Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 47: Tại sao không thể là tôi?


Tình huống đột ngột này lập tức khiến Ninh Chiết có chút bối rối

Nhưng vào lúc này, người phụ nữ kia đột nhiên há miệng kêu về phía anh.

“Anh Ninh, cứu mạng!”

Nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ, Ninh Chiết không khỏi hơi sững sờ.

Người phụ nữ này có biết anh không?

Mẹ nó!

Vậy đến cùng là cứu hay không cứu?

Mặc dù có vẻ như gần đây sức chiến đấu của anh mãnh liệt hơn, nhưng trước nay chưa từng đánh, lỡ mất mạng thì sao!

Chết tiệt, không thèm làm anh hùng cứu mỹ nhân đâu!

Dù sao anh nghe giọng nói này cũng không quen, hẳn không phải là người quen!

Nghĩ đến đây, Ninh Chiết lập tức quay xe điện chuẩn bị lái đi.

Thấy Ninh Chiết dường như không muốn giúp đỡ mình, người phụ nữ đột nhiên tức giận hét lên: “Tôi là người của Hầu gia!"

Người của Diệp Khinh Hậu?

Ninh Chiết đột ngột dừng xe.

Chết tiệt, nếu còn thấy chết không cứu thì không biết ăn nói sao nha!

Sau một hồi do dự, Ninh Chiết lập tức dừng xe lại rồi nhảy xuống.



Cùng lúc đó, hai người đàn ông cũng đãng đẳng. sát khí nhào về phía anh.

"Tốc chiến tốc thắng! Giải quyết hắn xong rồi mang người phụ nữ kia đi!"

Không có thêm lời thừa thãi, hai người lập tức lách mình thẳng đến chỗ Ninh Chiết.

Hiển nhiên là dự định cùng nhau giết anh!

Tốc độ của hai người rất nhanh, họ trông giống như những kẻ giết người được đào tạo bài bản.

Sau vài hơi thở, hai người đã đến bên cạnh Ninh Chiết.

Hai người không có ý định chiến đấu đơn độc, ngay khi vừa tới, họ đồng thời tấn công vào điểm yếu của Ninh Chiết.

Thời điểm hai người ra tay, cơ thể Ninh Chiết phản ứng rất nhanh, nắm đấm trực tiếp đập vào cổ một người, trở tay lại một đập vào thái dương của người còn lại.

Trong nháy mắt, cả hai đều chết.

Nhìn hai xác chết rơi xuống đất, Ninh Chiết không khỏi kinh ngạc nhìn nắm đấm của mình.

Trong lúc nhất thời, anh hơi mất tập trung.

Anh biết gần đây mình đánh nhau rất giỏi nhưng. không ngờ mình lại mạnh đến như vậy!

Đây là đột nhiên đả thông hai mạch Nhâm Đốc à?

Nhìn Ninh Chiết đang xuất thăn, người trong bóng. tối không khỏi thấp giọng thở dài:

“Không hổ là thiếu chủ! Dù cho ký ức bị phong. cấm thì cũng có thể dễ dàng giết chết hai người trong vài giây."



Lão quỷ lắc đầu cười một tiếng: “Ký ức trong đầu thiếu chủ đã bị phong cấm, nhưng ký ức cơ bắp thì không, chỉ cần không phải cao thủ trong gia tộc, muốn giết thiếu chủ thì đều là đang tìm đường chết thôi

Ngay lúc hai người họ đang thấp giọng nói chuyện, người phụ nữ bị thương đã chật vật đứng dậy, chịu đựng cơn đau trên cơ thể, lảo đảo đi về phía Ninh Chiết.

“Cảm ơn anh Ninh đã ra tay cứu giúp...” Người phụ nữ nói với Ninh Chiết với vẻ biết ơn.

Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, Ninh Chiết mới đột nhiên lấy lại tinh thần.

Anh cất bước đi về phía người phụ nữ, cuối cùng anh cũng nhận ra cô.

“Bà chủ Phượng?"

Ninh Chiết ngạc nhiên nhìn Phượng Mị: “Sao lại là cô?”

Nhận ra Phượng MỊ, Ninh Chiết tiến lên giúp đỡ. “Tại sao không thể là tôi?”

Phượng MỊ oán hận liếc nhìn Ninh Chiết: “Nếu vừa rồi tôi không nói là người của Hầu gia thì có phải anh định thấy chết không cứu đúng không?”

“Cái này..” Ninh Chiết cười lúng túng nói: “Ánh mất của bà chủ Phượng thật tốt! Trời tối như mực, tôi ở rất xa, thậm chí không nhận ra cô, nhưng cô lại nhận ra tôi”

Phượng Mị liếc mắt nhìn anh: “Lúc này, người xuất hiện với chiếc xe điện thì ngoài anh ra còn ai?”

"Ồ” Ninh Chiết cười khan một tiếng, lại hỏi: “Cho nên, vừa rồi cô nói mình là người của Hầu gia là để lừa tôi cứu cô đúng không?”

Phượng Mị nhìn Ninh Chiết không nói nên lời, không biết vị Phật lớn này thật sự ngu ngốc hay vờ. ngu.

Nếu không phải là người của của Hầu gia thì có thể biết anh sống ở đây sao?

"Tôi thật sự là người của Hầu gia”

Phượng Mị giơ tay lau máu trên khóe miệng: “Là Hầu gia bảo tôi đến chỗ anh...”