Lý Tiểu Sở chạy ra đường lớn, cùng lúc đó Thẩm Hoắc Nam cũng đang đi ngược vào tìm cô và mọi người.
Cô đi đến trước mặt anh, khuôn mặt vẫn cười tươi.
- Em đi lâu vậy sao? - anh hỏi.
- Mọi người vừa đi vừa kể chuyện cho em nghe - cô trả lời.
Đó là nguyên nhân một phần thôi, phần còn lại là do cô đau chân khi mang giày cao gót, phía sau cổ chân đã bắt đầu ửng đỏ, ngón chân cũng bắt đầu sưng.
- Chúng ta vào xe trước - anh nói.
Cô gật đầu, anh đi đến xe trước mở cửa xe cho cô, cô cố gắng đi bình thường không muốn để anh thấy vẻ khó chịu của cô.
Cô đi đến gần, nhưng cách cô đi rất lạ khiến anh phải đi đến gần cô.
- Em bị sao? - anh hỏi.
- Em...không có gì, chỉ là em đi hơi chậm hơn so với người thường thôi - cô trả lời.
Câu trả lời của cô càng khiến anh lo lắng hơn, đâu phải anh không từng thấy dáng cô đi, cô nói dối cũng phải biết lựa lí do chính đáng hơn chứ.
Anh quỳ một chân xuống, cô hoảng hốt liền ra sau anh ngước lên nhìn cô như muốn cô đứng im.
Anh đưa tay vén nhẹ tà váy của cô, đôi chân bắt đầu sưng đỏ của cô hiện ra anh cau mày rồi đứng lên, nhìn thẳng vào cô khiến cô chột dạ mà nhìn sang hướng khác.
" Chân sưng lên rồi cũng không chịu nói, không biết là em sợ người khác lo hay là ngốc nghếch nữa "
Cô nhìn ra hướng khác suy nghĩ cách biện hộ cho lời nói dối lúc nảy, thật đúng như người ta hay nói, một khi bạn đã nói dối thì bạn sẽ phải tiếp tục nói dối để biện hộ cho lời nói dối trước đó.
Đang lơ đễnh thì đột nhiên cô bị anh nhấc bỗng lên, theo phạn xạ tự nhiên cô ôm lấy cổ anh, những người đi lấy xe cùng anh đã đến và họ phải che mắt lại khi nhìn thấy cảnh này.
Có lẽ từ đây về sau họ sẽ không đi cùng anh và cô nữa đâu, lần nào đi cũng phải ăn cẩu lương, ai mà chịu được!
Anh đặt cô ngồi vào ghế phụ, hai chân cô vẫn đặt ở ngoài, anh lại quỳ một chân xuống để hai chân cô lên đùi của mình rồi nhẹ nhàng tháo giày cô gót cho cô.
Anh ít nói nhưng anh biết hành động, sự ôn nhu của anh, sự nhẹ nhàng của anh, sự quan tâm của anh là những khiến cô hạnh phúc.
- Em không mang được giày cao gót thì sau này đừng mang nữa - anh nói.
- Em biết rồi, nhưng mà có những ngày quan trọng em không thể không mang - cô đáp.
" Thân thể này quá thấp bé, anh lại quá cao lớn lúc cử hành hôn lễ với anh em phải sử dụng giày cao gót để giảm sự chênh lệch lại. Aiya...mình đang nghĩ bậy bạ gì vậy chứ? " cô bị chính suy nghĩ của mình làm cho đỏ mặt.
- Vậy thì em cứ mang, nhưng đau thì phải tháo ra không được cố chịu - anh trả lời.
Cô mỉm cười gật đầu anh đã tháo giày cho cô xong, cô xoay người ngồi ngay ngắn anh đóng cửa xe lại chuẩn bị ngồi vào ghế lái thì lúc này đám người của Trác Vỹ vừa hay lại đi đến.
- Các cậu vừa đi vừa đo đường hay sao? - anh hỏi.
- Nào có đâu, vừa đúng lúc gặp cảnh cậu tháo giày giùm Tiểu Sở đó thôi - Trác Vỹ trả lời.
- Không ngờ các anh có thể đi chậm đến thế đó - cô nói.
- Vì em hấp tấp muốn gặp lão công của em nên em mới đi nhanh đấy thôi, bọn anh thì làm gì có lão công mà đi nhanh - Trác Vỹ đáp.
- Em...không có, em làm gì có lão công - cô đỏ mặt.
- Xem em kìa, nói dối đến đỏ mặt luôn rồi - Trương Thiệu Ngôn nói.
Bị nói trúng tim đen cô quay mặt vào trong đóng kính xe lại, Thẩm Hoắc Nam nhìn cô nhếch môi dám gọi anh là lão công mà không dám thừa nhận.
- Các cậu có định về hay không? Hay muốn đứng đây trò chuyện? - Mạch Ngạn Bằng hỏi.
- Về chứ lão đại, chúng tôi nào muốn đứng đây nhận cẩu lương - Trác Vỹ trả lời.
Tất cả mọi người vào trong xe, xuất phát trở về nhà.
Trên xe cô và anh, không khí có chút lạ lùng anh lái xe nhưng vẫn hay liếc mắt nhìn cô rồi cười mỉm, cô thì mặt đỏ ửng nhìn ra cửa sổ.
- Lão công sao? Cũng hay quá nhỉ? - anh lên tiếng.
Nghe anh nói cô càng ngại ngùng hơn, đôi môi mím chặt rồi mới trả lời:
- Lão công gì chứ? Anh nói gì...em không hiểu -
- Là em không hiểu thật hay không muốn hiểu đây? Haizzz... - anh thở dài.
- Anh thở dài gì vậy? - cô hỏi.
- Vốn là anh đã có vợ tương lai nhưng cô ấy lại không chịu nhận, em nói xem có đáng buồn không? - anh nói.
Cô trợn tròn mắt, tên Thẩm Hoắc Nam này đúng là biết làm người ta ngại ngùng cũng biết làm người ta á khẩu.
Thấy biểu hiện của cô anh liền cười tươi, rồi tập trung lái xe.
Xe anh dừng trước cửa nhà cô, anh muốn tháo dây an toàn cho cô nhưng cô đã nhanh tay hơn.
- Anh không cần phải tiễn em, đã khuya lắm rồi anh nên về nghỉ ngơi đi, từ đây đến cửa nhà em chỉ có mấy bước chân thôi - cô nói.
Anh nhìn cô rồi cũng gật đầu, liếc nhìn xung quanh nhà cô anh phải xác nhận rằng tên Lưu Vương Khải kia có đang lãng vãn trước cổng chờ cô hay không.
Xác nhận rằng không có anh mới đưa giày cho cô, cô vừa chuẩn bị mở cửa xe bước xuống đã bị anh kéo tay lại, mặt đối mặt với anh thì anh chồm người lên hôn vào trán cô.
- Ngủ ngon - anh nói.
- Anh cũng ngủ ngon - cô mỉm cười đáp.
Xong, anh buông tay cô ra để cô xuống xe anh chờ đến khi cô đã biến mất sau cánh cổng mới an tâm trở về.