Trên đường đi đến bệnh viện, Liên Kiều mơ mơ hồ hồ nhận thức được. Người bên cạnh mình không phải là Đắc Vũ...
Cô không lo được quá nhiều...
Nhưng bỗng
..
Rầm
Một chiếc xe khác đâm sầm vào chiếc xe của Tinh Trần tạo ra cơn rung lắc dữ dội. Liên Kiều vì thế mà ngất đi luôn. Đến khi cô tỉnh lại, thì đã thấy mình nằm trong một căn hầm tối...
Xung quanh có rất nhiều dụng cụ y tế.
Còn có một chiếc quan tài bằng băng dùng để ướp xác.
Liên Kiều loạn choạng đứng dậy. Vết thương đã được cầm máu một cách sạch sẽ. Bước lại gần về phía chiếc quan tài trong suốt, cô giật bắn mình:
"Có...!! Có...ma!!".
Người trong quan tài có khuôn mặt giống hệt cô. Liên Kiều lấy hết dũng cảm đưa tay xuống mũi của cô gái kia. Hơi thở vẫn đều đặn:
"May quá!! Còn sống...!!".
Nghi vấn bùng lên trong não cô:
"Cô gái này là ai? Sao lại giống hệch mình vậy? Trong truyện đâu có thêm nhân vật này? Không lẽ lúc xuyên không vào đây mình bị tách làm đôi??".
Lúc cô đang trầm tư suy nghĩ thì mới nhận ra. Người con gái này đôi mắt đã trắng dã không còn có thể nhìn thấy nữa. Và hình như đang chìm vào hôn mê sâu.
Lạch cạch...
Cánh cửa lớnn bằng thép trên nắp phòng đột ngột được mở ra. Người đi xuống không ai xa lạ đó là Đắc Phàm. Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu và đề phòng:
"Anh đưa tôi đến đây làm gì??".
"Cô cỏn chưa biết vị trí của mình là ở đâu sao??".
"Tôi...?? Dù tôi khômg biết, nhưng đây không phải là nơi tôi cần đến!! Xin anh cẩn trọng cho!!".
"Còn mạnh miệng!!Bắt nó lại cho tao!!".
"Dựa vào mấy người này??".
Đám người bủa vây lao đến muốn bắt Liên Kiều. Nhưng cũng như lấy trứng chọi với đá. Liên Kiều nhanh chóng né được. Còn vần lại một trận khiến bọn chúng tơi tả.
Đắc Phàm thấy vậy thì ngạc nhiên. Ngoại trừ đánh đàn, con nhóc này còn biết karate. Anh rút vội khẩu súng ra nhắm về phía Liên Kiều:
"Mày cũng giỏi quá chứ!! Nhưng võ của mày không nhanh bằng đạn của tao đâu Kiều!!".
Liên Kiều đành bất lực đứng trực diện với đối phương không chút nao núng mà hỏi:
"Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi???".
"Thứ tao muốn à?? Tao muốn cái mạng của mày!!".
"Tại sao lại muốn giết tôi!? Tôi và anh thậm chí còn chưa từng quen biết??".
Đắc Phàm ngửa mặt lên trời cười như điên như dại. Rồi lại khóc như thất bát một vụ làm ăn. Anh ta gào lên với cô:
"Mày nhìn đi!! Ôn Nhu!! Đó là Ôn Nhu!! Người mà tao yêu nhất thương nhất giờ đã nằm đó hôn mê sâu!!".
"Rồi liên quan gì tui mà bắn tui ba??".
"Câm mồm!! Mày đừng có quên!! Ngày xưa chính mày là người đã phóng hỏa thiêu rụi căn nhà gỗ đó...!!".
Liên Kiều /Đang loanding:)))/..."Có nhớ quần què gì chết liền á anh trai?!".
"Tao không cần biết!! Chỉ có mày mới giúp cô ấy sống lại!!".
"Tui phải bác sĩ thánh sống đâu cha nội!! Hút đá ha gì vậy ba:))?".
"Tao phải giết mày!!".
"Ủa rồi dậy là cứu chưa?? Dậy là nan nỉ cứu dữ chưa??".
Phát đạn bắn ra , Liên Kiều chỉ đứng đó không kề tránh né. Đang tự tin về hào quang "nữ chính" của mình thì cô mới sực nhớ ra:
"Quên!! Mình nữ phụ!!".
Hự...!!
Đạn gâm sâu vào bã vai của Liên Kiều khiến cô gục xuống đất thở gấp. Đắc Phàm ung dung ngồi xuống ghế tâm sự với Liên Kiều :
"Ngày xưa!! Cô ấy rất xinh đẹp, rất yêu Đắc Vũ...!! Nhưng mà tao yêu cô ấy!!".
...
"Mày biết Đắc Vũ yêu cô ấy bao nhiêu không??".
...
"Yêu tới mức nó phải bỏ ra 4 năm du học để tìm cách chửa trị cho Ôn Nhu!! Và mày xuất hiện, vì cái gương mặt giống hệt Ôn Nhu!! Đã làm nó nhất thời quên mất người con gái này!!".
"Ý anh muốn nói gì??".