Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương

Chương 2: Không Hứng Thú Với Chuyện Theo Đuổi


Mộc Ý Vãn không nhìn bọn họ đấu vỏ mồm nữa mà tập trung vào sách tiếng anh, trước khi lên được Đại Học cô đã hoàn thiện được ngôn ngữ này cho nên tiếng anh cao trung không có gì khó với cô cả.

Không gian trong lớp đột nhiên im lặng, lúc này Cô Mẫn Tuệ người phụ trách dạy tiếng anh bước vào, Mộc Ý Vãn cảm thấy hình như không khí trong lớp đột nhiên giảm mạnh xuống, cô Mẫn Tuệ đưa ánh mắt nhìn một vòng cảm thấy không hài lòng liền lấy tay đẩy kính lên một chút, giọng chuẩn bị cất lên

" Tự giác đứng lên khi không hoàn thành bài tập của tôi!"

Chưa đầy một giây sau câu nói ấy, trong lớp có vài người đã đứng lên, mặt cũng không dám ngước lên nhìn thẳng người trên bục. Cô Mẫn Tuệ lập tức đưa ánh nhìn đến Mộc Ý Vãn, thấy Mộc Ý Vãn vẫn giương mắt nhìn thẳng không hề trốn tránh khiến cô có chút ngạc nhiên.

Lục Bối Bối bên cạnh âm thầm cầu phúc cho bạn thân của mình, khi nãy cô quên nhắc đến bài tập tiếng anh cho Vãn Vãn biết. Sợ Vãn Vãn lần này sẽ bị phạt như mấy lần trước, nhưng chờ mãi vẫn thấy Vãn Vãn ngồi một chỗ không nhúc nhích liền nhìn sang vở bài tập kia đã thấy nó hoàn thành từ khi nào rồi, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

" Ồ hôm nay bạn học Mộc Ý Vãn đã hoàn thành bài tập của tôi rồi sao?"

Nghe được câu hỏi này Mộc Ý Vãn mới nhận ra trước kia chắc nguyên chủ thường xuyên bị phạt vì không hoàn thành bài tập, cho nên ánh mắt của cô Mẫn Tuệ vẫn luôn dán vào người mình như thế, Mộc Ý Vãn mỉm cười từ tốn gật đầu khiến cho mấy bạn trong lớp cũng bất ngờ một phen.

" Tốt! Lên đây tôi kiểm tra, nếu tôi phát hiện em chép bài của bạn thì hình phạt gấp đôi."

Thấy Mộc Ý Vãn vẫn bình tĩnh đi lên các bạn học giờ đây mới nhận ra sự khác biệt ngày hôm nay của cô, Phó Lãng cũng bỏ cuốn sách đang đọc một bên xuống đưa mắt lên nhìn bóng lưng của Mộc Ý Vãn.

" Này Này cậu ta bị làm sao vậy! Siêng học đột xuất thế?"



" Liên quan gì đến cậu, Vãn Vãn nhà tớ bây giờ đã chuyên tâm học hành rồi, mấy thứ trước kia đều sẽ không lặp lại nữa!"

Lục Bối Bối vừa nói vừa nhìn đến Phó Lãng như đang ám chỉ việc sẽ theo đuổi cậu Vãn Vãn đã từ bỏ ý định đó rồi, Trình Nhất Nam vừa nghe xong thì vô cùng bất ngờ, lại nhìn người trên bục đang viết từ vựng mà cô Mẫn Tuệ đang đọc.

Chữ viết ngay ngắn lại không sai một từ, cô Mẫn Tuệ luôn quan sát Mộc Ý Vãn, cảm thấy cô đã nghiêm túc vào việc học nên cô không làm khó nữa liền cho Mộc Ý Vãn về chỗ còn không quên dành lời khen cho Mộc Ý Vãn.

Mộc Ý Vãn vừa ngồi vào chỗ Lục Bối Bối liền giơ ngón tay cái với cô với khuôn mặt rất tự hào, từ lúc bước xuống cô có chạm mắt với người ngồi ở phía sau lưng, cô cảm thấy bạn học này rất đẹp trai nhưng giây sao cô đã dẹp ý nghĩa đó sang một bên, giờ đây ý chí của cô chỉ quyết tâm học và học thôi.

Phó Lãng cũng nhìn ra ánh mắt lạnh nhạt từ phía Mộc Ý Vãn, suy nghĩ chẳng lẽ những lời Lục Bối Bối nói đều là sự thật. Mấy bạn học khác cũng có ánh mắt khác nhìn cô. Trình Nhất Nam tò mò muốn hỏi cảm giác của Phó Lãng nên đã kéo ghế xích lại rồi nhỏ giọng hỏi thăm

" Cậu ta hết hứng thú với cậu rồi sao? Cảm giác thế nào?"

" Câm miệng đi!"

....

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phó Lãng, cậu hơi bất mãn chề môi sau đó ngồi ngay ngắn với vị trí của mình, cậu không hiểu vì sao mấy đứa con gái có thể thích kiểu người lạnh lùng mồm miệng độc địa như Phó Lãng được nữa? Thật bất công với cậu quá đi!

Trong tiết học cô Mẫn Tuệ vẫn luôn thường xuyên gọi Mộc Ý Vãn lên trả lời câu hỏi và đọc bài nghe được cách phát âm chuẩn của cô, mọi người đều im lặng giống như giọng cô khi nói tiếng anh rất cuốn hút, đưa mắt lên nhìn cô. Ngay cả Phó Lãng cũng bắt đầu chú ý nghe giọng của cô, mắt vẫn cứ dán lên người đang đứng trước mặt.



" Rất tốt cách phát âm của em rất chuẩn, mấy bạn khác cũng nên học hỏi bạn Mộc đây!"

Mộc Ý Vãn vừa ngồi xuống liền nhận được vô số ánh mắt đang hướng về mình, Lục Bối Bối bên cạnh cũng vô cùng bất ngờ với sự tài năng này của bạn mình, cô đã biết trước Vãn Vãn nhà cô sẽ là một thiên tài mà, cảm giác bây giờ cô rất hãnh diện khi có một người bạn như vậy, nhìn gương mặt xinh đẹp kia cô muốn nựng một cái quá đi.

" Ánh mắt đó của cậu là sao?"

" Mình muốn cắn lên má của cậu một cái quá đi."

Mộc Ý Vãn nghe vậy hai tay nhanh chóng áp lên má của mình phòng ngừa người ngồi đối diện với anh mắt lo sợ kia càng làm cho thú tính của Lục Bối Bối mạnh lên, ai biểu cô bạn thân của cô dễ thương quá làm chi, giờ còn nhìn cô bằng ánh đáng thương nữa, thật là muốn mạng người mà. Duy trì tư thế áp má một chút cả hai nhìn nhau rồi bắt đầu mỉm cười, cả hai bắt đầu nghiêm túc ngồi nghe giảng.

Đến giờ ăn trưa Mộc Ý Vãn bị Lục Bối Bối kéo đi xuống phòng ăn của trường, hai người vừa cầm phần ăn của mình vừa tìm chỗ, Trình Nhất Nam ngồi bên kia liền vẫy tay ra dấu hiệu cho Lục Bối Bối, nhưng vẫn bị cô làm ngơ rồi kéo Vãn Vãn đi xa bọn họ ngồi chỗ khác.

" Nhất Nam cậu thật đáng thương quá đi!"

" Hứ! Sớm muộn gì tớ với Bối Bối sẽ thành vợ chồng thôi."

" Tự tin vậy sao?"

Hà Duy Thành và Trần Dương người tiếp một câu, không ai để ý đến sự khác lạ của Phó Lãng. Khi nãy cậu cũng rất mong chờ khi Mộc Ý Vãn ngồi chung với bọn họ, nhưng lại khiến cậu thất vọng rồi.