Mười rưỡi tối, sau khi mấy người đã chấn chỉnh xong thì cùng nhau đi xuống từ tầng mười chín. Cả tòa nhà xây dở vừa đen kịt vừa im ắng, cho dù mấy người đã cố ý thả nhẹ bước chân nhưng chút tiếng động nhỏ bé đó vẫn truyền vang khi ở cầu thang.
Trác Lệ đi ở đầu tiên mở đường, Tăng Nghệ Kỳ đi ở cuối cùng, mà mấy người Ngôn Thù thì ở chính giữa, trong không khí dày đặc mùi xi măng ẩm ướt nhàn nhạt trộn lẫn với mùi nấm mốc.
Bóng đêm đưa ra cảnh báo nguy hiểm.
Mặc dù trước đó đã kiểm tra qua tòa nhà này, nhưng không ai có thể xác định được có nguy hiểm tiềm tàng đang ẩn núp trong bóng tối hay không. Sắc mặt mọi người cảnh giác, cho đến khi xuống tới tầng bảy, bỗng có một con tang thi xông ra từ trong lối thoát hiểm, Trác Lệ phi một lưỡi dao băng đâm xuyên qua đầu con tang thi đó với tốc độ cực nhanh,
Lâm Quang huýt sáo một cái: “Đội trưởng Trác trâu bò.”
Ngôn Thù vỗ nhẹ tay phụ họa, cậu cũng nhỏ giọng nói một câu: “Lợi hại.”
Xe bán tải đậu ở góc bên trái cửa thoát hiểm, trước khi rời khỏi tòa nhà, Trác Lệ đẩy mở cửa ra một khe nhỏ, anh vừa chú ý tình huống bên ngoài vừa nói: “Đợi lát nữa khi rút lui, dưới tình huống không cần thiết thì cố gắng đừng dùng súng.”
Tiếng súng sẽ dẫn tang thi đến.
Mặc dù bây giờ số lượng tang thi xung quanh tòa nhà này đã không còn khủng bố giống như hồi chiều, nhưng cũng không phải số ít, bây giờ bọn họ chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để rút lui dưới tình huống không quá thu hút sự chú ý của tang thi, nếu không một khi bị bày tang thi nhận ra, bọ họ không có thời gian cũng không có điều kiện để đối phó.
“Tôi đếm đến ba, sau khi đếm đến ba, mọi người cùng xông lên trên xe.” Vừa nói, Trác Lệ vừa lấy ra một quả lựu đạn từ túi vũ khí bên hông, nói: “Lão Tăng, mấy người các cậu chú ý tình huống xung quanh.”
“Anh muốn dùng lựu đạn à?” Ngôn Thù bước tới sau Trác Lệ thì dừng lại, ánh mắt cậu rơi trên quả lựu đạn trên tay Trác Lẹ, lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử: “Để em làm nhé?”
Trác Lệ nhướng một bên mày.
Nhìn thấy sự nghi ngờ trên mặt Trác Lệ, Ngôn Thù nói: “Yên tâm, em biết dùng cái này, chỉ cần kéo chốt an toàn ra sau đó ném lựu đạn ra ngoài là được, đúng không?”
Đội diện với ánh mắt mong đợi của Ngôn Thù, Trác Lệ vừa định từ chối, nhưng anh lại thay đổi ý nghĩ, nhớ tới tình huống Ngôn Thù bắn tên lửa hôm đó, ngừng một chút, anh đưa lựu đạn trong tay cho Ngôn Thù, lời ít ý nhiều nói: “Sau khi mở cửa thì ném về bên phải, sau đó không cần lo gì nữa, chạy thẳng lên xe.”
Ngôn Thù gật đầu, cậu nắm chặt lựu đạn trong tay, ngón tay móc vào chốt an toàn. Bạch Minh Cách nhìn cậu nghiêm túc như vậy thì từ từ nhảy xuống khỏi vai cậu, thuận tiện bám lên người Lâm Quang, sau đó cậu ta vẫn không nhịn được, không yên tâm hỏi một câu: “Ngôn tổng, cậu biết bên phải là bên nào không?”
“Phí lời!” Ngôn Thù ngoảnh đầu trừng mắt nhìn cậu ta, cảm thấy vô cùng bị xúc phạm, cậu rất không vui nói: “Tôi chỉ không biết đường thôi, đâu phải là trái phải cũng không biết đâu.”
Bạch Minh Cách cười mỉa: “Không phải do tôi lo lát nữa cậu phấn khích quá rồi ném sai hướng, nổ tan xe của chúng ta mất à.”
Mọi người: “…”
Lâm Quang cố ý nói: “Không thì hay cứ để anh Trác làm đi?”
“Tin tưởng cơ bản giữa người với người đâu hả?” Ngôn Thù tố cáo với Trác Lệ: “Trác Lệ, các đội viện của anh đang nghi ngờ quyết định của anh này.”
Lâm Quang: “Sao cậu lại tố cáo rồi?”
Hồ Nhã không nhịn được bật cười ra tiếng.
Bầu không khí vốn đang có chút khẩn trương đã hoàn toàn tiêu tán khi mọi người anh một câu tôi một câu nói chuyện.
“Được được được, tôi nhận sai, cậu lên cậu lên.” Lâm Quang làm động tác ném xa nói: “Cố gắng ném xa chút nhé.”
Trác Lệ lại lần nữa nhìn tình huống bên ngoài, đồng thời anh cũng nhỏ giọng bắt đầu đến số: “Ba, hai, một, hành động!” Dứt lời, anh đẩy mở cửa gỗ dày nặng trước mặt tra, mấy lưỡi dao băng trong tay phóng ra ngoài bắn hạ toàn bộ mấy con tang thi xung quanh xe bán tải, trước khi âm thanh truyền tới, anh nói: “Ngôn Thù!”
Ngôn Thù không nói hai lời, phản ứng vô cùng nhanh chóng, cậu theo Trác Lệ kéo mở chốt an toàn của lựu đạn ra, ném thật xa về phía trước đó Trác Lệ đã chỉ định.
Ngay khi lựu đạn rơi bịch một cái xuống mặt đất, Ngôn Thù chạy băng băng về phía trước, chỉ trong chớp mắt cậu đã xông lên ghế phó lái, sau đó nhìn về phía quả lựu đạn…
Không ngờ tới trong chớp mắt, chỉ có thể nhìn thấy một đống không khí màu đỏ tràn ra dày đặc từ trong vụ nổ giống như là đạn khói bình thường. Cái không bình thường chính là sau khi sương mù màu máu tản ra trong không khí, tang thi xung quanh bỗng chen vào trong đó, bọn nó giống như đánh hơi được mùi máu thịt tươi sống, mở cái miệng xanh xám ra liên tục thực hiện động tác nhai nuốt, nhìn cảnh này bỗng thấy có mấy phần khôi hài.
Trác Lệ cũng lập tức ngồi lên vị trí lái rồi khởi động xe, dường như anh cảm nhận được nghi hoặc của Ngôn Thù nên khi đánh vô lăng anh cũng giải thích: “Bom mô phỏng máu, sau khi nổ sẽ phóng thích ra mùi vị giống như máu người, có thể tạm thời thu hút đàn tang thi trong phạm vi nhỏ,
“Rất hữu dụng đấy chứ, chẳng qua thời gian hiệu nghiệm ngắn quá.”
Qua gương chiếu hậu, Ngôn Thù nhìn về phía sau, khoảng chừng mười giây, sương mù máu đã hoàn toàn tiêu tán, những con tang thi đó cuối cùng đã nghe thấy tiếng động bên này của bọn họ nên bắt đầu đuổi về phía này, nhưng mà đã không còn kịp nữa.
Phần lớn tang thi đều bị bỏ lại quanh tòa nhà, xe bán tải phi như bay ra khỏi phạm vi đó, mặc dù hai bên đường vẫn còn có tang thi nhưng số lượng không nhiều, tính uy hiếp không lớn.
Nửa tiếng sau.
Sau một trận lăn lộn, cuối cùng mấy người đã lái xe vào đường quốc lộ theo như kế hoạch đã định ban đầu.
Mây đen che kín phần lớn bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy một vòng ánh trăng mờ mờ u tối, cho dù đã lái xe tới quốc lộ nhưng trong không khí vẫn mang theo một mùi ẩm ướt, nhiệt độ lạnh lẽo không ngừng kích thích khoang mũi.
“Nếu buồn ngủ thì nghỉ ngơi chút đi.” Trác Lệ kéo hai bên cửa xe lên, nói: “Còn cần rất lâu mới có thể tới được thành phố S.”
Ngôn Thù đưa hai tay lên bên miệng hà một hơi khí nóng, cửa sổ đóng kín đã chặn lại phần lớn khí lạnh nên không còn lạnh như vừa rồi nữa.
“Em không quá buồn ngủ.” Ngôn Thù lắc đầu, lái xe buổi tối rất dễ mệt mỏi, cậu dự định sẽ nói chuyện với Trác Lệ: “Trác Lệ, sau khi về thành phố S anh muốn làm cái gì?”
Mắt Trác Lệ vẫn nhìn đường phía trước, anh trả lời: “Về tổng bộ cục dị năng đặc thù.”
Ngôn Thù lại hỏi: “Còn nữa không?”
Còn nữa không?
Dường như là bị hỏi khó, Trác Lệ không lập tức trả lời câu hỏi này của Ngôn Thù. Nhắc tới thì cuộc sống của anh đã được thực hiện theo từng bước một rất lâu rồi, rất ít khi anh sẽ tự mình sắp xếp đi làm một việc gì khác. Sau khi trở về cục dị năng đặc thù, đầu tiên anh sẽ đi báo cáo cho tổng bộ về nhiệm vụ lần này, sau đó có thể sẽ có mấy ngày nghỉ ngơi, nếu như sau đó được phân cho nhiệm vụ nào nữa thì anh sẽ phải tiếp tục đi làm nhiệm vụ.
Thấy Trác Lệ không trả lời, Ngôn Thù cũng không hỏi tiếp nữa, cậu đã quen với việc Trác Lệ không đáp lại thế này, cậu đổi một chủ đề khác rồi lại hỏi: “Anh có dẫn em đi tìm anh trai không?”
“Hử?” Trác Lệ liếc mắt nhìn Ngôn Thù một cái nói: “Có.”
Ngôn Thù bình tĩnh nói: “Nhất định hai người có rất nhiều chủ đề có thể nói chuyện, à đúng rồi.” Nhớ tới gì đó, Ngôn Thù lại nói: “Trước đây các anh đã từng gặp nhau chưa?”
Trác Lệ trả lời: “Đă từng gặp, trong một lần huấn luyện.”
Nhắc tới Vũ, anh lại nhìn Ngôn Thù, thật ra rất khó có thể liên hệ được hai người này vậy mà là một đôi anh em, trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, không thể nghi ngờ Vũ là một người sát phạt quyết đoán, anh ta là hạt giống trời sinh để làm quan chỉ huy, trên người có khí chất lạnh lùng, cho dù gặp phải tình huống nào anh ta cũng có thể bình tĩnh ứng đối. Nhưng Ngôn Thù lại hoàn toàn tương phản, Ngôn Thù có một loại khát khao tốt đẹp một cách đơn thuần về thế giới này, cậu là một người tiêu biểu của trường phái vô tư, tâm tư trẻ con, giống như ánh sáng mặt trời.
Mặc dù đã phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy nhưng cậu vẫn không chút oán hận nào, có một loại thái độ không ngừng hướng về phía trước.
“Vậy hai người cũng là bạn bè sao?” Ngôn Thù có hơi tò mò hỏi, đã rất nhiều năm câu không gặp Vu Giác rồi.
“Không tính là bạn bè.” Trác Lệ nói: “Chỉ dừng ở quen biết.”
Ngôn Thù ò một tiếng nói: “Vậy sau này nhất định hai người sẽ trở thành bạn tốt.”
Xe ô tô vẫn luôn phi như bay về một phía, hai người câu có câu không nói chuyện như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh.
Nói chuyện quả thật cũng là một việc tiêu hao thể lực, Ngôn Thù dần dần có hơi đói, cậu lấy ra một cái bánh mì nhỏ từ trong ngăn kéo đựng đồ trước ghế phó lái, cậu liếc mắt qua vừa định hỏi Trác Lệ có muốn ăn không thì đột nhiên thấy vết thương trên cánh tay Trác Lệ vẫn chưa được xử lý, cậu nhíu mày nói: “Trác Lệ, hình như miệng vết thương của anh hơi nhiễm trùng rồi.”
Trác Lệ liếc nhìn cánh tay mình một cái, không để bụng ‘Ừ’ một tiếng.
Ngôn Thù: “…”
Cậu lại lấy ra một hòm thuốc khẩn cấp nhỏ trong ngăn kéo, nói: “Thôi vậy, để em giúp anh.”
Nghe vậy, Trác Lệ vừa định mở miệng nói không cần thì Ngôn Thù đã trực tiếp nhét cái bánh bao nhỏ cậu vừa bóc ra vào miệng Trác Lệ, chặn lại toàn bộ lời của anh, nói một cách nghiêm túc: “Nhất định phải xử lý!”
Cậu vừa nói vừa cầm một lọ oxy già ra, sau khi dùng bông vải nhúng ướt, cậu tháo dây an toàn của mình ra rồi tiến gần tới: “Yên tâm đi, tay nghề của em rất tốt, trước đây khi anh trai em bị thương, vết thương đều do em xử lý đấy.”
Giọng nói của Ngôn Thù tự hào, cậu cẩn thận dùng bông lau rửa cẩn thận miệng vết thương của Trác Lệ nhiều lần, sau đó dùng nước muối sinh lý lau một lần, cuối cùng mới cầm một bình cồn iốt ra.
Trác Lệ không tự giác liếc nhìn Ngôn Thù, màn hình trên xe tỏa ra ánh sáng yếu ớt đáp ở trên mặt Ngôn Thù, tôn lên làn da trắng nõn nhẵn mịn của cậu, phần cổ xinh đẹp nửa ẩn trong cổ áo như ẩn như hiện.
Anh vô thức rời ánh mắt đi, cánh tay Trác Lệ hơi căng cứng theo bản năng, anh nín thở.
Ngôn Thù không chú ý tới chút thay đổi này của Trác Lệ, sau khi dùng cồn iot tiêu độc xong, Ngôn Thù thổi phù một cái, nói một câu không đau không đau như làm ma pháp rồi mới dùng băng vải băng bó vết thương của Trác Lệ lại.
“Đại công cáo thành!”
Ngôn Thù đặt đồ vật trong tay xuống, cậu ngẩng đầu lên nhìn Trác Lệ rồi cười nói: “Có phải là không đau chút nào không?”
Trác Lệ gật đầu, giọng nói anh khàn và nhỏ hơn mọi khi một chút: “Ừ.”
Anh chỉ cảm thấy miệng vết thương của mình hơi nóng lên một chút, chút nóng đó lan tràn ra khắp toàn thân, cuối cùng đồng loạt xông vào trái tim.
Có gì đó bắt đầu sụp đổ, càng ngày càng trở nên mềm mại.