Ai Động Hũ Tro Cốt Của Ta

Chương 16: Chương 16



Không ai biết tại sao Trần Mạn cố chấp muốn mua mảnh đất kia như vậy.
Vốn cho rằng thân phận mình đã thay đổi, có thể khuyên được Trần Mạn, để Trần Mạn từ bỏ ý định này.

Sự thật chứng minh, thư kí Khương vẫn còn quá ngây thơ.
Mặc kệ thế nào, Trần Mạn cũng không dự định thay đổi suy nghĩ của mình.

Khương Hi Sơ bị cô làm giận đến không chịu được, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Quên đi, không phải chỉ là một mảnh đất sao, chỉ cần Trần Mạn vui, dù cho Trần Mạn muốn đến châu Phi mua đất, cũng không sao.
Việc mua đất tạm thời kết thúc, không phải Khương Hi Sơ thực sự hào phóng như trong lòng cô nghĩ, mà là nàng đã không còn tâm trạng để quan tâm một mảnh đất nho nhỏ.
Bởi vì, ngày gặp tai nạn...!Sắp đến.
Suy nghĩ của Khương Hi Sơ vẫn rất kiên định, lời anh trai đồ trắng nói lúc trước nàng không quên một chữ nào.

Nếu như can thiệp sinh tử của người khác, thì kẻ không may chính là nàng, mà nàng đã không thể tiếp tục gặp chuyện, nàng nhất định phải sống tốt, như vậy Trần Mạn mới có thể tiếp tục sống.
Nhưng, thời gian càng gần, tinh thần Khương Hi Sơ ngày càng căng thẳng.
Trạng thái tinh thần đã được cải thiện bỗng trở về trạng thái ban đầu.

Ban ngày trông nàng vẫn bình thường, buổi tối thì không được.

Trần Mạn ngủ với nàng mỗi ngày, hầu như mỗi đêm đều bị nàng đánh thức một hai lần.

Mà mỗi một lần, lúc cô tỉnh lại, Khương Hi Sơ sẽ ôm chăn khóc, hoặc cả người quấn lấy cô, nói những điều mà cô không thể hiểu.
Trần Mạn rất muốn biết rốt cuộc Khương Hi Sơ đang sợ điều gì, nhưng mỗi lần chỉ cần cô hỏi vấn đề này, Khương Hi Sơ sẽ biến thành một người câm như hến, mặc cô hỏi thế nào, vẫn không mở miệng.

Bạn gái ỷ lại mình là chuyện tốt, nhưng Trần Mạn mong là một Khương Hi Sơ khỏe mạnh ỷ lại mình, thay vì là một người với tinh thần căng thẳng như bây giờ.
Khương Hi Sơ cũng không muốn để Trần Mạn tiếp tục lo lắng cho mình.

Vì vậy, nàng chỉ có thể trả lời ba phải: "Không sao, mình thực sự không sao, đợi vài ngày nữa, mình sẽ ổn thôi."
Trần Mạn không tin lời nàng, bản thân Khương Hi Sơ không phải là bác sĩ, làm sao có thể biết khi nào mình sẽ bình phục, hơn nữa, đợi vài ngày nữa, vài ngày sau là ngày gì quan trọng à?
Trần Mạn không hiểu, Khương Hi Sơ cũng không thể nói cho cô biết, nàng chỉ vùi trong lòng Trần Mạn, chậm rì rì nói: "Dù sao thì trước thứ sáu, mình sẽ không đi làm."
Hôm nay mới thứ ba, một lần xin nghỉ ba ngày, đây chính là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Trần Mạn cúi đầu, nhìn nàng với một chút lo lắng, "Thực sự không cần phải đến bác sĩ sao, nếu không, mình cũng không đến công ty, ở nhà với cậu, được không?"
Nghe vậy, Khương Hi Sơ lắc đầu, nàng muốn nói Trần Mạn khác nàng, tổng giám đốc đột nhiên nghỉ quá lâu, công ty sẽ rối loạn.

Nhưng nghĩ đến một số chuyện, động tác lắc đầu của Khương Hi Sơ dừng lại, ngay sau đó, nàng liên tục gật đầu, "Được đó! Từ giờ trở đi, cậu đừng đến công ty, không chỉ công ty, đừng đi đâu cả, ở nhà với mình đi."
Trần Mạn: "..."
Mình chỉ khách sáo, cậu còn tưởng thật?
"Nhưng mình còn có rất nhiều việc ở công ty, chưa đem về nữa."
Khương Hi Sơ ngẩng đầu từ trong lòng cô, vẻ mặt trông rất nghiêm túc, "Công việc lúc nào cũng có thể làm, nhưng mấy ngày này mỗi phút mỗi giây, mình muốn cậu phải ở với mình."
Trần Mạn sững sờ nhìn Khương Hi Sơ.
Cả buổi sau, cô thì thào mở miệng, "Hi Sơ..."
Khương Hi Sơ ngờ vực nhìn cô.
Mặt Trần Mạn hơi đỏ lên, "Cậu háo sắc quá à."
Khương Hi Sơ: "..."
Lý do Khương Hi Sơ căng thẳng như vậy, là vì bây giờ nàng vẫn cảm thấy mọi việc từng trải qua đều không chân thật.


Trong tiềm thức của nàng, chỉ cần ngày xảy ra tai nạn chưa qua, nàng sẽ luôn luôn nghĩ nguy hiểm xung quanh mình vẫn chưa biến mất.

Nói không chừng một ngày nào đó, nàng vẫn sẽ trở lại cuộc sống tuyệt vọng.
Cho nên nàng đang đợi, nàng phải đợi ngày đó qua đi.
Mà trong chuỗi ngày chờ đợi, nàng không muốn làm gì cả, cũng không muốn gặp bất cứ người nào ngoài Trần Mạn.
Nàng như vậy có vẻ hơi ích kỷ, nhưng không có cách nào, nàng là một người ích kỷ như thế.

Vì Trần Mạn, đừng nói năm mạng người, dù ngày đó có chết năm trăm người, nàng tuyệt đối cũng sẽ không can thiệp.
Chứa suy nghĩ ích kỷ như vậy trong lòng, Khương Hi Sơ cảm thấy mình rất kiên định, cũng rất quyết đoán.

Nhưng trên thực tế, mỗi ngày nàng đều bị cảm giác áy náy hành hạ, nàng cố gắng không nghĩ về những người đó, nhưng vẫn khó tránh cảm thấy khổ sở.
Khương Hi Sơ cũng cảm thấy mình là kẻ đạo đức giả, nhưng nàng không kiểm soát được, làm sao bây giờ chứ?
Giống như con người ăn thịt, rất nhiều người ăn thịt vui vẻ, nhưng nếu nhìn thấy giết gà giết heo, thì không thể chịu nổi.

Dù ví dụ này không phù hợp, nhưng thực sự là cùng một đạo lý.

Con người sống cả đời, có nắm thì có buông, tận hưởng niềm vui đạt được, tự nhiên cũng phải gánh chịu nỗi đau của từ bỏ.
Khương Hi Sơ giấu tất cả mọi việc trong lòng, không nói với bất cứ ai, cho dù là Trần Mạn, cũng không thể hiểu được hành vi và tâm trạng của nàng.

Mặc dù không thể hiểu, Trần Mạn lại muốn cố hết sức mình, giúp nàng một tay.

Mà cách thức hỗ trợ của cô, là thả một viên thuốc ngủ vào nước chanh của Khương Hi Sơ.
...
Khi bỏ thuốc cô nơm nớp lo sợ, chỉ sợ Khương Hi Sơ đột nhiên xông tới từ sau lưng cô, sau đó hét lên "A ha! Mình bắt được cậu rồi."
Khương Hi Sơ không thích bất cứ thứ gì mang lại gánh nặng cho đầu óc, ngay cả cà phê nàng cũng không thích uống.

Nếu như biết Trần Mạn vì muốn mình ngủ ngon mà cho mình uống thuốc ngủ, chắc chắn lại phải giận dỗi cô.
Nhưng gần đây thực sự Khương Hi Sơ đã rất mệt mỏi, đến nỗi không nhận ra mình đã uống nước chanh bỏ thuốc liên tục ba ngày.
Nàng cảm thấy mình rất có tiến bộ, tuy rằng tinh thần căng thẳng hơn, nhưng rất dễ đi vào giấc ngủ.
...
Như thường lệ, nhìn Khương Hi Sơ uống nước chanh xong, đặt ly xuống, Khương Hi Sơ xoay người, nằm về trong chăn.

Nàng tự di chuyển đến cạnh Trần Mạn, sau đó ôm chặt lấy eo Trần Mạn.
Lòng Trần Mạn được sưởi ấm bởi một loạt các động tác hàng ngày của nàng.

Cô tiến đến hôn lên môi Khương Hi Sơ một cái, thấy nàng đã nhắm mắt lại thì không phá nàng nữa.
Nhìn thật lâu, cô lặng lẽ thở dài, cũng ôm chặt nàng, sau đó nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, khi Trần Mạn mở mắt ra, Khương Hi Sơ vẫn đang ngủ say.
Khương Hi Sơ chưa từng uống thuốc ngủ, vì vậy hiệu quả rất tốt.

Một viên là có thể khiến nàng ngủ thẳng đến tám giờ sáng.

Hiện giờ mới bảy giờ, Trần Mạn xuống giường, còn chưa đi rửa mặt đã nghe thấy điện thoại của mình rung lên.
Là thư kí Lý.
"Trần tổng, sáng sớm hôm nay người bên Hoàn Vũ đã gọi điện thoại cho tôi, nói số liệu đấu thầu của chúng ta bàn giao có vấn đề.

Tôi và Tiểu Dương đã xem nhiều lần, không thể có vấn đề.


Chắc chắn là họ thấy Thắng An báo giá thấp hơn chúng ta, nên muốn loại thẳng chúng ta, cô nghĩ sao, chúng ta có nên tiếp tục theo không..."
Càng nghe mày Trần Mạn càng nhăn, cô quay đầu lại nhìn Khương Hi Sơ vẫn đang ngủ say, mím môi trả lời: "Tôi sẽ đến công ty ngay, bây giờ cô gọi những người tham gia dự án này, để họ nhanh chóng đến công ty, chúng ta mở một cuộc họp tạm thời rồi bàn bạc."
Thư kí Lý chớp mắt, "Không cần đâu, cô đến theo giờ làm việc là được, việc này không gấp..."
Lời còn chưa dứt, thư kí Lý đã bị ngắt lời một cách thô bạo.
"Nhưng tôi rất gấp! Hi Sơ không cho tôi đến công ty, nếu cậu ấy dậy mà tôi còn chưa về, chắc chắn cậu ấy sẽ giận!"
Thư kí Lý: "..."
Ngài dù gì cũng là một tổng giám đốc, có thể sống với chút tôn nghiêm được không?
Ngựa không ngừng vó chạy đến công ty, mặc dù nói phải nhanh chóng họp xong, vậy mà đến khi họp xong đã là tám giờ rưỡi.

Tổng giám đốc biến mất hai ngày, hôm nay đột nhiên xuất hiện, trong công ty còn một đống người chờ đợi tổng giám đốc để báo cáo công việc, kéo kéo, một tiếng trôi qua.
Ngồi trong văn phòng của mình, Trần Mạn đặt văn kiện vừa kí xuống, đột nhiên thấy ngực khó chịu.
Cô nhìn thời tiết bên ngoài, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, hoàn toàn không giống trời sắp mưa.
Vậy thì tại sao cô lại cảm thấy mình sắp không thở được chứ?
Không nghĩ về những điều vô căn cứ nữa, Trần Mạn nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn, xác nhận mọi thứ cần mang đều mang, cô đứng dậy, còn chưa đi ra khỏi bàn làm việc, cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra.

Đối phương quên gõ cửa, hơn nữa vẻ mặt còn hoảng sợ, "Tổng giám đốc, dưới lầu, dưới lầu đã xảy ra chuyện!"
—— tổng giám đốc! Dưới lầu, dưới lầu đã xảy ra chuyện, thư kí Khương cô ấy...
Hai âm thanh giống hệt nhau vang lên trong đầu, sự đau đớn thấu tim gan đột nhiên kéo đến, văn kiện trong tay Trần Mạn rơi rớt khắp sàn.

Mặt cô vàng như một tờ giấy, lùi về sau hai bước, sau khi sửng sốt trong giây lát, những cảm xúc tuyệt vọng và không thể tin được dần dần hiện lên trên khuôn mặt cô.

Một hơi thở gấp gáp, cô mạnh mẽ xông ra, làm thư kí Dương lại càng hoảng sợ hơn.
Thư kí Dương sững sờ cả buổi, sau đó mới nhớ mình cần đuổi theo, cô vừa chạy vừa kêu: "Đợi đã, tổng giám đốc! Đừng đi, cảnh sát bác sĩ đã đến rồi, không cần chúng ta phải cứu người nữa!".