Kết thúc bữa sáng thì Vương Ngữ Tùng đưa Đào Linh Nhi về nhà, sẵn tiện nói đến chuyện kết hôn cho gia đình của cô ấy biết. Còn Hoắc Dạ thì được Vương Ngữ Ninh đưa lên phòng, căn phòng này là nơi mà trưởng thành nên Hoắc Dạ cũng muốn nhìn ngắm kĩ một chút.
Nhưng sau đó thì Vương Ngữ Ninh lại từ phía sau ôm lấy anh, hiển nhiên Hoắc Dạ cũng xoay người lại, trực tiếp ôm lấy cô, nói:
- Vợ à, em đúng là biết cách khiến người ta nổi điên đó.
- Hửm? Em làm gì sai à?
Hoắc Dạ liền lắc đầu, nhưng ngay sau đó thì anh liền cúi xuống hôn lấy môi của cô, đương nhiên Vương Ngữ Ninh cũng không từ chối, thay vào đó thì cô còn choàng tay ôm lấy của anh, nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn kia. Đến lúc này thì Hoắc Dạ thật sự không thể nào nhịn được, vì sắp tới anh có một chuyến công tác ở nước ngoài khoảng nửa tháng, chỉ cần nghĩ đến chuyện nửa tháng không gặp cô là anh đã thấy khó chịu rồi.
Hiển nhiên Vương Ngữ Ninh cũng nhận ra được anh đang có ý gì đó trong nụ hôn này, vì nó có chút mãnh liệt hơn bình thường thì phải. Nhưng cô không quan tâm, thay vào đó thì cô còn cố ý chạm vào ngực của anh, đem con thú trong người anh thả ra ngoài. Lúc này Hoắc Dạ liền bị Vương Ngữ Ninh kéo lên giường, hai người cứ như thế mà nam trên nữ dưới, hôn nhau vô cùng ám muội.
Một lúc sau, Vương Ngữ Ninh đã hoàn toàn cởi được gần hết cúc áo của anh, nhưng Hoắc Dạ giống như là được đánh thức lương tâm, nên anh liền ngồi bật dậy, tuy nhiên thì anh làm sao có thể thoát khỏi ma trảo của cô chứ, Vương Ngữ Ninh liền kéo anh lại, còn lật ngược tình thế, áp đảo anh rồi ngồi lên bụng anh, nói:
- Hoắc Tiểu Dạ, anh hư thật đấy, đã đến đây rồi còn muốn đẩy em ra!
- Ninh Ninh, không được, chút nữa em còn có tiết học.
- Em mặc kệ, Hoắc Dạ, nếu anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng thì em tìm người khác đấy!
Nghe đến chuyện Vương Ngữ Ninh tìm người khác thì anh liền siết chặt nắm đấm lại, không cho cô áp đảo nữa mà trực tiếp để cô nằm phía dưới thân mình, ánh mắt hung hăng nhìn cô, nói:
- Em dám?
Nhưng Vương Ngữ Ninh bây giờ liền giở chiêu bạch liên hoa, đưa tay choàng lấy cổ của anh, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào, nói:
- Đương nhiên không dám rồi, nhưng mà nếu anh không được thì cứ nói, em không trách anh đâu.
Lòng tự tôn của đàn ông liền trỗi dậy, ngay lập tức Vương Ngữ Ninh liền cảm nhận được bàn tay của Hoắc Dạ đang đi loạn trên cơ thể của mình, còn anh thì cúi xuống hôn lên hõm cổ của cô, những sự kích thích này cũng là lần đầu tiên cô được cảm nhận như vậy, nên hiển nhiên là không kiềm được phải rên lên một tiếng.
Một lúc sau thì cả hai đã hoàn toàn ở trạng thái tình mê ý loạn, nhưng Hoắc Dạ vẫn còn chút tỉnh táo nên chỉ dám luân động nhẹ nhàng, nhưng Vương Ngữ Ninh lại không muốn. Đã đến đây rồi mà anh còn kiềm chế thì sẽ bị tức chết đó, một giây sau đó Vương Ngữ Ninh liền dùng chân kẹp chặt ở hông của anh, trực tiếp đem hạ bộ đưa vào sâu bên trong.
Ở bên trong vách thịt non mềm tự nhiên lại có cái gì đó xâm nhập thì ban đầu Vương Ngữ Ninh cũng cảm thấy kì lạ, nhưng sau vài cái luân động thì cô cũng đã quen rồi, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của anh, nói:
- Hoắc Dạ... Em yêu anh.
Bỗng chốc lại nhận được lời yêu thương từ cô, không chỉ thế mà cô còn đang hôn ở chỗ nhạy cảm như vậy, liền khiến cho anh nóng rạo rực cả người, còn trực tiếp hôn lấy môi cô, phía dưới cũng không ngừng di chuyển, mỗi lần như vậy thì Vương Ngữ Ninh cũng không muốn kiềm lại mà rên rỉ một chút, nhưng những âm thanh mà cô phát ra đều sớm đã bị Hoắc Dạ nuốt hết vào bụng.
Bỗng chốc cô cảm nhận được hạ bộ kia dường như cũng có chút bị kích thích, cứ thế mà dần phóng đại bên trong cô, làm cho đầu óc của Vương Ngữ Ninh hoàn toàn trống rỗng. Hóa ra chuyện phòng the lại có thể khiến người khác thoải mái như vậy, thế mà ở kiếp trước cô lại cho rằng nó rất ghê tởm.
Hiển nhiên Hoắc Dạ cũng có quan sát sắc mặt của cô, chỉ cần thấy cô nhăn mặt vì đau đớn là anh liền ngừng lại, anh không muốn làm cô đau dù chỉ một chút, nhưng Vương Ngữ Ninh thì lại cảm thấy anh quá chú trọng tiểu tiết, nên đành phải tự thân vận động. Khi này thì Vương Ngữ Ninh đang ngồi phía trên anh, hạ bộ cũng không tách rời mà liên tục luân động, Hoắc Dạ lại sợ cô ngã nên đã đưa tay đỡ lấy hai bên eo nhỏ của cô, còn Vương Ngữ Ninh thì trực tiếp chống tay ở trước ngực anh, nói:
- Hoắc Dạ, hay là... Hay là chúng ta sống cùng nhau nha? Có... Có được không?
Nghe đến đây Hoắc Dạ cũng có chút nhíu mày, tựa như phía dưới hạ bộ cũng có phản ứng được câu của cô nói nên ngay lập tức Vương Ngữ Ninh liền ngã xuống người anh, Hoắc Dạ cũng dịu dàng ôm cô, nói:
- Đợi sau khi anh đi công tác về thì chúng ta tính tiếp có được không?
- Ưm... Được...
Khoảng hơn một giờ đồng hồ sau thì mọi chuyện cũng đã xong, Vương Ngữ Ninh bây giờ hoàn toàn không còn chút sức lực nào mà nằm trong lòng của Hoắc Dạ. Theo như anh thấy thì chắc chiều nay cô không thể đến lớp rồi, nên trước tiên anh phải nhắn cho người chị dâu tương lai báo một tiếng. Rồi sau đó thì cũng vui vẻ ôm lấy vợ mình rồi đi ngủ, cô gái này dạo này rất lạ, không chỉ vậy mà còn chủ động quyến rũ anh nữa chứ, nhìn cô vợ lém lỉnh ngủ trong lòng, Hoắc Dạ cũng chỉ biết cười bất lực, còn đưa tay chạm nhẹ lên mặt của cô, nói:
- Thật là chịu thua em luôn đấy. Nếu mà em mang thai thì đừng trách anh, có trách thì trách em câu dẫn anh trước.