Editor: Lạc Y Y
Tô Nguyên đợi Lục Cẩn ra, rụt người vào trong lòng anh, cùng anh xem lần công diễn đầu tiên của mình.
"Tiểu Nguyên Bảo xuất hiện lượt thứ mấy?" Lục Cẩn vuốt ve cái đầu nhỏ của Tô Nguyên hỏi: "Anh muốn nhanh thấy em một chút."
Tô Nguyên nghĩ một hồi nói: "Hình như là sân khấu thứ ba, lần này là nhóm vocal đấu với nhau, có điều tôi cải biên ca khúc rồi, phong cách hai bài hát không giống nhau, cũng không biết liệu khán giả có thích không? Chẳng qua lúc ở hiện trường, tiếng hoan hô của bọn họ em có nghe thấy á!"
"Ừm, tôi cũng cùng với bọn họ cổ vũ em cơ."
Tô Nguyên có hơi ngạc nhiên, Lục Cẩn trông như một người đàn ông điềm tĩnh, cũng sẽ đứng lên hô hào vì sân khấu của mình sao? Cảnh tượng này?
Ài ~ thật kì dị
Lục Cẩn chỉnh thanh tiến độ, nhảy tới khúc Tô Nguyên biểu diễn, thêm vào hiệu ứng của hậu kì Tô Nguyên trông càng đáng yêu hơn, trong đạn mạc có thêm một nhóm người bị thu hút bởi nhan sắc cậu.
"Wow wow, đây là nhan sắc thần tiên gì vậy chứ!!!"
"Tôi nhìn thấy rồi, người soạn nhạc vậy mà là Tô Nguyên, đây là thần tiên chứ gì nữa!"
"Cải biên nghe rất hay nha, không thua kém bài gốc một chút nào."
"Khả năng ca hát của cả nhóm thật sự lột xác."
"Tôi không tin, thật sự mở mic hết sao?"
"Tô Nguyên chắc chắn là thần tiên hạ phạm đúng không."
Những bình luận khen ngợi làm cho Tô Nguyên tự tin hơn, Lục Cẩn cười nói: "Tiểu Nguyên Bảo nhà ta chính là thiên thần nhỏ của tôi nha."
"Mong mọi người yêu thích Liễu Cam của chúng tôi nhiều hơn, hãy bỏ phiếu cho anh ấy đi!"
"Đoàn Gia cần chúng ta, chị em ơi mau lên đi, bỏ phiếu cho anh ấy!"
"Nhâm Thần chúng em mãi yêu anh!"
"Tô Nguyên cố lên!"
"Bảo bối Tô Nguyên của chúng em cố lên! Nhất định phải debut!"
Ca thúc kết thúc, camera quay lướt qua khán giả, mọi người đều hò hét không ngừng, trong một giây ấy, Tô Nguyên bắt gặp gương mặt của Lục Cẩn. Cậu nhìn thấy Lục Cẩn đang cỗ vũ phần trình diễn của cậu.
"Trời ạ! Bạn fan này đẹp trai quá!"
"Trong một giây, tôi muốn toàn bộ thông tin của anh ta."
"Tôi yêu rồi, nhan sắc này thật sự quá đẹp, màn hình của tôi không còn sạch sẽ nữa."
"Wow, anh trai này vậy mà cầm đồ tiếp ứng của bảo bối Tô Nguyên nhà chúng ta, anh ấy là fan của Tô Nguyên!"
Vui vẻ qua đi, Tô Nguyên không khỏi hơi lo lắng, "Anh ngồi ở trên khán đài như vậy không sao chứ? Sẽ không làm pheromone mất kiểm soát sao?"
"Sẽ không đâu." Lục Cẩn giải thích nói: "Khán giả vào khán đài đều sẽ được phun khói nano tiêu trừ pheromone, sẽ không làm tôi mất kiểm soát, huống chi tôi còn có em, pheromone của em ở bên cạnh tôi thì tôi có thể bình tĩnh lại."
Tô Nguyên như hiểu nhưng không hiểu gật đầu, nhưng vẫn quan tâm nói: "Vậy anh cũng phải cẩn thận một chút, lỡ như một con cá thoát khỏi lưới thì nguy hiểm rồi."
Lục Cẩn xoay người hôn lên tóc Tô Nguyên, "Được, tôi nghe theo Tiểu Nguyên Bảo, sẽ cẩn thận hơn một chút."
Hai người nhìn nhau chốc lát, tiếp tục quay lại xem video.
"Anh trai kia thật đẹp trai, cầm đồ tiếp ứng thấy thiếu thiếu gì á, nếu như có Đại Đại nào vẽ một cái cho Tô Nguyên chúng ta thì tốt rồi."
"Phải đó, phải đó, đồ tiếp ứng của Tô Nguyên nhà ta đều do fan dùng MeituPic làm ra."
"Hy vọng bé cưng Tô Nguyên cũng có thể có được ảnh gốc đẹp."
Lục Cẩn thấy những lời này, từng câu từng chữ ghi nhớ trong lòng, người khác có, Tiểu Nguyên Bảo nhà mình cũng phải có!
Thuốc nhà họ Tiêu không hổ là thần dược nổi danh trong danh sách, Tô Nguyên chỉ dùng có ba bốn ngày đã cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, ngoại trừ vận động mạnh ra, đã có thể xuống giường đi lại.
Lục Du thì không vui như vậy, bởi vì anh hắn phải báo thù cho vợ nên đã hủy bỏ hợp tác với nhà họ Triệu. Hắn bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán, người của hội đồng quản trị không dám đến làm phiền anh hắn, cứ mãi quấn lấy hắn.
Không có cách nào, ai bảo hắn quản lý công ty nhiều năm như vậy, người bên dưới chỉ cho rằng hắn bị điên rồi.
"Tiểu Du à, chú vẫn cảm thấy chuyện này không được ổn thỏa lắm, suốt mấy năm qua chúng ta vẫn luôn hợp tác với Triệu thị, cháu hủy hợp đồng như thế có chút khó xử."
Chú hai Lục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lục Du, ông ta cũng không biết thằng nhóc này đột nhiên nổi điên cái gì, không qua sự đồng ý của ban hội đồng quản trị đã hủy đỏ hợp đồng, làm ông ta tức sắp nổ phổi luôn, mấy năm nay đều do ông ta làm ăn với bên Triệu thị, không biết đã vơ vét hết bao nhiêu, bây giờ tự nhiên hủy hợp đồng, bản thân ông ta thiệt hại biết bao nhiêu tiền, càng nghĩ càng đau lòng.
"Chú hai, chú quấn lấy con cũng vô ích thôi, cái này là chủ kiến của anh cả, bản quyền vòng tay ức chế cũng là của anh ấy. Anh ấy có quyền lựa chọn đối tác của mình, nếu không thì chú đi khuyên anh cả đi?" Lục Du bị quấn riết thấy phiền, trực tiếp đưa anh cả ra làm lá chắn.
Chú hai Lục nghe như vậy, sắc mặt khó coi, ông ta không quên cái thằng nhóc Lục Cẩn này có bệnh, trước đây từng thấy qua dáng vẻ phát bệnh của anh, một quyền có thể đấm hư cánh cửa, bản thân ông chẳng muốn chịu tội.
Nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, tính thăm dò hỏi: "Tiểu Du, cháu cũng biết mà, việc hợp tác bên Triệu thị xưa nay đều do chú giám sát, đột nhiên hủy hợp đồng, bọn họ cứ tới tìm chú. Cháu dù sao cũng phải cho chú một cái lý do chứ, không thể vì một câu tâm trạng anh cháu không tốt thì làm như vậy đúng không."
Lục Du cũng phiền mà, hắn cũng biết lý do này rất không hợp lý, nhưng hắn cũng không thể tiết lộ anh trai hắn có bạn đời được, "Anh con chắc chắn có sắp xếp khác nên mới quyết định như vậy, nhiều năm qua, chú xem anh ấy có làm sai gì không? Chú hai à, chú cứ phối hợp theo là được rồi, không được thì cạch mặt, con còn có việc, đi trước đây."
"Ầy, Tiểu Du, cháu..."
Lục Du không đợi chú hai Lục nói xong, lập tức chạy đi, đùa à, còn ở đó tiếp nữa nhất định hắn sẽ bị điên luôn.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là đi tìm kẻ cầm đầu của chuyện này, còn chưa đi vào đã nghe thấy trong phòng truyền tới một tràn tiếng cười, Lục Du tức tới nghiến răng.
"Tôi bị người ta chặn ở công ty, anh lại ở nhà cùng vợ cười ha ha? Đây còn là anh mình không!!!"
Lục Du đẩy cửa ra đã nhìn thấy Tô Nguyên ngồi trên sô pha, chân gác lên chân Lục Cẩn, vừa xem tivi vừa hưởng thụ mát xa của Lục Cẩn, thật là nhàn nhã.
"Anh!" Lục Du thở hồng hộc đi đến, thở phì phì nói: "Sao anh còn thời gian rảnh để ngồi ở đây, anh có biết vì cái khư khư cố chấp của anh, muốn hủy hợp đồng với Triệu thị, vòng tay ức chế của công ty mình đã ngừng sản xuất rồi không. Hôm nay em đã bị ban hội đồng quản trị ép chết rồi, nếu như chúng ta trong vòng nửa năm tới vẫn không thể tìm ra công ty thay thế Triệu thị, vòng tay ức chế đành phải giao cho người khác rồi!"
Mặc dù Tô Nguyên không rõ lắm việc kinh doanh của nhà họ Lục, nhưng cũng có thể hiểu lời Lục Du nói, có chút ngạc nhiên nói: "Anh vì tôi mới làm như vậy sao?"
"Cũng không hẳn là vậy" Lục Cẩn giải thích: "Tôi đã muốn thay đổi vòng tay ức chế lâu rồi, đã không cần nguồn năng lượng của Triệu thị nữa, đến thời hạn hợp đồng tôi cũng sẽ không ký tiếp, tôi chỉ vì em mà làm chuyện này sớm hơn thôi, vậy nên Tiểu Nguyên Bảo đừng có bất kỳ gánh nặng nào."
Tô Nguyên ngốc nghếch gật đầu, mặc dù cậu không hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Lục Cẩn, cậu cảm thấy mình có thể tin tưởng lời Lục Cẩn.
Lục Du kiềm chế ý định ngửa mặt gào thét với trời.
Cậu ta thì có gánh nặng gì chứ!!
Gánh nặng chẳng phải đều dồn ở trên người mình sao!!!
—
Lời editor: Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo anh là em trai làm chi, thêm cái nữa là anh trai lại cưng anh dâu nữa thì thôi ráng chịu đi anh nha!