Lúc này Từ Khải Tuyên sắc mặt thâm trầm mới lên tiếng.

- Thật ra, vụ án này không hề đơn giản. Chúng ta phải đối đầu với một thế lực rất lớn. Mặc dù ta là Tấn vương gia nhưng cũng không thể tùy tiện sơ sót được.

- Tùy Hưng là con trai duy nhất của Tùy thứ sử nếu khép hắn giết người e rằng Tùy gia phải chịu cảnh tuyệt hậu.

- Đặc biệt lần này ta có một tin tốt là đám thích khách khai nhận rằng ngoài Thúy Ngọc cô nương bọn chúng còn giết nhiều người làm trái ý của Tùy Hưng.

- chính vì vậy Liễu Khiêm cho người bám sát Tùy Hưng và thuộc hạ của hắn còn Tiêu tướng quân ngài tìm hiểu thông tin về những người bị hắn hãm hại đặc biệt Tiêu cô nương đừng rời mắt khỏi Thúy Ngọc cô nương.



- Thuộc hạ tuân mệnh

- Được

Chúng nhân trong phòng đều theo quy củ mà hành lễ với hắn.

- Liễu Đại Nhân ngày mai đặt biệt cho người đến miếu quan công gần kinh thành đem thi thể và đem thi thể trong lời đám hắc y nhân ấy về.

- Đã rõ.

Sáng sớm hôm sau Thúy Ngọc liền dẫn theo Tiểu Bảo rời khỏi Lục Phiến Môn. Nàng vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp được Tiêu Ân

Tiêu Ân tiến lên chào hỏi nàng liền bị quát

- Lục Phiến Môn cũng sợ cường quyền chỉ biết dùng thế lực ép người

Tiêu Ân cười khổ, an ủi y.

- Đừng khóc nữa ta sẽ giúp cô nương báo thù chúng ta đều là dân thường.

Tiêu Ân dẫn Thúy Ngọc rời đi, sắp xếp cho nàng vào một quán trọ gần nhất, Nhờ Liễu Khiêm cho người đến tiếp ứng.

Lúc này tại một góc đường của Lục Phiến Môn có một người âm thầm theo dõi động tĩnh của hai người.

...----------------...

Trong ngự thư phòng tại phủ thứ sử lúc này có hai người là Tùy Hưng và Tùy Đức.

- Phụ thân người cho gọi con.



-con đã xử lý xong cô nương ấy chưa

- Việc đấy có chút phiền phức nhưng sớm muộn gì con cũng xử lý được cô ta, cô ta rất nhanh sẽ đi gặp Diêm Vương.

- Thế... tại sao con bé đó có thể đến được Lục Phiến Môn tố cáo. ?

Tùy Hưng hốt hoảng. Ánh mắt phức tạp lộ rõ vẻ lo lắng

- Sao có thể được con đã phái rất nhiều sát thủ đến miếu quan công để xử lý cô ta.

- hôm nay tay mắt của ta ở kinh thành vừa báo cáo lại, con đừng sơ suất cẩn thận rước hoạ vào thân.

Tùy Hưng cười khinh bỉ.

- chỉ dựa vào một tên thống lĩnh Lục Phiến Môn nhỏ nhoi đó sao hơn nữa hắn ta cũng chẳng có chút chứng cứ nào cả.

- đừng quá xem thường người khác, Liễu Khiêm có thể là một tên thống lĩnh nhỏ nhưng bây giờ Tấn vương gia đã hồi kinh và được giao cho xử lý công việc của hình bộ, binh bộ lẫn Cẩm Y Vệ chứng tỏ hắn không phải là một kẻ tầm thường đặc biệt lại rất được thánh thượng sủng ái. Theo ta biết về hắn Tấn vương gia Từ Khải Tuyên là một người vô cùng thông minh, sắc bén hơn nữa lại hết sức lợi hại. Thưởng phạt công tâm cũng đã từng giết không ít người trên chiến trường.

Lúc này Tùy Hưng mặt dần biến sắc, sắc mặt tái nhợt.

- Tấn vương gia à, người được hoàng đế ưu ái làm vỡ ngọc tỷ nhưng chỉ bị phạt hai mươi trượng và chép quy tắc trong cung. Nhưng ....nhưng mà trong thời gian hắn rời khỏi kinh thành sao biết rõ nội tình trong cung như thế nào không thể bì với Phụ thân, gia đình ta vốn là Danh gia vọng tộc nhiều đời.

Tùy Đức vỗ vai Tùy Hưng cẩn thận dặn dò

- Đúng thế nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, tạm thời con đừng làm gì để bọn họ chú ý phải cẩn trọng lời nói.

Bọn chúng không biết cuộc nói chuyện của bọn chúng đã bị một hắc y nhân ở trên xà nhà nghe lại toàn bộ và đầy đủ.