Mấy ngày sau, tin tức của Tử Lan vẫn được đăng lên trang đầu không có dấu hiệu giảm xuống, Hằng Ly ở khách sạn xem tin tức vô cùng hả dạ, cô ta thuận lợi trốn ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa có người đến bắt lại, làm cho cô ta tưởng rằng đằng sau cô ta có người muốn giúp đỡ nên càng không biết điều hơn, đi ra ngoài đường cũng chẳng che chắn người lại.
Lần này cứ tưởng sẽ như vậy nhưng không ngờ vừa bước ra cửa đã thấy cảnh sát đang đứng trước mặt, cô ta không còn đường lui muốn trốn thêm lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt đưa đi.
Đến thứ năm, Mộc Ý Vãn viện cớ sẽ đi học thêm vào buổi tối để đến tiệc của Tề Đông đã nói trước đó với cô. Khi đến cổng đã có người đến hướng dẫn cho cô lát nữa phải trình diễn ở đâu, Tề Đông còn kêu người chuẩn bị đưa một bộ váy khác cho cô.
Tề Đông đang tiếp các đối tác nhìn thấy Mộc Ý Vãn rồi nhìn sang Tề Thanh, ông biết cậu cũng đã nhìn thấy cô, ông chầm chậm lên tiếng:" Đó là người ba mời đến đàn trong bữa tiệc này!"
Tề Thanh kinh hãi nhìn ông, trong lòng hơi thấp thỏm muốn đi đến chỗ cô nhưng lại sợ Tề Đông phát hiện, cậu cố gắng tỏ ra bình thường thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn ông.
" Chắc mẹ sẽ rất vui!"
" Phải! đây là bất ngờ ba dành cho mẹ con."
Tề Thanh chầm chậm xem xét từng biểu cảm của Tề Đông, cậu muốn biết là ông ấy có thật sự đã biết chuyện thân phận của cô hay chưa, hay đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Cậu không nhìn ra được qua ánh mắt của ông nhưng cậu vẫn có cảm giác được sự nguy hiểm từ ông dành cho Mộc Ý Vãn.
Mộc Thừa cùng đi với giám đốc đến bữa tiệc, ông không hiểu vì sao lãnh đạo lại chỉ thị ông đến bữa tiệc này, khi đến cổng chờ ông lại ngây người một chút, căn nhà quen thuộc này sao ông lại không biết của ai chứ? Nghe giám đốc nói bên cạnh khiến tai ông ù đi không phân biệt rõ âm thanh của ai.
" Đây là bữa tiệc Tề Tổng dành cho phu nhân ông ấy! Chúng ta phải đến chúc mừng! Vào trong thôi."
Mộc Thừa cố gắng kiềm chế cảm xúc lại rồi đi vào trong cùng giám đốc, bước vào trong Tề Đông đã thấy bọn họ nên đi tới tiếp đón. Nhìn gương mặt Tề Đông, Mộc Thừa không có biểu cảm chỉ nở một nụ cười công nghiệp chào đón, chỉ có hai người nói, ông im lặng cũng chẳng có hứng thú về cuộc trò chuyện với họ.
Tề Thanh nhìn thấy Mộc Thừa càng hoảng hơn, cậu định đi nói cho Mộc Ý Vãn biết chuyện này nhưng vừa cất bước Tề Đông đã gọi cậu lại, ông biết cậu muốn báo cáo cho cô nên đã chặn đường đi này của cậu. Tề Thanh đành ngượng ngùng đi tới chào hỏi, trong lòng không ngừng lo lắng.
" Bữa tiệc đến giờ rồi! chúng tôi xin phép đi trước."
" Được."
Buổi tiệc bắt đầu, Tề Đông cầm tay Trương Lý Duệ đi xuống cầu thang, mỗi bước đi của họ đều có tiếng vỗ tay chúc mừng. Đi xuống bậc thì có Tề Thanh cầm tay bà đi đến vị trí trung tâm bữa tiệc để phát biểu. Mộc Thừa nhìn khung cảnh trước mắt, ông không biểu tình ra mặt nhưng trong lòng lại chua xót cho Vãn Vãn của ông. Nếu như người đàn bà đó không ham hư vinh thì có lẽ....
Suy nghĩ lúc này được Mộc Thừa gạt đi, ông hờ hững vỗ tay theo mọi người. Mộc Ý Vãn vẫn còn đang ở trong phòng đay đồ, vì Tề Đông không muốn cô phát hiện sớm nên đã cho người dẫn cô đến phòng cách âm và cho người đến giúp cô trang điểm, cô vẫn không biết bên ngoài đang diễn ra đến mức nào, một lát sau có người chạy đến bảo cô đi lên biểu diễn thì cô lật đật cầm theo đàn đi ra ngoài.
Mộc Ý Vãn có chút khẩn trương khi đứng ở vị trí trung tâm biểu diễn, trang phục của Tề Đông chuẩn bị cho cô càng tô thêm vẻ đẹp thanh thuần trong sáng, khi ánh sáng chiếu xuống làm cô càng tỏa sáng hơn chẳng khác gì một tiên sứ.
Mộc Thừa vốn không chú ý đến nhưng ông nghe được bàn tán khen ngợi và thêm âm thanh đàn quen thuộc, ông nhíu mày ngước lên nhìn thân ảnh đang đàn phía trên. Ông dường như chết lặng đi đứng im không nhúc nhích, trong đầu xuất hiện nhiều câu hỏi: tại sao con bé lại ở đây? Con bé đến đây làm gì?...
Mộc Ý Vãn tập trung vào phần biểu diễn của mình nên đã bỏ lỡ rất nhiều ánh mắt dành cho cô. Trương Lý Duệ nhìn thấy liền đông cứng cả người, bà quay sang nhìn Tề Đông, ông mỉm cười rồi nói nhỏ bên tai bà:"Món quà tôi dành cho bà đấy! Bất ngờ chứ!"
" Ông có ý gì?"
" Bà không vui sao?"
" K..không có"
Trương Lý Duệ không muốn Tề Đông nhìn ra điểm bất thường nào nên cố gắng bình tĩnh, ngón tay vô thức cào vào lòng bàn tay lo lắng nhìn cô nhưng trong ánh mắt lại vô cùng hạnh phúc vì bà nhìn thấy được con gái của bà lại đàn giỏi như vậy, lớn lên lại xinh đẹp thế kia, hành động nhỏ của bà không thể nào qua khỏi ánh mắt sắc bén của Tề Đông, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Ánh mắt của Tề Thanh vẫn không thể nào rời khỏi cô từ khi bước ra, nhìn đến ngẩn người. Trong lòng thầm khen cô đủ kiểu, còn thể hiện ra mặt mỉm cười nhìn cô.
Chuyện Mộc Ý Vãn đến đây Phó Lãng đều không biết, lúc vào bữa tiệc cậu đã nhìn thấy Tề Thanh, cậu vẫn nhớ gương mặt thiếu niên trắng trẻo như trẻ con đó, một lúc sau thì lại thấy bạn gái cậu xinh đẹp như tiên nữ đang trình diễn ở vị trí trung tâm, cậu liếc nhìn trang phục của cô rồi nhìn xung quanh, ánh mắt của mấy tên đàn ông cứ bám vào cô khiến tâm trạng cậu khó chịu.
Cao Nhược Lam và Phó Tần biết cậu đang ghen thầm mắng cậu một câu, bà thầm nghĩ chắc có lẽ cô đã rất cực nhọc khi rước phải tên bạn trai này, rồi chuyên tâm thưởng thức tiếng đàn của cô.
Phần trình diễn của Mộc Ý Vãn không đến mười phút đã xong, lúc này cô mới chậm rãi quan sát mọi người, nụ cười trên môi cô lập tức cứng đờ khi nhìn thấy Trương Lý Duệ và Tề Thanh, cô có chút bất ngờ kinh hãi nhìn khung cảnh gia đình ba người họ.
Không đợi mọi người vỗ tay xong, cô cúi người rồi nhanh chóng rời khỏi, bước chân có chút mềm nhũn không có sức lực, cô đi vào phòng thay đồ cố gắng cho bản thân bình tĩnh lại một chút.
Mộc Thừa nhìn thấy cô bước ra liền xin phép giám đốc đi về trước, hắn cũng chẳng phản đối gì mà lập tức đồng ý. Ông đi đến chờ cô ở cổng ra vào.
Tề Đông thấy cô vội vã muốn trốn đi liền cho người chặn lại, ông dẫn theo Trương Lý Duệ đi đến để chào hỏi với cô, còn khen thưởng cô làm việc rất tốt và chuyên nghiệp, ông ta vô cùng hài lòng, sau đó câu chuyện chuyển thành kể về cuộc sống hạnh phúc của gia đình ông. Trương Lý Duệ nhìn ra âm mưu của Tề Đông, nhìn đến gương mặt không kiên nhẫn của cô, bà khẩn trương lo lắng.
" Đủ rồi! ông đừng nói nữa. Nhìn con có chút hấp tấp con có chuyện quan trọng phải làm sao? Không sao đâu con cứ về trước đây để ta kêu người đưa con về!"
" Không cần đâu ạ."
" Khoan đã! Con vẫn chưa lấy tiền công. Đợi một chút có người sẽ trả tiền tiền cho cô."
Đợi một lát có người đem phong bì ra đưa cho cô, Mộc Ý Vãn không dám nhìn bà nên đã cúi đầu chào tạm biệt hai người rồi nhanh chóng chạy đi.
" Ông có ý gì?"
" Hôm nay là chuyện vui đừng khiến tâm trạng tôi không vui!"
" Ông đã biết thân phận của con bé rồi đúng không? ông cố ý mời con bé đến đây để mua vui cho ông sao?"
" Tôi nói rồi! Chuyện này để sau nói, hôm nay là ngày vui. Nếu bà không nghe lời thì đừng trách tôi không khách sáo."
" Ông..."
" Mẹ chúng ta vào trong thôi! Hôm nay là ngày vui của mẹ mà."
Tề Thanh thấy tình hình không ổn liền kéo tay Trương Lý Duệ đi, Tề Đông đứng một lát cũng quay người đi. Phó Lãng chứng kiến một màn này, tâm tình có chút phức tạp liền gọi cho người để điều tra để xem suy đoán của cậu có đúng không.