(12)
“Ái Nhĩ, cô là Ái Nhĩ của tôi? Cô nghĩ mình xứng sao?”
Ái Nhĩ ngã phịch xuống đường, cô ngẩng đầu lên, tầm mắt đối diện với Thuần Khanh, nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng kia, trong lòng không hiểu sao lại thấy cực kì khó chịu.
Chẳng lẽ là vì khuôn mặt này? Thân thể xa lạ này mà Thuần Khanh chán ghét mình? Nhưng cô vẫn là Ái Nhĩ cơ mà, tại sao hắn lại không tin lời cô nói.
“Thuần Khanh, là em…là em…”
Ái Nhĩ chống người ngồi dậy, khóc thút thít, bả vai đơn bạc run rẩy giữa màn mưa mịt mù, khuôn mặt bi thương của cô lọt vào mắt Thuần Khanh, hắn nhất thời sững người.
Giống, sao lại có thể giống được đến thế! Rõ ràng là hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng vì cớ gì, nụ cười kia, ánh mắt kia, cả khuôn mặt khi buồn tủi kia lại giống hệt với Ái Nhĩ!
Đầu Thuần Khanh chợt lóe lên một ý nghĩ, sau đó hắn lại vội đập tan ý nghĩ kia.
Không thể nào! Không thể nào có loại chuyện hoang đường này xảy ra được!
“Nói đi, cô rốt cuộc là ai? Mau nói đi!”
Ái Nhĩ bị Thuần Khanh quát nạt, hai vai rụt lại, chân lùi về phía sau, rụt rè nói.
“Em là Ái Nhĩ thật mà!”
Thuần Khanh nhìn bộ dáng của cô, một loại cảm xúc kì lạ bỗng dấy lên trong lòng hắn. Hắn bước đến, chần chừ một lúc, vừa định duỗi tay ra, người trước mắt đã nhanh chóng bị vây trong một vòng tay của người đàn ông khác.
“Ái Nhĩ, cuối cùng cũng tìm được em rồi, sao lại bỗng dưng lại bỏ đi? Em có biết là anh lo cho em lắm không?”
Người đàn ông kia ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ của Ái Nhĩ, khẽ thở hắt ra, giống như bao lo lắng cùng sợ hãi ngay từ lúc gặp được người tên Ái Nhĩ kia cũng vội tan biến.
Thuần Khanh nghiêng đầu, bóng dáng của người nọ dưới tán ô cũng được lộ ra, hắn mở to mắt, kinh ngạc thốt lên.
“Trịnh tổng, là anh?”
Trịnh Minh Hạo quay đầu, nâng cán ô để nhìn rõ người trước mặt, thanh âm vẫn êm dịu như lúc nãy, chỉ là vô hình đóng một tầng phòng bị cùng xa cách.
“Hoắc tổng, anh cũng ở đây sao? Thật trùng hợp quá!”
Thuần Khanh mặc kệ bộ dáng nhếch nhác bấy giờ của mình, bên môi vẫn lộ ra nụ cười xã giao đúng tiêu chuẩn. Anh đưa mắt qua Ái Nhĩ đang vùi đầu trong lòng ngực Trịnh Minh Hạo, dò hỏi.
"Trịnh tổng, đây là?”
Trịnh Minh Hạo cúi đầu nhìn Ái Nhĩ, hai tay giữ chặt cô, lực trên tay cũng không quá mạnh, nhưng lại có tính bảo bọc rất lớn, khó mà vùng vẫy ra được.
“Đây là em gái của tôi, Trịnh Ái Nhĩ.”
Thân thể Thuần Khanh hơi chấn động, vẻ mặt cứng đờ có chút mất mác.
Cô ta là Trịnh Ái Nhĩ, cũng là Ái Nhĩ, nhưng đáng tiếc lại không phải là Triệu Ái Nhĩ.
Hóa ra, tất cả chỉ là trùng hợp, chỉ là như vậy, không hơn không kém.
“Thật không ngờ, em gái của Trịnh tổng lại lớn đến như vậy.”
Thuần Khanh nói lời này cũng vì có ý riêng, không kể riêng đến hắn, chỉ cần người ngoài liếc mắt nhìn vào đều thấy Trịnh Minh Hạo đối với người em gái này không quá bình thường. Phải nói là che chở đến mức không lọt gió, ngay cả một bản tin bát quái đăng về cô cũng không lộ, trong khi anh ta lại là một trong những doanh nhân nổi tiếng nhất thành phố Z, báo chí đã đưa tin rất nhiều về gia thế của Trịnh Minh Hạo, nhưng Thuần Khanh lại không hề thấy có sự xuất hiện của Triệu Ái Nhĩ trong đó.
Vì sao hắn ta lại bảo bọc cô em gái này đến như vậy? Cả ánh mắt khác lạ mà anh ta dành cho hắn lúc nãy thật lạ, giống như anh ta đang muốn cảnh cáo hắn không được phép đụng vào con mồi của mình.
Một sự chiếm hữu độc đoán!
Tầm mắt hai người đàn ông giao nhau, Trịnh Minh Hạo không phản bác, bên môi chỉ treo nụ cười đã phai nhạt, anh ta cảm nhận được người trong ngực đang khụy xuống, liền nhanh tay bế cô lên, để Ái Nhĩ tựa hẳn đầu vào lòng ngực của mình.
“Khát, khát quá!”
Ái Nhĩ đã rời nhà đi một ngày trời, cô không ăn không uống, cơ thể vừa mới tỉnh lại vô cùng mỏi mệt, mà dường như thân thể này cũng đang mang bệnh, chỉ vừa mới ướt mưa một lúc, đầu óc liền cảm thấy choáng váng quay cuồng.
Trịnh Minh Hạo nghe tiếng Ái Nhĩ lẩm bẩm, đau lòng cau chặt mày, lúc ngẩng lên liền gật đầu với Thuần Khanh, lịch sự nói.
“Tôi mang Ái Nhĩ về trước.”
Thuần Khanh liền dời tầm mắt khỏi người Ái Nhĩ.
“Trịnh tổng đi đường thong thả.”
Thuần Khanh nhìn bóng dáng của hai người rời đi, mi tâm nhíu lại như có tâm sự. Hắn nhớ đến đoạn đối thoại ban nãy, nghi hoặc trong lòng không cách nào bỏ xuống được, nghĩ một lúc liền nhấn một dãy số trên màn hình, gọi đi.
“Alo.”
“Cậu giúp tôi điều tra một người.”