Ẩn Hôn

Chương 46: 46: Còn Có Người Phụ Nữ Không Thích Cháu





Edit: Sơn Tra
Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí có chút an tĩnh, Cố Tùy thậm chí cảm thấy kêu Trần Tưởng cút quá nhẹ nhàng rồi.

Giây trước vừa mới biểu đạt tâm ý của chính mình.

Giây tiếp theo đã bị Trần Tưởng phá hủy.

Đầu ngón tay nâng mắt kính, mở miệng muốn nói chuyện.

Hứa Khuynh giơ tay sửa sang lại cổ áo cho anh, nói: "Trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Cố Tùy cắn răng, nói: "Tối mai anh sẽ không đến đó, không rảnh."
Hứa Khuynh gật gật đầu, vẻ mặt không quá để ý.

Đôi mắt phía sau thấu kính của Cố Tùy nặng nề, trong lòng biết cần có chút thời gian, anh buông cô ra, nói: "Em trở về đi, nơi này có chút lạnh."
Hành lang nơi này không có lắp máy sưởi, gió lạnh từng đợt thổi đến trên người Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh xoa xoa cánh tay, nhìn đến cửa thang máy mở ra.
"Vậy anh về tới nơi thì gửi tin nhắn cho tôi."
"Được."
Nói xong, đầu ngón tay Cố Tùy nâng mắt kính, đi vào thang máy.

Anh ho khan mấy tiếng, xoa xoa giữa mày, phất phất ngón tay, ý bảo cô trở về phòng.

Hứa Khuynh "ừ" một tiếng.
Cửa thang máy đóng lại.
Anh nâng đôi mắt thâm sâu mà nhìn cô.

Hứa Khuynh ôm cánh tay, chà xát hai chân, cuối cùng chuyển tầm mắt, xoay người trở về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh lắp máy sưởi đầy đủ, La Tố vẫn luôn trông ra phía cửa, nhìn thấy con gái trở về, đôi mắt trở nên sáng ngời.

Hứa Khuynh hoàn hồn, đi đến mép giường của La Tố, thấp giọng nói: "Anh ấy về rồi."
La Tố gật gật đầu.

Hứa Khuynh tiến lên, thuận tiện giúp bà sửa sang lại cổ áo, nói: "Đêm nay giúp mẹ tắm rửa một chút, sau đó chúng ta đổi một bộ áo ngủ mới."
Mặt mày cô tràn đầy ý cười, nhìn mẹ nói: "Dự báo một năm mới, mẹ con chúng ta đoàn tụ."
Hốc mắt La Tố ửng đỏ, lại gật gật đầu.

*
Xuống tầng dưới, Cố Tùy vẫn có chút ho khan như cũ, trợ lý Trần đang đứng chờ bên cạnh xe, thấy anh đến thì nhanh chóng đi mở cửa xe.

Ngồi vào trong xe, Cố Tùy che miệng ho, gân xanh trên cổ nổi lên.

Trợ lý Trần nhanh tay đưa bình giữ nhiệt cho Cố Tùy, nói: "Ông chủ, chúng ta xuất phát bây giờ sao?"
"Ừ."
Cố Tùy uống nước ấm.
Trợ lý Trần tranh thủ thời gian quay lại ghế lái, khởi động xe.

Cố lão gia tử đi máy bay tư nhân, xe rất nhanh đã đến sân bay, máy bay vẫn còn chưa đến.

Xe hơi màu đen dừng ở bãi đỗ xe.

Người ngồi ghế sau thỉnh thoảng lại ho khan mấy tiếng, trợ lý Trần lo lắng mà nhìn Cố Tùy.

Cố Tùy chống cằm, cúi đầu lướt di động.

Lướt đến bài đăng mới trong vòng bạn bè.

Là Hứa Khuynh đăng.
Cô thay một áo ngủ mới màu đỏ cho La Tố.

Hứa Khuynh cũng thay cho mình một bộ váy ngủ màu đỏ, hai mẹ con kề sát vào nhau, đối diện với camera chụp một tấm ảnh.

Đăng lên vòng bạn bè.
Hứa Khuynh: Bắt đầu mới.
*ảnh chụp*
Trong ảnh chụp, cô cười đến thật xinh đẹp, thật ôn nhu.


Cố Tùy xem ảnh, khóe môi cong lên mấy phần.
Trợ lý Trần lo lắng mà quay đầu liếc anh một cái, kết quả lại nhìn thấy anh cong cong khóe môi tươi cười.
Trợ lý sửng sốt giây lát.

Cậu ta liếc nhìn giao diện trên di động Cố Tùy.
Sau đó lấy di động cũng nhanh chóng mở vòng bạn bè ra.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Tùy, người đàn ông vạn năm không lướt vòng bạn bè cũng không đăng bất cứ động thái nào trên này, bấm like cho Hứa Khuynh.

Trợ lý Trần: "....."
Theo sát bước chân của ông chủ nhà mình, cậu ta cũng cho một cái like.

Rất nhanh.
Cố lão gia tử tới nơi, Cố Tùy buông di động, mở cửa xe, tay cắm ở trong túi, đi lên, đỡ lấy cánh tay lão gia tử: "Ông nội, năm mới tốt lành."
Cố lão gia tử mấy năm nay đều ở nông thôn, ngày thường vô cùng nhàn rỗi, lại thường xuyên luyện võ, tinh thần đặc biệt tốt, mắt lại sáng.

Ông để chòm râu hai phiến.
Ông nội liếc mắt nhìn Cố Tùy một cái, ngữ khí lãnh đạm: "Tốt, mấy năm nay ông đương nhiên phải sống thật tốt."
Ngữ khí này tựa như đang vác thương mang côn.

Cố Tùy nghiêng đầu "khụ" một tiếng, ánh mắt mỉm cười, không có trả lời.
Cố lão gia tử trở tay nắm lấy cổ tay của anh, hỏi: "Cháu đây là như thế nào? Thân thể suy nhược đến như vậy." “
Nói xong, lão gia tử giương mắt nhìn về phía trợ lý Trần.

Trợ lý Trần đáng thương chỉ dám cúi thấp đầu.
Cố Tùy đón Cố lão gia tử đi về hướng xe, nói: "Chỉ là một triệu chứng nhỏ, ngày mai sẽ hết ngay thôi."
Anh mở cửa xe cho Cố lão gia tử.

Cố lão gia tử vừa nhìn liền biết thằng cháu mình quý trọng xe, "hừ" một tiếng, ngồi xuống.

Cố Tùy đi vào từ cửa bên kia, lại ho khan mấy tiếng, lão gia tử nhìn anh như vậy, thật đúng là nhìn không vừa mắt.

"Ba mẹ cháu cứ như vậy mà ném cháu ở Lê Thành sao? Tuổi còn trẻ như thế mà đã về hưu, còn đi du lịch vòng quanh thế giới, con trai kết hôn giả cũng mặc kệ!?"
Lão gia tử thẳng thừng nói ra như vậy.
Trợ lý Trần lên xe cũng không nhịn được mà run rẩy.

Cho nên chính là nói, giấy cuối cùng cũng không gói được lửa.

Cũng thiệt thòi lão gia tử sống trên núi, không hỏi thế sự, không xem sản phẩm điện tử.

Nếu không, khoảnh khắc khi Hứa Khuynh xuất hiện trên màn ảnh, lão gia tử liền có thể phi đến Lê Thành.
Đầu ngón tay Cố Tùy gãi gãi đỉnh mày, hơi hướng về phía tay vịn bên này mà dựa vào, anh mặc một kiện áo khoác màu đen bên trong là áo sơ mi trắng, thoạt nhìn vừa văn nhã lại vừa bại hoại.

Anh thấp giọng nói: "Ông nội, giấy hôn thú là có hiệu lực pháp luật, ông cũng đạt được mục đích, thành công mà làm cho cháu trở thành người đã kết hôn, cái này cũng đâu có tính là kết hôn giả."
"Không tính là kết hôn giả? Cháu và con bé ba năm không có liên hệ? Cháu thì hay rồi, biết lừa gạt ông như vậy."
"Chúng cháu có liên hệ."
"Có sao? Em bé đâu?"
"....."
Cố Tùy "khụ" một tiếng, biểu cảm như đông cứng lại, chậm rãi ngồi trở về, ý bảo trợ lý Trần lái xe.

Trợ lý Trần có thể cảm nhận được khí thế của lão gia tử, run tay khởi động xe.

Chỉ chốc lát sau, xe hơi màu đen đi xa sân bay tư nhân, lái về hướng Cố gia.

Nhà của họ Cố nằm ở Lệ Loan Kim Vực, Lê Thành.

Từ lúc lão gia tử đến nông nỗi ở, mấy năm nay ở đây không có người nào.

Ba mẹ của Cố Tùy biết con trai vì muốn ứng phó với lão gia tử nên lựa chọn làm giao dịch cùng một cô gái, giả kết hôn, bọn họ đối với con trai tương đối nuôi thả.

Hai vị phụ huynh hai năm trước đã dắt díu nhau đi du lịch vòng quanh thế giới.

Thậm chí năm nay cũng không trở lại.

Vì thế.
Nhà cửa sạch sẽ, nguy nga tráng lệ, nhưng lại có chút an tĩnh.
Cũng may trước đó Cố Tùy đã bảo một nhóm người giúp việc đến đây dọn dẹp.

Lệ Loan Kim Vực không tính là mới, nhà ở nơi này có niên đại nhất định, vẫn là tương đối thích hợp cho lão gia tử ở.


Vào tới cửa, lão gia tử nói với trợ lý Trần: "Nhanh chóng gọi bác sĩ đến khám cho nó, đợi tới lát nữa chắc sẽ thành viêm phổi mất."
Trợ lý Trần gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại.

Cố Tùy cởi áo khoác đưa cho giúp việc, lười nhác mà dựa vào sô pha, xoa xoa trán, mắt kính trên sống mũi hơi trượt xuống.

Anh đưa tay đẩy trở về.

Lão gia tử ngồi xuống, nhìn anh, hỏi: "Cô vợ kia của cháu đâu?"
Cố Tùy giật mình, nâng đôi mắt.
"Cô ấy đang bận."
"Tối mai gọi nó đến đây ăn tết."
Cố Tùy hơi nhướng mày.
"Ông nội, cái này quá đột ngột rồi."
"Không đột ngột."
Cố Tùy nhớ tới cái tính tình kia của Hứa Khuynh, đột nhiên nắm chặt mắt kính, thuận tay ném mắt kính lên bàn trà.

Anh kéo kéo cổ áo, nói: "Cháu không hi vọng ông xen vào giữa chúng cháu… Cháu đang theo đuổi cô ấy."
Lão gia tử vốn tưởng rằng đây bất quá chỉ là một cuộc giao dịch bình thường, nghe đến đó, ông cũng kinh ngạc, vuốt chòm râu, hỏi: "Con bé không thích cháu?"
Cố Tùy: "....."
Lão gia tử cười: "Còn có người phụ nữ không thích cháu?"
Cố Tùy: "......"
Ban đầu chính là bởi vì đứa cháu này quá được hoan nghênh, lão gia tử sợ mình về quê, anh sẽ cùng những người phụ nữ không đứng đắn kia lui tới, hoặc là đụng phải người phụ nữ có tâm tư kín đáo khác, cho nên mới yêu cầu Cố Tùy kết hôn trước thì mới an tâm mà rời Lê Thành.

Cố Tùy liền kết hôn, cô gái kia cũng mang về.

Trừ bỏ nghề nghiệp, những mặt khác thật sự không tồi.
Hơn nữa.
Đêm đó Hứa Khuynh ở tại trong nhà, nghe giúp việc nói, Cố Tùy xuống lầu từ cửa sau, lái xe đi ra bên ngoài mua thuốc cao, trễ như vậy mua cái thuốc cao gì.
Hơi hỏi thăm một chút sẽ biết.
Tuy rằng không biết được chi tiết, nhưng mà biết được mơ hồ như thế cũng được rồi.

Hai người đó cả đêm đó đều ở cùng phòng ngủ, cho nên sau khi biết được đó bất quá chỉ là một cuộc giao dịch, lão gia tử mới khiếp sợ như vậy, càng thêm không dám tin tưởng.

Chỉ chốc lát sau.
Bác sĩ tới.
Cố Tùy ho đến lợi hại.
Lão gia tử liền để chuyện này sang một bên, trước tiên để bác sĩ xem bệnh cho Cố Tùy..