Bầu không khí lạnh đến vô tận, cảnh trong tâm ma nháy mắt bị băng tuyết bao phủ, dường như chỉ cần lên tiếng là sẽ có lưỡi dao sắc bén đâm vào cổ họng gã.
Khiến tủy xương người buốt lạnh.
Đầu ngón tay Tô Phong Diễm khẽ run rẩy, ngước mắt cười nói: "Đương nhiên là kiếm tôn dám giết ta."
Thanh y trên người gã đỏ một mảng, gương mặt tái nhợt vì đau.
Nhưng vẫn nói: "Đáng tiếc, hiện giờ đang ở trong Kính Tượng."
Đây là tâm ma mà Tô Phong Diễm xây dựng, một kiếm vừa rồi quá đột ngột khiến gã không kịp đề phòng, nên đã phú hủy Kính Tượng, giờ phút này tâm ma đang ầm ầm sụp đổ, trong giây lát gương mặt của người cũng vỡ vụn.
Thanh y Tô Phong Diễm nhuộm máu, khuôn mặt mỉm cười, nhìn y như đang chứng thực gì đó.
Ninh Tễ cũng không bất ngờ lắm.
Y vốn không định giết Tô Phong Diễm ngay.
Trong nguyên tác Tô Phong Diễm được gọi là quỷ y, một thân bản lĩnh không biết từ đâu mà đến, quỷ thần khó lường.
Không chỉ tinh thông y độc thuật, mà còn có rất nhiều rối gỗ thế thân bàng môn tà đạo.
Trong sách có mấy cảnh gã phải chết, mọi người đều cho rằng gã đã chết, nhưng cuối cùng đối phương đều có thể bình yên vô sự xuất hiện lần nữa.
Quả là có bản lĩnh rất lớn.
Ninh Tễ biết ý của gã, nhưng lúc này giết không được, không đại biểu cho việc không thể làm khó gã.
Y khẽ nâng mắt.
Ngay trong Kính Tượng sụp đổ, khi Tô Phong Diễm phun ra một ngụm máu, chợt mím chặt môi.
Tô Phong Diễm đang định rời khỏi, thì bỗng vết kiếm trên người gã chớp nhoáng nổ tung.
Bắt đầu từ kinh mạch, bị cắt đứt từng chút từng chút một, máu chảy đầm đìa.
Biểu tình gã cứng đờ, kinh ngạc trợn to hai mắt.
Ninh Tễ lau kiếm, vứt chiếc khăn dính máu xuống đất.
Ngoái đầu nhìn lại về phía gã: "Thứ máu thịt nhơ nhớp này, không cần phải bận tâm."
Kính Tượng ầm ầm sụp đổ.
Tô Phong Diễm thở hổn hển, bị kiếm khí bao phủ.
Vết thương ở ngực lan ra, chỉ trong nháy mắt, kinh mạch đứt thành từng đoạn, máu chảy đầm đìa.
Con ngươi Tô Phong Diễm co lại.
Dùng tia sức lực cuối cùng bóp nát huyết châu trong tay.
Trong lòng gã khựng lại.
Trước khi rời đi, gã quay đầu nhìn lại.
"Ninh Tễ."
Cái tên này như thanh kiếm cùn hung hăng đâm vào tim gã.
Khi cơn đau quá mức điên cuồng, Tô Phong Diễm xoay người chậm rãi rũ mắt.
Nếu có người ở đây, sẽ lập tức nhìn thấy giờ phút này đôi mắt đỏ ngầu của gã toàn là tơ máu.
Ninh Tễ.
Tốt lắm, rất tốt.
Lần giao chiến tiếp theo, chúng ta sẽ gặp lại.
Huyết y nhìn không rõ vẻ mặt, trước mắt một trận mơ hồ, Tô Phong Diễm vậy mà nở nụ cười.
Ninh Tễ không biết cái tên bệnh tâm thần bên kia nghĩ cái gì, sau khi thu tay trở lại phòng thì y khẽ cau mày.
Tâm ma trong Kính Tượng sụp đổ trong nháy mắt, y thấp giọng ho, đôi môi vốn dĩ tái nhợt dính chút sắc đỏ thắm.
Phải dùng sức rất lớn có thể đè máu tươi trong cổ họng xuống.
Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu lên người, tôn lên thần sắc lãnh đạm của người nọ, càng thêm cô lãnh.
Ninh Tễ nhắm mắt điều tức một lát.
Đợi sau khi cảm giác khó chịu trên người bị áp xuống, mới mở mắt ra.
Giao chiến với Tô Phong Diễm một đêm và tâm ma trong nháy mắt, đã qua một ngày rồi.
Bên ngoài trời đã sáng.
Bị ánh sáng chiếu lên người, Ninh Tễ khẽ cau mày, vẫn có hơi không thích ứng kịp.
Ánh sáng và bóng râm chiếu vào phòng, nhấp nháy trên những bông hoa đào trước cửa sổ, lập tức hấp dẫn ánh mắt người.
Đêm qua y không có chú ý.
Lúc này Ninh Tễ mới phát hiện, hóa ra trong phòng nhiều thêm một bó hoa đào.
Không cần nghĩ cũng biết là ai mang đến.
Y khẽ cau mày.
Mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn, thật ra y đã quên béng chuyện này.
Ánh mắt y dừng trên đó một lúc rồi dời mắt đi, chuyển mắt đứng dậy.
Trên Giải Kiếm phong mưa liên miên không ngớt, hôm nay hiếm khi thời tiết tốt.
Trời hửng nắng, nháy mắt trong viện cũng sáng lên rất nhiều.
Y thấp giọng ho, phủ thêm một cái áo choàng rồi đi ra ngoài.
Bởi vì tâm ma thành một thế giới đơn độc ngăn cách với bên ngoài, vì tu vi bị áp chế nên Khổng Linh hoàn toàn không phát hiện ra chuyện tối qua.
Có điều cho dù là thế, đêm qua hắn cũng không ngủ cả đêm.
Khổng Linh có cái nết muốn ra ngoài là đi ra ngoài.
Trước đó còn tức giận vì Ninh Tễ coi mình là đồ chơi.
Chẳng mấy chốc lại trằn trọc nghĩ Ninh Tễ trông thế nào.
Nghĩ đến đáy mắt xanh đen một mảnh của y, gương mặt vốn dĩ diễm lệ đều có chút ảm đạm lu mờ.
Cả đêm hắn không ngủ, thấy Ninh Tễ trong phòng cũng có động tĩnh.
Vốn dĩ đã từ bỏ, nhưng ma xui quỷ khiến mà dừng lại.
Khoan đã, sớm vậy, chắc là người này mới tỉnh dậy nhỉ?
Lúc ngủ chắc người này không đeo mặt nạ đâu ha?
Hắn lặng lẽ thả linh thức ra.
Nhưng ngoài dự kiến của Khổng Linh chính là.
—— Ninh Tễ không chỉ không đeo mặt nạ, mà còn kín cổng cao tường.
Thả linh thức ra xong lại không biết vì sao cảm thấy không đúng, lúc này Khổng Linh mới nhớ ra chuyện hình như lúc đi tắm người này cũng đeo mặt nạ.
Hắn:......
Cho nên, bây giờ hắn thu linh thức lại còn kịp khum?
Bị linh thức thăm dò cũng không quá rõ ràng.
Nhưng lúc nào Ninh Tễ cũng cảnh giác, huống chi trải qua chuyện tối qua, lúc này linh thức mỏng manh chỉ nhẹ nhàng lướt qua trên mặt y, Ninh Tễ lập tức phát hiện.
Ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã thấy trứng trên cây ngay.
Ngày ấy trứng tiên hạc bị y nghi là có vấn đề, nên y bảo đồng tử đặt trứng trên cây để nó yên tĩnh nằm trên đó.
Linh thức mới được thả ra một nửa lại hiện ra ý vị lại ông tôi ở bụi này.
Ninh Tễ không khỏi khẽ cau mày.
Khổng Linh đang muốn làm bộ không có chuyện gì xảy ra hết.
Xung quanh chợt im lặng, vừa chớp mắt thì thấy mình đã nằm trong tay người.
Khiến người kinh ngạc chính là, đã nhiều ngày rồi Ninh Tễ không có chạm vào hắn.
Trong nháy mắt Khổng Linh vậy mà không có chút không tự nhiên nào, ngược lại còn cảm thấy mình như thể đã trở về nơi quen thuộc.
Ý nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện.
Lông mày Khổng Linh vừa giãn ra.
Sau khi ý thức được mình suy nghĩ cái gì, lập tức cảm thấy mình sinh ra ảo giác do thức cả đêm.
Hắn mở to hai mắt phục hồi tinh thần.
Ninh Tễ liếc mắt nhìn trứng một cái, mím môi hỏi: "Vừa rồi là ngươi thử ta?"
Khổng Linh ngậm miệng không nói lời nào.
Muốn lừa cho qua cửa.
Nhưng ngay sau đó, đầu ngón tay người nọ trở nên lạnh lẽo.
"Đừng có giả chết."
"Tuy ta không biết ngươi là thứ gì ngụy trang thành tiên hạc. Nhưng ngươi đã sinh linh trí, nếu như là quả trứng bình thường nửa không hiểu nửa không biết thật, thì ta không ngại khiến ngươi vĩnh viễn như vậy đâu."
Lời nói y lạnh nhạt.
Lập tức khiến Khổng Linh nhớ tới lần đầu tiên gặp y.
Sau khi người nọ cảnh cáo hắn một câu như thế, liền ném hắn xuống núi.
Đã trải qua một lần, hắn không chút nghi ngờ lời Ninh Tễ.
Sau một lúc do dự, đành phải ấm ức lặng lẽ dùng linh thức gật gật đầu.
Trứng tiên hạc không có lấy một tia uy hiếp, yếu đuối kinh người.
Mặc dù tạm thời Ninh Tễ không có liên hệ khổng tước vương và hắn với nhau.
Sau khi thấy trứng như thế, không khỏi khẽ cau mày.
Mấy ngày nay sau khi Khổng Linh bị đối xử lạnh nhạt, không thể không học cách nhìn mặt đoán ý.
Nhìn bộ dáng không hài lòng của y, hắn hồi hộp trong lòng nhiều chút, lại nghĩ tới cách khác.
Khổng Linh:......
Hắn một tay che trời ở Yêu giới, nào đã như thế này đâu.
Nhưng sau khi đối diện với ánh mắt lạnh băng của Ninh Tễ, do dự một chút, vẫn lặng lẽ cọ cọ lòng bàn tay y để lấy lòng.
Thôi, nhẫn nhục thì nhẫn nhục vậy.
Về muộn chứ không về sớm.
Còn hơn là vạch trần tại chỗ rồi bị đánh nát thần hồn.
An ủi bản thân như vậy, cuối cùng trong lòng Khổng Linh mới dễ chịu đôi chút.
Mặt Ninh Tễ lãnh đạm, đột nhiên không kịp đề phòng bị trứng ủi ủi tay.
Không những không cảm thấy thế nào, ngược lại biểu tình còn kỳ lạ.
Có chút... ghét bỏ vi diệu.
Lúc Sở Tẫn Tiêu đến, đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong tay sư tôn ôm một quả trứng.
Cả quả trứng kia tản ra ánh sáng nhu hòa, ủi qua ủi lại trong lòng bàn tay sư tôn.
Nhưng môi sư tôn lại khẽ mím lại, hiển nhiên cũng không thích.
Không biết vì sao, Sở Tẫn Tiêu cảm thấy có lẽ sư tôn sẽ ném quả trứng đó xuống ngay lập tức.
Quả nhiên, ngay sau đó hắn nghe thấy sư tôn lạnh lùng nói: "Cử động nữa ta giết ngươi."
Khổng Linh lập tức yên tĩnh làm trứng.
Khổng Linh bị lệnh cấm nhúc nhích, một mảnh mờ mịt, hiển nhiên còn không biết đã xảy ra cái gì.
Trong lòng Sở Tẫn Tiêu thả lỏng một chút.
Hắn vốn không thích đồ vật có linh thức gần gũi với sư tôn quá, giờ phút này nhìn thoáng qua, thấy quả trứng kia không đạt được ý đồ, liền thu tầm mắt lại.
Khổng Linh lấy lòng nửa mơ hồ ý thức được có hơi sai sai, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy người mình ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt mình.
Quét mắt nhìn trứng một cái rồi thu mắt về.
Khổng Linh vừa làm trò lấy lòng tình địch trước mặt người trong lòng:...!!!
Khoan đã, vừa rồi hắn đã làm cái gì?!
Cũng may thấy có người tới, Ninh Tễ không để ý tới trứng nữa.
Chỉ thấp giọng ho rồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nọ:
"Sao ngươi lại đến đây?"
Sau khi Sở Tẫn Tiêu thu ánh mắt lại, mới cung kính đáp: "Hôm nay Tẫn Tiêu luyện kiếm, cảm có thấy có một chỗ không ổn, nên mới đặc biệt đến đây hỏi ý kiến sư tôn."
Dù ngày thường Ninh Tễ không thích gặp người ngoài, nhưng y chưa bao giờ qua loa lấy lệ chuyện luyện kiếm, cũng chưa bao giờ buông thả chuyện dạy dỗ Sở Tẫn Tiêu.
Thấy hắn nói có vấn đề chuyện kiếm thuật.
Y mím môi, vươn tay nói: "Mang đến đây đi."
Sở Tẫn Tiêu thừa hưởng Kiếm đạo từ y, nhưng sở trường luyện kiếm pháp thì không.
Ninh Tễ biết hắn có cơ duyên khác, nhưng y cũng không hỏi nhiều, chỉ thỉnh thoảng dẫn đường giúp hắn mà thôi.
Ninh Tễ một thân bạch y đứng ở dưới cây hoa đào, có lẽ là do cổ họng có hơi ngứa, rũ mắt khẽ ho.
Khi gió thổi qua, áo bào trắng khẽ bay lên, hoa đào rơi trên cánh mi.
Ngay lúc Sở Tẫn Tiêu chuẩn bị lấy kiếm ra, vừa ngẩng đầu thì ánh mắt khẽ khựng lại.