Đi một hồi lâu,Lạc Sở thở phì phò.Thôi về nhà vậy, dù sao đi một hồi cậu cũng tìm hiểu được sơ sơ chỗ này.Khu chợ ở đây không quá náo nhiệt,sạp hàng cũng khá ít.Có vẻ người dân ở đây khá thiếu thốn nên nhu cầu mua bán cũng ít đi nhiều.
Nhân loại phụ thuộc rất nhiều vào dị tộc.Bởi thú biến dị có thể tấn công ngôi làng nhỏ này bất cứ lúc nào.Một cuộc sống khắc nghiệt không dành cho những kẻ yếu ớt,nếu dị tộc không xuất hiện thì có lẽ nhân loại ở Tinh Cầu Lorsen cũng đã diệt vong từ lâu.
Có thể gọi đây là một cuộc trao đổi quy mô lớn giữa 2 chủng tộc để bảo vệ họ khỏi sự tuyệt chủng.Cách phân biệt dị tộc với nhân loại thì nhìn phát biết liền,dị tộc có màu da mật ong chắc khỏe,cơ thể cao lớn cường tráng,màu tóc sáng màu và những hoa văn đặc biệt,mỗi người sẽ có hoa văn khác nhau trên những bộ phận khác nhau.
Nhân loại so với dị tộc thì nhỏ nhắn cực kì....nhớ tới cái Size cao gần 2m của Laim thì Lạc Sở ngượng đỏ cả mặt.Không biết là cái đó.....thôi bỏ đi,nghĩ tùm bậy không hà :")
Sau khi về được đến nhà,dọn dẹp nhà cho sạch sẽ,luyện tập thể chất một phen thì cũng đã gần tối.Lạc Sở quyết định đi tắm,mồ hôi chảy nãy giờ,thật dơ.
Lạc Sở vào phòng xem thử có bộ đồ nào không,thì may sao còn đúng một bộ...Mình thật nghèo mà, Lạc Sở thầm nghĩ.Sau khi tắm rửa thay đồ,ngồi ngẩn ngơ một hồi thì Lime đã đi huấn luyện về.
Mặt cậu nhóc nhìn khá mệt mỏi,không biết có bị thương ở đâu không,Lạc Sở nghĩ nghĩ.
" Lime,lại đây" Lạc Sở
Lime lạnh nhạt đi tới,lấy từ trên bàn một cây roi rồi thản nhiên quỳ xuống trước mặt Lạc Sở,nhóc cởi áo sau đó quăng cây roi xuống.
" Nhanh một chút,ngày mai tôi còn phải dậy sớm huấn luyện" Lime
Dù sao lúc nào người ba này thấy mặt nhóc cũng la hét đánh đập,dù sáng nay ông ta có vẻ quan tâm nhóc....Ha,không thể nào nhỉ?
Lạc Sở đứng hình mất 5 giây....gì vậy,nhóc tì này sao lại...Nhưng sau đó cậu nhận ra một điều đáng sợ,trên người Lime ngoài những vết bầm khi mới đi huấn luyện về thì toàn là vết roi cũ mới chồng chất lên nhau,mỗi vết roi cực kì sâu,phải độc ác đến đâu mới có thể khiến một đứa bé thành ra nông nổi này.
Lạc Sở nghiến răng,tên nguyên chủ khốn khiếp,ngươi chết là đáng lắm...Lạc Sở lập tức thò tay ra cửa sổ bứt một nắm thảo dược,loại lá này có thể làm dịu vết thương,đẩy nhanh quá trình phục hồi,dù tác dụng cũng không quá cao nhưng có còn hơn không.
Còn hỏi tại sao Lạc Sở lại biết loại thảo dược này á hả...Khỏi phải suy nghĩ,kiếp trước cậu là dược sĩ mà.Cũng vì nó mà thanh xuân của cậu bay màu,người ta thì yêu đương quấn quít,cậu thì xoay vòng vòng với mấy loại thảo dược,cách dùng cách nhận diện,rồi còn nhiều thứ khác liên quan...
Trước đó Lạc Sở đã chú ý đến loại thảo dược mọc trước nhà này,cũng chả biết là ai trồng,cứ bứt đại vậy dù sao cũng ở trong nhà mình mà.Điều quan trọng là giúp Lime bé cưng trị thương.Lạc Sở nhanh chóng đổ ít nước nghiền thảo dược ra rồi xoa lên người Lime.
Lime sửng sốt.Tại sao người này lại...ông ta không đánh nhóc như mấy lần trước mà còn đắp thuốc cho nhóc nữa.Nhóc cảm nhận được vết thương nóng rát đang dần dịu lại và kết vẩy.
Lạc Sở cũng sửng sốt không kém gì.Cậu đang quáng gà hả...cậu thấy được vết thương phục hồi cực kì nhanh,có thể thấy bằng mắt thường.Ùi ui,tốc độ hồi phục của dị tộc thật hơn người,chỉ một loại thảo dược bình thường mà đã.....Lạc Sở tặc lưỡi.
" Giờ thì ổn rồi,chờ thuốc ngấm một chút,rồi con hãy đi tắm sau nhé.Chắc con cũng đói rồi phải không.Chờ một lát phụ thân đem thức ăn về rồi ta sẽ nấu" Lạc Sở dịu dàng nói.Sau đó vào phòng để Lime ngơ ngác giữa nhà.
Hừ,còn lâu nhóc mới đói,hồi sáng....người đó đã đưa cho nhóc thức ăn rồi mà.Còn nhớ lúc được giải lao,Lime đang ngồi để nghỉ ngơi lấy sức.
" Nè Lime" Một ấu tể cầm hộp cơm từ từ tiến lại Lime
" Sao lại ngồi đây,ba nhỏ của cậu lại không chuẩn bị thức ăn cho cậu sao." Harn
Lime chợt nhớ hồi sáng.Nhóc lục trong túi lấy ra hộp cơm và bình nước mà ba nhỏ chuẩn bị.Mở hộp cơm ra,mùi thơm vẫn còn,lan tỏa trong không khí
" Oa,ba nhỏ của cậu chuẩn bị sao,là món gì mà thơm quá vậy" Harn nuốt nước miếng.Nhìn lại thức ăn của mình,cơm và rau luộc...
"...Cơm chiên trứng" Lime nhớ mang máng là ba nhỏ nói vậy
" Món gì lạ vậy,tớ chưa từng nghe qua...Lime iu dấu,cho tớ xin một miếng có được không,chỉ một miếng thôi" Harn
" ...." Lime im lặng.Suy nghĩ 1 lúc thì đưa hộp cơm lại gần Harn
" Wow, cảm ơn cậu nhìu nha" Harn sáng mắt.Nhanh tay múc một muỗng cơm.
Harn trợn mắt,sao lại ngon thế,lần đầu nhóc được ăn món ngon như vậy.Hạt cơm mềm dẻo,mùi gì đó lạ lạ nhưng mà thơm lắm,còn có trứng vụn,ăn vừa miệng cực kì.
Một muỗng là không đủ a....Không chút liêm sỉ,Harn ăn xong một muỗng vẫn còn nhìn chằm chằm hộp cơm của Lime
" ...." Lime.
Nhóc không thèm để ý Harn nữa ,cuối đầu ăn cơm mà không để ý ngoài Harn ra thì rất nhiều người khác đang thèm thuồng nhìn vào hộp cơm của nhóc.