Từ Khải Tuyên lúc này mới lên tiếng
- Nếu bọn chúng muốn làm phản, ngươi chỉ cần nghe lời bọn chúng là được biết đâu tạo phản thành công lại thành đại tướng quân.
Lý Dũng nhanh chóng lắc đầu
- Ta là vì không muốn làm phản nên bị bọn chúng bắt tới đây, nhà ta nhiều đời làm tướng thủ thành hưởng lộc của hoàng thượng nên không thể bất trung. Bọn họ là huynh đệ trấn thành bị ta liên lụy nên mới bị đưa tới đây.
- Lý Dũng, là do bọn ta tự nguyện. Ngươi đừng nhiều lời.
- Các ngươi còn người thân không?
- Người thân bọn ta giờ đang dưới trướng Tiêu tướng quân không có ở huyện Ô Nhai nên cũng khá an toàn. Còn mẫu thân của Lý Dũng đang ở trong huyện mở quán bánh bao nhỏ. Bọn chúng lấy tính mạng mẫu thân hắn ra uy hiếp nên buộc hắn phải nằm rục xương ở đây.
- Nói vậy là ngươi không bị trúng nhuyễn cân tán?
- Đúng vậy.
Từ Khải Tuyên tiến lại gần hắn hỏi: "Ngươi là người gửi mật báo về kinh thành"
Hắn kinh ngạc nhìn Từ Khải Tuyên gật đầu liên hồi: "Đúng vậy, ta khó khăn lắm mới mua chuộc được tên tiểu tốt đó ta chỉ viết thư gửi cho gia đình. Ta lừa bọn chúng nếu lâu quá không có tin người khác sẽ nghi ngờ Nhưng bọn ngu đấy đâu biết rằng binh lính bọn ta tuy dụng tay chân nhưng muốn nói chuyện là dùng mật mã. Giờ chắc triều đình đã gửi người tới. Trừ khi có trường hợp xấu nhất là tên đó chết rồi hoặc là hắn không đem đi. Thật khốn nạn mà"
- Ngươi không nghĩ tới bọn ta là bị chúng phái tới đây sao?
- Bọn chúng cũng phải có mắt nhìn người chứ, tiểu cô nương như ngươi thì không nói nhưng tên kia có vẻ là một người quyền quý không thể nào chung dạng với bọn sơn tặc này được.
Tiêu Ân mặt u ám nhìn hắn này là đang chửi xéo nào phải không.
- Mẫu thân ngươi tên gì?
- Là Lý Mai, ta theo họ mẹ mà các ngươi có việc gì không ?
Lý Dũng lúc này mới thấy không đúng lắm hai người này nói chuyện như đang điều tra, thẩm vấn hắn đúng hơn. Tên nam nhân kia lại có mấy phần uy nghiêm của hoàng thất còn nữ tử đi theo tuy trên mặt có vết tàn nhan nhưng có thể nhìn ra được có phần hào sảng của người giang hồ.
- Các ngươi là ai?
- Giờ mới hỏi có vẻ đã muộn rồi không? Bọn ta là phu thê bị bọn chúng chặn đường cướp của nhưng trên người không có mang theo ngân lượng thế là bị bọn chúng bắt lại uy hiếp tống tiền người nhà.
- Các ngươi là người nơi khác đến?
- Đúng vậy.
- Tình hình của Ô Nhai khá phức tạp, ngươi mau rời khỏi đây đi.
- Chỉ là dịch bệnh, hạn hán với mất mùa thôi mà
Tiêu Ân thấy hắn kinh ngạc như vậy cũng trả lời hắn.
- Không, không phải dịch bệnh đâu. Là thuốc độc đấy. Không có hạn hán đâu, là thượng nguồn đã bị giở trò.
Từ Khải Tuyên vội vàng hỏi
- Ý ngươi là sao?
- Là Tùy Đức hắn cấu kết với quan lại trong kinh thành và quân nước Kim. Không bẩm báo tình hình ở Ô Nhai lên hoàng thượng còn cho người dựng đập trên thượng nguồn. Đã thế còn ăn chặn luôn quân lương của huyện, làm cho khi người dân trúng độc và gặp hạn hán quan huyện không thể cứu giúp. Ta nhớ không lầm thì hắn đã mở kho lương của huyện và bán cả gia sản của hắn để tiếp tế dân chúng. Lòng dân lung lay bọn họ sẽ sớm đến kinh thành lánh nạn kèm theo đó là bệnh dịch lây lan nước Kim sẽ dễ tấn công vào.
Từ Khải Tuyên và Tiêu Ân vừa nghe xong không khỏi kinh ngạc.
- Lời này là thật? Sao quan huyện không báo lên trên?
- Huyện nha cử đi bao nhiêu người liền chết bấy nhiêu người. Những cáo trạng đó có khi bọn chúng đang xem như chiến tích để ở trong phòng mà khoe khoang khắp nơi.
Từ Khải Tuyên mi tâm nhíu chặt, tay nắm thành nắm đấm ánh mắt sắc lạnh. Tiêu Ân thầm kêu lên không ổn rồi. Tiêu phủ, Tấn vương một lần bị kéo vào hết Tùy Đức hắn vương tay dài thật hẳn sau lưng hắn có người chống lưng. Chặt bớt mới được.
- Bọn chúng còn tạo cả một thanh lâu lớn để tiện bán tin tức và buôn bán nữ nhân để phát tiết. Bọn chúng muốn chế tạo ra loại xuân dược có thể khiến họ phục tùng tùy ý mà sai bảo nữa
Nghe đến đây hai chữ Mị Nguyệt đã hiển hiện trong đầu nàng rồi, không được nàng phải tìm lại và đốt nó đi mới được. Tiêu Ân vung nắm đấm lên tường phát tiết cơn giận. Từ Khải Tuyên vỗ vai nàng ra dấu nên đi rồi.
- Tùy Đức hắn lợi dụng thân phận với chắc có người chống lưng nên mới dám làm như vậy các ngươi nên sớm lo hậu sự đi đừng mong ra khỏi đây. Chúng nhận tiền rồi sẽ giết người diệt khẩu
- Ngươi an tâm Tấn Vương gia đã đến Huyện Ô Nhai rồi các ngươi sẽ không sao đâu.
Lý Dũng nghe vậy chỉ cười khổ còn định bảo bọn họ quá ngây thơ.
- Dù Tấn Vương có ở đây thì ngài ấy cũng không rõ tình hình khó mà xử phạt bọn chúng. Chúng ta lại bị giam như thế này chỉ có chết mục xương rồi hiển linh cho con cháu mà kêu oán thôi.
Vừa đưt lời bọn họ không hẹn mà cùng nhau bật cười.