Vương Tổng, Độc Chiếm Kiều Thê!

Chương 3: BÙA YÊU (H+)


"Nóng...nóng quá...."

Trong cơn say, cô mơ hồ kêu nóng, bàn tay lại đang muốn cởi bỏ quần áo trên người và trước mắt vẫn là nam nhân ấy.

Ngồi trên giường, cô cố gắng nhìn xem anh là ai? Có quen hay không? Nhưng lý trí lại chẳng nghĩ được điều gì cả, chỉ muốn đến bên anh, ôm lấy và hôn thật nhiều.

Thiên Kim nhổm người tới, âu yếm ôm lấy anh ta, lần thứ hai trao tặng nụ hôn nồng nàn, nhưng rất nhanh sau, cô đã bị người đàn ông ấy kéo nhẹ trở ra.

Lúc đó, cô cau mày nhìn anh vì bất mãn. Gương mặt ngây thơ có chút cáu kỉnh khi trúng phải xuân dược, trông thật đáng thương.

"Tôi đưa em đi tắm!"

Nói rồi, anh trực tiếp bế cô đi vào phòng tắm. Đặt vào bồn, mở nước từ vòi sen trên cao để từng giọt lạnh giá cứ thế ào ạt tưới lên thân thể kiều diễm ấy.

Nước lạnh, giúp cô khá hơn nhiều.

Vương Tuấn Triết cũng ngồi cùng cô. Hai người đối diện với nhau, lý trí anh không cho phép tự ý phóng túng trên người cô, nhưng vào hoàn cảnh lãng mạn này, có vẻ như anh sắp không thể trụ nổi.

Lý trí không thắng nổi con tim.

Nước, làm ướt đôi môi mềm, căng mọng, gương mặt ửng hồng bên làm da trắng mịn như hoa tuyết mùa đông, làm ướt chiếc váy trắng trên người cô đang mặc, để lộ đôi gò bồng đẩy đà nhấp nhô trong lớp áo con.

Anh muốn hôn cô, muốn chiếm hữu, nói chính xác là độc chiếm làm của riêng, không cho ai đến gần cô nữa.

Ba năm trước anh yêu cô và bây giờ vẫn vậy...

Rồi một phút mất khống chế, anh tiến tới hôn lên đôi môi gợi cảm ấy, nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo thon nhỏ, một tay tìm đến móc dây kéo trên chiếc váy, mò mẫm một hồi cũng thành công khiến nó tụt xuống. Thân váy không còn bó sát vào cơ thể, nhưng Thiên Kim chẳng hề phản ứng gì cả, bởi cô trúng quá nhiều thuốc, cũng bị nụ hôn của anh quấn lấy làm thần trí mụ mị.

Quyết định, có chơi có chịu. Vương Tuấn Triết nhanh chóng cởi hết quần áo của cả hai ném sang một góc, rồi lại bế người con gái ấy ra ngoài, mang cô lên giường, từng hành động khai phá màn dạo đầu ướt át.

Từ hôn môi, anh chuyển sang trái tai, rồi trượt dài đến vùng cổ trắng mịn, hôn thật nhẹ lên xương cách bướm quyến rũ. Bàn tay mang theo ma lực lả lướt khắp mọi nơi trên thân thể ngọc ngà.



"Ưm..."

Thiên Kim vô thức rên rỉ, khi đầu lưỡi của anh bất ngờ đả động đến búp hoa mẫn cảm trên gò bồng, anh li.ếm nhẹ từng chút, mút chặt từng hồi, cứ mỗi cái là mỗi lần cô sung sướng đến tê dại.

Đang hành sự, Vương Tuấn Triết đột nhiên rời khỏi giường ngủ. Anh chạy đi tắt hết đèn, rồi mới quay lại. Lúc đó, khiến cô nàng chợt thấy hụt hẫng một chút, đợi anh đi tới cô lại được chìm vào cảm giác hoan ái.

Đặt từng nụ hôn từ vòng một xuống tận nơi múp míp nhất phía dưới, ở đó mới thật sự tồn tại điểm G nhạy cảm, dễ đưa đối phương đạt được cực khoái.

Vương Tuấn Triết ở phía dưới, nhẹ nhàng tách mở cặp đùi tinh khôi ra, hạ thấp thân trên, đưa mặt xuống chỗ đóa hoa tuyệt mỹ, dị.ch nhờn đã sớm rịn ra khá nhiều, tuy không thấy rõ nhưng ánh trăng rọi qua khung cửa vẫn cho anh nhìn thấy điểm nhấn này hồng hào, mê đắm như nào.

Yết hầu trơn trượt lên xuống, đưa lưỡi tự liếm nhẹ vành môi, rồi anh tiến tới dùng đầu lưỡi linh hoạt tác động vào cánh hoa mềm mại ấy.

"Ưm...a..."

Thiên Kim rướn người, dựa theo quán tính đưa tay xuống dưới, túm tóc Tuấn Triết. Vậy mà anh vẫn cứ thao thao bất tuyệt, nhiệt tình lả lướt, trêu đùa h.u.y.ệt đạo ướt át ấy.

Cô nắm tóc anh, rồi anh cùng dùng tay trả đũa, nhưng chỗ tay anh nhắm tới là chiếc "bánh bao" trắng mịn ở bên trên, xoa xoa, bóp bóp, khiến bụng dưới của cô nàng nóng ran, rạo rực không yên.

Đầu ngón tay trỏ, chạm vào đầu con nhỏ nhỏ trên đỉnh đồi, mỗi cái chạm, là cô gái không tài nào có thể nằm yên.

Lần đầu làm tì.nh, sao Vương Tuấn Triết có thể thành thạo đến thế chứ? Mọi điểm nhấn anh đến, đều khiến cô sướng tê người.

"A...a...đừng...đừng như vậy...ứm..."

Chết tiệt! Sao anh dám dùng lưỡi đánh trận để cô từng bước trèo lên đỉnh cao cơ chứ?

Hơi thở nhanh bất ổn, nhịp tim đập mạnh bất thường, cơ thể run run bất bình thường, cô không sốt nhưng sao vẫn thấy nóng? Đầu óc lâng lâng mụ mị vì tình ái. Rõ ràng cô không còn là xử nữ, đó cũng chính là điều luôn khiến cô mặc cảm, không dám mở lòng yêu thêm ai. Nhưng cảm giác này trước nay chưa từng có? Nếu có cũng chỉ là đau đớn đến trào lệ.

Người đàn ông này, có phải anh bỏ bùa cô rồi không?



Nghi vấn bị sụp đổ, khi Tuấn Triết tìm tới vành tai của cô, anh khẽ thầm thì:

"Đừng lo, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!"

Khẽ cong môi như cười, anh hôn vào tai cô, rồi lại tiếp tục nói:

"Hiện tại, không yêu tôi cũng được, nhưng nhất định tôi sẽ khiến em yêu tôi sớm thôi!"

Loáng thoáng nghe thấy câu nói, tựa hồ như đã nhận ra giọng nói này là của ai, Thiên Kim có hơi chau mày.

Lượng thuốc trong người có vẻ như giảm bớt phần nào, cô có thể nhìn rõ hơn mọi thứ, kể cả khuôn mặt của người đàn ông ấy.

Anh vừa nhìn cô, sau đó mỉm cười. Rồi anh tiến xuống dưới, nắm chân cô gác lên hông, với ý định dùng vật nam tính của mình, chọc vào hoa h.u.y.et trơn ướt ấy và anh đã thành công.

Một đường đi thẳng vào sâu bên trong, khiến cô nàng mím môi, mi mắt nhắm chặt.

Đau không?

Hơi đau một chút!

Sướng không?

Có!

Thích không?

Ừ thì...thích!

Thích, nên mới để bản thân chìm theo cảm xúc sau từng cái thúc đẩy của người đàn ông ấy tạo ra.

Nhưng sáng mai nó lại là một câu chuyện khác nữa rồi...