Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 54


Trong chùa miếu có một cây cây bồ đề rất lớn.

Cây bồ đề không chịu nổi giá rét, vừa đến mùa thu lá cây đã chuyển sang màu vàng rồi. Cả cây cổ thụ đều là lá vàng cực kỳ đẹp mắt dưới ánh mặt trời, giống như được độ thêm một vầng sáng thần thánh.

Không ít người đi đường đều chụp ảnh checkin dưới cây bồ đề, khi Đường Thuần đi qua, cô cũng nghiêng đầu nhìn mấy lần.

Phó Hạo Nguyệt thấy vậy, lại nhớ đến những lời ông Lý nói trước khi bọn họ ra ngoài, anh lập tức chủ động mở miệng: “Muốn chụp ảnh à?”

Đường Thuần sửng sốt một lát, giọng hơi kinh ngạc, hơi king ngạc mừng rỡ dò hỏi: “Được chứ?”

Thật ra trên đường đến miếu, có mấy lần Đường Thuần từng muốn chụp ảnh kỷ niệm rồi, nhưng có lẽ bởi vì Phó Hạo Nguyệt ở bên cạnh nên cô ngượng ngùng không dám làm vậy, bây giờ nghe thấy Phó Hạo Nguyệt chủ động mở miệng, trong lòng không thể không kinh ngạc.

Phó Hạo Nguyệt khẽ gật đầu, lại nhớ tới cảnh tượng đêm khuya hôm đó, anh lén lút lật xem vòng bạn bè của cô gái.

Trong trí nhớ, nhìn qua chắc hẳn Đường Thuần là người thích chụp ảnh lưu niệm, cô đăng ảnh lên vòng bạn bè của mình không nhiều lắm, đa số đều là mảnh ghép nhỏ trong cuộc sống, nhưng mỗi lần đăng lên vòng bạn bè luôn có hai ba tấm ảnh đẹp.

Hình như anh hơi sơ ý rồi.

“Cần tôi chụp giúp cô không?” Nói xong, Phó Hạo Nguyệt móc điện thoại của mình ra khỏi túi, một tay cầm điện thoại, một tay khác không ngừng vuốt trên màn hình, giống như đang tìm hiểu xem nên mở máy ảnh thế nào.

Nhìn điệu bộ cổ lỗ sĩ như ông già bảy tám chục tuổi của Phó Hạo Nguyệt, trong lòng Đường Thuần muốn từ chối, nếu chụp ra toàn ảnh xấu, cô phải ăn nói thế nào?

Nhưng mà lúc này, Phó Hạo Nguyệt đã giơ điện thoại lên, nghiêm túc chọn góc độ cho Đường Thuần rồi.

Thấy anh thịnh tình quá mức khó có thể từ chối, Đường Thuần không còn cách nào khác, đành phải căng da đầu đứng tạo dáng.

Người muốn chụp ảnh dưới cây bồ đề không hề ít, hôm nay còn là hội chùa, dòng người lui tới còn đông hơn ngày bình thường một chút, cho nên xung quanh cây bồ đề này vô cùng chen chúc, toàn là đầu người.

Đây là lần đầu tiên Phó Hạo Nguyệt mày mò chức năng chụp ảnh trên điện thoại, mò mẫm một lúc lâu mới mò ra được cách thức. Anh đang hưng phấn chuẩn bị chụp cho Đường Thuần một bộ ảnh xinh đẹp, nào ngờ lại bị đám người ồn ào náo loạn xung quanh quấy rầy kế hoạch.

Có lẽ vì trước kia anh chưa từng trải qua trường hợp kiểu này, không biết muốn chụp ảnh check in ở địa điểm chụp ảnh trong khu du lịch đều phải tranh cướp nhau, tóm lại cứ có chỗ trống là phải chen vào, có chụp ra được ảnh đẹp hay không còn phải dựa vào may mắn.

Đường Thuần và Phó Hạo Nguyệt đứng hoàn toàn ở vòng ngoài cùng của đám đông, lọt vào khung hình với Đường Thuần còn có một đống đầu người chen chúc phía sau, không hề có cảm giác xinh đẹp nào đáng nói.

Chụp hai ba bức ảnh đều cảm thấy không thích hợp lắm, Đường Thuần cũng hiểu trong tình huống như vậy, muốn chụp được ảnh đẹp gì đó là chuyện không thể nào. Cô đang định mở miệng từ bỏ, không ngờ Phó Hạo Nguyệt lại không muốn bỏ qua như vậy.



Quan sát người xung quanh tranh cướp vị trí, chỉ hai ba lần Phó Hạo Nguyệt đã học được thành thạo, khi một đôi tình nhân trẻ tuổi chụp xong ảnh chụp chung vừa rút lui khỏi vị trí, anh lập tức kéo Đường Thuần vào.

Ban đầu Đường Thuần vẫn chưa kịp phản ứng lại, người chưa đứng vững đã nghe thấy giọng Phó Hạo Nguyệt đột ngột vang lên bên tai: “Tạo dáng.”

Người đàn ông lui về phía sau hai bước, cầm điện thoại thao tác một lúc với Đường Thuần, Đường Thuần thấy vậy cũng vội vàng tạo dáng. Trước đó hai người chưa hề luyện tập hay thảo luận trước với nhau, nhưng mà lúc này lại phối hợp cực kỳ ăn ý.

Sau khi chụp vài tấm ảnh vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, Phó Hạo Nguyệt với Đường Thuần mới chen ra khỏi đám đông, xong việc rồi nghĩ lại vẫn hơi giật mình.

Hai người quay sang nhìn nhau, bỗng dưng bật cười thành tiếng.

Sau đó trên đường xuống núi, Phó Hạo Nguyệt lại chụp cho Đường Thuần rất nhiều ảnh, bất ngờ là kỹ thuật chụp ảnh của Phó Hạo Nguyệt cũng không tệ lắm, có lẽ vì anh từng thưởng thức quá nhiều tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng, khiếu thẩm mỹ đã khắc sâu trong đầu giúp anh chỉ cần tùy tiện bấm nút chụp là kết cấu của bức ảnh đều cực kỳ hòa hợp.

Có thể vì hôm nay thời tiết đẹp, ăn mặc trang điểm cũng hoàn mỹ, cũng có thể vì kỹ thuật chụp ảnh của người đàn ông quá ưu tú, cho nên Đường Thuần xem một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được có chỗ nào cần photoshop. Vì thế sau khi cẩn thận chọn lựa chín tấm trong mười mấy tấm ảnh chụp, viết thêm một dòng trạng thái, cô lập tức đăng thẳng lên vòng bạn bè.

Thấy cô cười tươi khi đăng ảnh chụp lên, bỗng dưng trong lòng anh như nghĩ đến điều gì đó, anh chọn một tấm ảnh chụp cô gái giơ tay chữ V dưới cây bồ đề trong album ảnh từ trống rỗng đã chuyển sang chỉ có Đường Thuần, sau vài thao tác đã cắt ra được cây bồ đề màu vàng rực kia, chỉ để lại duy nhất dấu tay của cô gái ở góc phải bên dưới tấm ảnh chụp, giống như có ý đồ riêng vậy.

Dựa theo quy trình vừa thấy khi nhìn trộm cô gái, Phó Hạo Nguyệt cũng đăng một tấm ảnh chụp lên vòng bạn bè theo cô, không viết thêm câu nào, giống như động thái tùy tiện đăng lên, nhưng lại là tin tức đầu tiên trên vòng bạn bè trong cuộc đời anh từ trước đến nay.

Về bồ đề, về cô ấy.

Chuyến đi này cực kỳ vui vẻ, đến cuối cùng khi lên xe quay về biệt thự Đường Thuần vẫn chưa thể nghĩ ra, rốt cuộc cả ngày hôm nay có ý nghĩa gì với Phó Hạo Nguyệt.

Ánh mặt trời rất đẹp, hương khói nghi ngút, ngay cả bầu không khí ồn ào náo động cũng gãi đúng chỗ ngứa. Chuyến đi ngày hôm nay, ngoại trừ người dưới cây bồ đề hơi nhiều, khiến anh nảy sinh xúc động hận không thể mua lại cái cây kia chỉ cho một mình Đường Thuần chụp ảnh ra, thì mỗi giây mỗi phút còn lại đều tuyệt vời không thể tả.

Mấy chục năm trong quá khứ, chưa bao giờ Phó Hạo Nguyệt có cảm giác giống như hiện tại, hóa ra đây chính là cuộc sống.

Hành trình dâng hương sắp kết thúc, hội miếu Thiên Thành cũng dần dần tan cuộc dưới ánh hoàng hôn.

Khi người bán hàng rong chuẩn bị thu quán về nhà, đột nhiên lại trông thấy hai người vạm vỡ mặc tây trang màu đen đeo kính râm cùng màu đang chạy hùng hục tới từ chân núi.

Vốn dĩ người bán hàng rong bốn mươi tuổi bán bùa hộ mệnh kia đang buồn bã thở dài, thầm nghĩ thời buổi này du khách đều không dễ lừa, trước kia sau khi bán một ngày có thể kiếm được không ít, hôm nay thì hay lắm, tiền lời giảm hẳn một nửa.

Người bán hàng rong vừa thu dọn bùa hộ mệnh, vừa âm thầm suy nghĩ: Sao bây giờ các cặp đôi đều không thích bùa nhân duyên này thế nhỉ? Xem ra lần sau phải đổi sang kịch bản mới, hay là đổi thành bùa “Phòng chống ngoại tình”?



Trong khoảnh khắc người bán hàng rong đang nghiêm túc suy tư, đột nhiên lại có bóng râm phủ xuống trước mắt. Người bán hàng rong ngẩng đầu, khi nhìn thấy hai người vệ sĩ nghiêm mặt kia thì choáng váng ngay tại chỗ, nhất thời ngay cả nói năng cũng trở nên thiếu nhanh nhẹn.

“Hai… Hai người anh em này, hai người có chuyện gì sao?”

Hai vệ sĩ vẫn chưa nói gì, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, trong mắt người bán hàng rong bọn họ chẳng khác nào la sát đến từ địa ngục.

Thấy một người trong đó đang định móc thứ gì từ âu phục của mình, người bán hàng rong lập tức hít hà một hơi, trong lúc anh ta cho rằng bản thân sắp bị ăn cướp trắng trợn ngay giữa ban ngày, thì trông thấy người đàn ông mặc đồ đen vẻ ngoài hung thần ác sát kia móc ra một xấp tiền mặt rất dày, ném thẳng vào mặt người bán hàng rong.

“Còn bao nhiêu bùa nhân duyên, tôi mua hết.”

Người bán rong: Hả?

Người bán hàng rong bốn mươi tuổi ngơ ngác nhìn chồng tiền mặt kia, đếm qua qua thôi khả năng cũng phải đến một vạn đồng.

Mẹ nó, kẻ ngốc này từ đâu tới thế, vậy mà lại mua thứ đồ chơi lừa quỷ kiểu này, còn trả tiền mặt nữa!

...

Nhoáng cái đã đến đầu mùa đông.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, thêm vài ngày nữa có lẽ cũng sang năm mới.

Trong quán bar náo nhiệt, ánh sáng tối tăm, âm nhạc tiết tấu mạnh không ngừng vang lên bên tai, trong không khí, mùi rượu và mùi hormone không ngừng va chạm lẫn nhau, đây chính là nơi tự do vui chơi thả ga bên ngoài áp lực trong thành phố.

Giang Kình ngồi trên ghế dài trong góc uống rượu, vẻ bướng bỉnh giữa mày không giảm, ánh mắt dừng trên sàn nhảy náo nhiệt cách đó không xa, trong mắt lại không hứng thú chút nào.

Hình như bạn rượu đến uống cùng đã nhận ra cảm xúc của anh ta, vì thế cầm chén rượu lên đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Kình, khẽ cười hỏi: “Dạo gần đây Giám đốc Tiểu Giang của chúng ta sao thế? Sao cứ luôn rầu rĩ không vui? Gặp phải chuyện phiền lòng trong công việc à?”

Nghe thấy lời này, Giang Kình thờ ơ liếc mắt nhìn bạn nhậu bên cạnh một cái, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng.

Thấy Giang Kình như vậy, đối phương thầm nghĩ chắc không phải chuyện công việc rồi, vì thế lại cười gượng, tiếp tục dò hỏi: “Chẳng lẽ gặp phải vấn đề tình cảm?”

Giang Kình vừa nghe thấy lời này, tay cầm chén rượu đã sững lại, một lúc lâu sau anh ta khẽ nheo mắt, nhìn sàn nhảy nơi xa kia như suy tư điều gì đó.

Nói là vấn đề tình cảm, hình như cũng không hẳn.