Andersen Của Tôi

Chương 5: Chương 5





Vẻ mặt bài xích và tránh né thoáng qua của Lương Tư Nguyệt đã lọt hết vào mắt Liễu Du Bạch.

Anh vốn không có ý định trò chuyện nhưng thái độ này của cô đã hơi chọc giận anh, khiến anh phải nói gì đó.

Hôm nay cô bé ăn mặc theo phong cách cổ trang, trang điểm đậm, kỹ thuật trang điểm cũng bình thường, ngược lại là khiến ngũ quan nổi bật của cô mờ nhạt hẳn đi.

Bây giờ, Liễu Du Bạch nhìn cô chỗ nào cũng thấy chướng mắt, hơn nữa mùi nước hoa nồng nặc thoang thoảng trong xe, quá ngọt.

Liễu Du Bạch cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Biết đây là xe của ai không?” Ngồi trên xe của anh còn dám nhăn mặt với anh như vậy.

Nếu hỏi như vậy, đáp án đương nhiên chẳng cần nghĩ cũng biết.

Lương Tư Nguyệt nói một câu “Xin lỗi đã quấy rầy” rồi lập tức định xuống xe.

“Định đi đâu?”
Lương Tư Nguyệt khựng lại, liếc nhìn anh một cái, ánh mắt khó xử, giống như đang hỏi, rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào?
Nhưng đương nhiên cô chỉ nói: “Tôi đã hẹn gặp bạn ở gian hàng của anh Chu.”
Liễu Du Bạch nói: “Hiện tại hiện trường đông người, cô đừng làm phiền thêm nữa.”
“...” Lương Tư Nguyệt tự nhận bản thân tốt tính, một năm cũng chẳng tức giận được mấy lần, số lần trong năm nay chỉ sợ đều dùng cho Liễu Du Bạch.

Không phải ân oán giữa hai người đã được giải quyết rồi sao, như thế nào mà còn cắn mãi không buông vậy, người này đúng là chẳng rộng lượng chút nào.

“...!Có phải anh Liễu có ý kiến gì với tôi không?”
Cô nói năng kính cẩn, nhưng ánh mắt lại rất thành thật: Sao lại nhắm vào tôi? Anh bị bệnh à?
Liễu Du Bạch chợt bật cười.

Nụ cười này Lương Tư Nguyệt không hiểu có ý gì, cảm giác như anh đang giễu cợt cô “không phải ai cũng có tư cách được tôi ‘ý kiến’ đâu, lại giống như anh chỉ đơn giản cho rằng có phải cô bị úng não hay không.

Dù sao cũng chẳng có ý tốt gì.

Lương Tư Nguyệt cau mày, tức giận quay mặt đi chỗ khác, không bao giờ muốn nói gì với anh nữa.

Một lát sau, một người đàn ông đi đến trước cửa, mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, tóc tai bù xù, dáng người cao gầy, hai má gầy hóp, làn da tái nhợt hiện rõ sức khỏe không tốt, có hơi giống người lâu rồi chưa ra ngoài phơi nắng.

Trong tay anh ta cầm theo hai hộp cơm, bước thẳng đến rồi kéo cửa sau của xe ra.

Lương Tư Nguyệt vội dịch người vào trong để nhường chỗ.

Người đàn ông nhìn Lương Tư Nguyệt: “Đây là...”

Liễu Du Bạch: “Một người quen.”
“Người quen” lễ phép chào hỏi: “Xin chào...”
Người đàn ông cười nói: “Xin chào xin chào, tôi là bạn của sếp Liễu, tên là Lí Nghiêu, chữ Nghiêu (垚) có ba chữ Thổ (土) ấy.”
“Tôi tên Lương Tư Nguyệt.”
“Xin chào cô Lương.” Lí Nghiêu nhìn hai hộp cơm trong tay, có chút bối rối: “Cô Lương đã ăn cơm chưa?”
Liễu Du Bạch ngồi trước bỗng thản nhiên xen một câu: “Tôi không quen ăn cơm hộp tập thể của mấy anh.” Anh liếc mắt một cái ý bảo Lí Nghiêu đưa cho Lương Tư Nguyệt.

Lương Tư Nguyệt nói: “Cảm ơn anh Lí, tôi đã ăn rồi.”
Đêm qua Lí Nghiêu gần như thức trắng, bữa sáng cũng không ăn, bây giờ đã đói meo.

Anh ta cũng không khách sáo với hai người nữa, đặt một hộp cơm còn lại sang bên cạnh, hai người họ ai muốn ăn thì tự lấy vậy.

Nhân viên công tác của câu lạc bộ thống nhất đặt cơm hộp, món chính là nầm bò kho khoai tây, vị rất ngon nhưng mùi hơi nồng.

Liễu Du Bạch rất nhạy cảm với mùi hương.

Anh thuộc loại người mà bình thường cũng không dùng dầu thơm cho xe, vậy mà hiện tại trong xe có hai mùi hương hòa quyện vào nhau, giống như vũ khí hóa học, khiến anh choáng váng.

Nhưng bên ngoài gió lạnh phần phật, không thể mở cửa sổ.

Anh nhíu mày, mở quạt thông gió làm mát ô tô ra.

Lí Nghiêu vừa ngấu nghiến ăn vừa nói: “Mấy fans của ELA lúc nãy...”
“Chuyện này nói sau đi.” Liễu Du Bạch ngắt lời anh ta.

Lí Nghiêu sững sờ nhìn Liễu Du Bạch, lại nhìn sang Lương Tư Nguyệt, hoàn toàn hiểu lầm lí do Liễu Du Bạch không cho anh ta nói tiếp.

“Vậy...” Anh ta dè dặt hỏi: “Có phải tôi… quấy rầy hai người không?”
“Không phải.” Hai người đồng thanh trả lời.

Lí Nghiêu vội vàng ăn cơm, suýt chút nữa bị nghẹn, chưa đầy năm phút đã ăn xong bữa cơm đầy chông gai này, định nhường chỗ cho hai người bọn họ.

Lúc này Lương Tư Nguyệt nhận được điện thoại của Trì Kiều, hỏi cô đang ở đâu.

Cô nhân cơ hội này xuống xe, trước khi đi, cô nhờ Liễu Du Bạch chuyển lời cảm ơn đến Chu Tuân.

“Cảm ơn gì?”
“Lúc nãy trong hội trường tôi gặp chút rắc rối, anh Chu gọi người giải vây giúp tôi...”
Liễu Du Bạch: “...”
Vẻ mặt anh hoàn toàn đông cứng lại.


Lương Tư Nguyệt thầm nghĩ, phải rồi, nhờ người này làm gì đó là phải có điều kiện: “Không thì thôi vậy, không làm phiền anh Liễu nữa.

Lần sau nếu còn có cơ hội nhìn thấy anh Chu, tôi sẽ tự mình nói với anh ấy.”
Nói xong, cô đóng cửa xe rồi xoay người bước đi.

Lí Nghiêu tò mò: “Cậu hai giúp cô ấy cái gì?”
“Ai biết.”
Lí Nghiêu biết tính tình vị đại gia này vừa quái dị vừa không có kiên nhẫn, nên cũng không hỏi nữa mà tiếp tục nói chủ đề trước đó: “Tôi đã dặn người ghi lại tên mấy fans gây chuyện lúc nãy, lần sau nếu có hoạt động giao lưu của các fans nữa, có thể cấm sẽ cấm.”
Liễu Du Bạch “Ừ” một tiếng,
Khi Lí Nghiêu dọn hộp cơm, mở bình nước để uống, trong đầu vẫn đang nghĩ, “người quen” vừa nãy là thần thánh phương nào, có thể lên xe của Liễu Du Bạch? Theo hiểu biết của anh ta, sếp Liễu có một đống thói quen lập dị, đứng đầu chính là bệnh sạch sẽ, những người không phải bạn bè anh ta thì đứng gần anh ta cũng không được chứ đừng nói là ngồi nhờ xe.

“Tứ Nguyệt (tháng Tư)...!tên cô bé cũng rất dễ nhớ.”
“Tư.” Liễu Du Bạch cất giọng bình thản sửa lại cho đúng: “Tư trong ‘công ti’.”
Chữ Tư (司) trong tên nữ chính có 2 phiên âm Hán Việt là Tư và Ti.

“Nghệ sĩ anh mới ký à?” Lí Nghiêu lại có suy nghĩ mới.

“Con bé đó đủ tư cách sao?”
“Sao lại không đủ? Mắt đẹp vậy mà, cứ như biết nói vậy.”
Liễu Du Bạch từ chối cho ý kiến.

Lí Nghiêu cơm nước xong, có chút mệt rã rời, hỏi có thể nghỉ ngơi trên xe chút không.

“Vứt rác trước đi đã.” Liễu Du Bạch tỏ vẻ ghét bỏ.

Lí Nghiêu xách cái túi to bên chân, đang định xuống xe, Liễu Du Bạch đang nhắn tin điện thoại còn nói: “Hộp bánh ở ghế sau.”
Lí Nghiêu cầm lên: “Tôi không ăn nổi nữa…”
“…” Liễu Du Bạch không nói gì: “Đưa cho tôi.”
Một lúc sau, trợ lí Molly đến báo cáo tình hình.

“Buổi họp báo của anh Chu bắt đầu rồi, anh ở trên xe chờ anh ấy hay là đến phòng nghỉ?”
“Chờ ở đây đi.” Liễu Du Bạch liếc mắt về phía sau một cái, ý bảo cô ấy rằng trên ghế sau Lí Nghiêu còn đang nghỉ trưa.

Liễu Du Bạch nói: “Còn thừa một hộp cơm, cô đưa cho tài xế đi.”
Molly cầm hộp cơm đẩy cửa định đi thì Liễu Du Bạch gọi cô ấy lại: “Có nhìn thấy Lương Tư Nguyệt trong hội trường không?”
“Chắc cô ấy đã về gian hàng làm việc với bạn rồi.”
Liễu Du Bạch gật đầu, không nói gì.


-
Lương Tư Nguyệt không kể chuyện mình gặp Chu Tuân cho Trì Kiều nghe.

Một là Trì Kiều chưa chắc đã tin, hai là cô cảm thấy Chu Tuân sẽ không thích loại hành vi khoe khoang như vậy, ba là… cô không muốn chia sẻ với người khác.

Trì Kiều nói với cô rằng gian hàng của Chu Tuân hoàn toàn không chen vào được, fans cuồng nhiệt của anh ấy vây kín thành tường đồng vách sắt, nếu không có tinh thần máu lửa như bọn họ thì không thể chen vào.

Trì Kiều cho cô xem mấy bức ảnh được chụp từ xa, phóng to ảnh ra thì mờ chẳng nhìn thấy gì: “Thôi xóa đi…”
“Gửi cho tớ đi.” Lương Tư Nguyệt vội nói.

“Tưởng cậu không thích anh ấy.”
“… Có lẽ cũng hơi thích.”
Trì Kiều gửi ảnh qua Wechat, sau đó xóa tấm ảnh trên điện thoại mình: “Nếu cậu thích anh ấy thì có thể theo dõi fansite của anh ấy.

Bọn họ thường đăng những bức ảnh được chỉnh sửa đẹp lung linh, đẹp hơn tấm này nhiều.”
Lương Tư Nguyệt cười lắc đầu: “Tớ cảm thấy đó không phải là anh ấy.”
Trì Kiều hừ một tiếng: “Ngốc nghếch.”
Hai ngày làm thêm cuối cùng đã kết thúc, bệnh cảm của Lương Tư Nguyệt càng nặng thêm.

Nếu có thể nhận được đủ tiền, hai ngày vất vả cũng coi như không uổng phí.

Nhưng nào ngờ, đợi hai ngày lại nhận được một tin tức vô cùng tức giận, người môi giới thất đức kia lại nói muốn chia hoa hồng.

“...Chia bao nhiêu?”
“Một nửa.” Trì Kiều vô cùng tức giận, vùi đầu nhanh chóng gõ chữ thương lượng với bên kia.

Trước đây cô từng tiếp xúc với vài người môi giới nhỏ lẻ, tuy giới thiệu công việc bình thường nhưng vẫn trả đủ lương, nếu muốn chia hoa hồng thì cũng sẽ bàn bạc trước chứ không đột nhiên chém một đao trước khi thanh toán như này.

“Đây là bắt nạt chúng ta không có chỗ dựa mà.”
Lương Tư Nguyệt hỏi: “Có thể tìm đơn vị triển lãm để thương lượng không?”
“Đơn vị triển lãm chỉ kí hợp đồng với công ti môi giới, người môi giới lại ký hợp đồng riêng với người mẫu.

Đơn vị triển lãm thanh toán tiền với công ti môi giới, sau đó người môi giới phân chia với người mẫu như thế nào sẽ không liên quan đến họ.

Hơn nữa nếu đi làm ầm ĩ với đơn vị triển lã, còn có thể bị liệt vào sổ đen, một khi bọn họ trao đổi trong giới với nhau, sau này chúng ta không thể tìm được những công việc tương tự như vậy nữa.”
Lương Tư Nguyệt cũng không hỏi nếu đã ký hợp đồng thì có thể thưa kiện hay không.

Chẳng ai sẽ tốn công phí sức đi kiện cáo chỉ vì chút tiền này, bọn họ có bộ phận pháp lý chuyên nghiệp, hai người các cô chỉ có một thân một mình, cơ bản là chẳng thể dây dưa được.

Cũng vì nắm thóp được điểm này, người môi giới mới dám trắng trợn như thế.

Cuối cùng, Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều thay nhau thương lượng, nhưng không có kết quả, chỉ có thể nhận lấy khoản tiền lương đã bị cắt xén một nửa.

Sáng thứ bảy, Lương Tư Nguyệt kiểm tra lại số dư tài khoản trong ví điện tử của mình.


Làm thêm kiếm được hai ngàn tệ, cộng thêm tiền tiêu vặt tiết kiệm được, lại lấy tiền sinh hoạt tuần sau bù vào, cơ bản đã đủ, tuần sau tiêu xài tiết kiệm một chút là được.

Cô xác nhận lại địa chỉ bưu điện với bà ngoại thêm lần nữa, sau đó chốt đơn mua một chiếc ghế mát xa.

Trước khi ra cửa, Lương Quốc Chí nhắc Lương Tư Nguyệt một việc.

“Hôm nay là sinh nhật thím Trịnh, con dành chút thời gian đi mua giỏ hoa quả tặng thím ấy nhé!” Lương Quốc Chí lấy một chiếc ví cũ ra, cầm hai tờ tiền đưa cho cô: “Đừng tiết kiệm, mua loại tốt vào.

Bố chở đạo diễn Liễu đi họp, chắc tối nay sẽ về muộn, sau khi về nhà con nhớ khóa cửa cẩn thận, ngủ sớm một chút.”
Nếu không phải không có cách nào khác, Lương Tư Nguyệt thật sự không muốn quay lại nhà họ Liễu.

Nhưng không thể tránh được việc quà cáp lễ nghĩa như vậy, cô cũng muốn giúp đỡ bố mình một chút.

Lương Tư Nguyệt lề mề đến tận chiều tối mới ra ngoài.

Người mở của là thím Vương, thím ấy khá ngạc nhiên, Lương Tư Nguyệt nói lý do đến, thím Vương mở cửa rồi lấy đôi dép lê sạch cho cô.

Trong phòng khách rất im lặng, Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Bà chủ không có nhà ạ?”
“Bà chủ và cậu ba ra ngoài rồi.” Thím Vương bảo cô tự ra sân sau tìm thím Trịnh.

Lương Tư Nguyệt xách một giỏ hoa quả, đi qua bếp, đến cửa sau dẫn ra sân sau thì chạm mặt một người.

Cô vội vàng dừng bước, ngẩng đầu lên thì thấy vậy mà lại là Liễu Du Bạch.

Liễu Du Bạch cũng kinh ngạc: “Cô đến làm gì?”
“Tặng chút quà cho thím Trịnh.” Cô nâng giỏ hoa quả trong tay lên.

Liễu Du Bạch không nói gì thêm, chỉ lách người quay về phòng.

Thím Trịnh đang phơi nắng ngoài sân, nghe thấy tiếng động bèn đi vào, vô cùng mừng rỡ: “Cảm ơn cháu đã có lòng nhớ đến sinh nhật thím.”
Nhận lấy giỏ rồi kéo cô ngồi xuống bàn ăn.

Hai người đã mấy tháng không gặp, dù khi đó là địch hay bạn, tóm lại là hôm nay Lương Tư Nguyệt đã đến đây chúc sinh nhật bà.

Thím Trịnh hỏi việc học tập và cuộc sống của Lương Tư Nguyệt thế nào, trong trường học có quen hay không, cô cũng trả lời từng cái một.

Vì là thứ Bảy, Lương Tư Nguyệt không có tiết học, Phan Lan Lan và Liễu Trạch cũng đã ra ngoài chơi, thím Trịnh muốn giữ Lương Tư Nguyệt ở lại ăn tối.

“Cháu là người ngoài, như vậy không tốt lắm đâu.”
Thím Trịnh lắc đầu cười nói: “Không phải ăn ở nhà.

Du Bạch… Cậu cả mời khách.”
Nói xong, thím Trịnh gọi với ra phòng khách: “Du Bạch, tối nay đi ăn dẫn theo cả Tiểu Lương nữa được không?”
Đợi một lúc thì truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Liễu Du Bạch: “Sao cũng được.”.