Ánh Dương Giữa Bầu Trời Đen

Chương 39: CÓ THÙ TẤT BÁO


Biệt thự nhà họ Tưởng...

Suốt mấy ngày này, Tuyết Ly luôn tìm đủ mọi cách để trừ khử Tưởng Cần Cần nhưng không thể thực hiện được, bởi lẽ, Hạn Quân luôn thường xuyên ở bên cạnh cho nên cô ta không có cơ hội hành động.

Tuy nhiên hôm nay, nhân lúc mọi người không chú ý, Tuyết Ly bèn đổ xà phòng dọc lối đi từ phòng Tưởng Cần Cần xuống cầu thang. Quả thật, cô không may mà trượt chân té ngã, cả người lăn dài xuống cầu thang mà đập mạnh đầu xuống đất, máu trên trán không ngừng chảy ra. Liền lập tức, Tuyết Ly vội vàng trốn đi thật nhanh tựa như không có chuyện gì.

Mãi một lúc sau, Hạn Quân vừa từ bên ngoài bước trở vào trong, trên tay còn mang đầy thức ăn nấu sẵn mang sang cho Tưởng Cần Cần. Sắc mặt anh lập tức tái xanh ngay khi nhìn thấy người nằm dưới cầu thang.

- "Cần Cần..."

Thấy người nằm bất tỉnh, Hạn Quân nhanh chóng bế cô lên, sau đó đưa đến bệnh viện. Tuyết Ly nấp ở bên trong cánh cửa phòng bèn đưa mắt quan sát, cô ta mĩm cười đắc ý:

- "Ngã từ trên cao như vậy, tôi không tin thần chết sẽ bỏ quên chị."

Bệnh viện...

May mắn là Hạn Quân đã nhanh chân đưa cô đến bệnh viện cho nên tình trạng vẫn chưa đến mức tệ. Ngay khi được băng bó đầu và một bên chân đã bị trật, Hạn Quân nhanh chóng đưa cô trở về nhà mà theo dõi bệnh tình. Anh cảm thấy vô cùng có lỗi khi không chăm sóc tốt cho cô. Nhưng làm sao có thể trách anh được bởi vì anh còn có công việc, không thể cứ mãi ở bên cô giống như một người giám sát vậy. Và điều này bản thân cô cũng không thích.

Vừa về đến nơi, tất cả mọi người đã lo lắng mà vội hỏi han. Ngay khi nhìn thấy Tưởng Cần Cần bình an trở về, thâm tâm Tuyết Ly vô cùng lo lắng nhưng vẫn giả vờ quan tâm tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hạn Quân một mực muốn ở lại đây chăm sóc nhưng lại bị cô từ chối. Cô không muốn vì mình mà anh phải tạm gác tất cả mọi việc. Trời cũng gần tối, Hạn Quân cũng cần phải trở về nhà nghỉ ngơi. Trước khi rời đi, anh khẽ tiến về phía người con gái đang ngồi trên xe lăn mà đặt lên trán cô một nụ hôn, ngọt ngào nói:

- "Mau chóng khỏe lại nhé. Ngày mai anh sẽ đến thăm em."



Tưởng Cần Cần cười mĩm liền sau đó vẫy tay chào tạm biệt.

- "Để con đưa chị Cần Cần trở về phòng."

Vì không muốn bị nghi ngờ, Tuyết Ly xung phong muốn giúp đỡ cho cô. Ông bà Tưởng cũng tin đứa cháu gái này mà không một chút nghi ngờ bèn gật đầu đồng ý. Được sự cho phép, Tuyết Ly nhanh chóng đẩy cô trở vào bên trong phòng. Tuy nhiên, ngay khi cô ta toang đưa tay nắm lấy chốt cửa liền cảm nhận sự đau đớn truyền đến ở cánh tay của mình. Tưởng Cần Cần trừng mắt nhìn cô, bàn tay bóp chặt lấy cánh tay của Tuyết Ly. Ánh mắt của Tưởng Cần lúc này rất khác so với vài ngày trước. Nó chẳng còn sự ngây thơ, trong sáng ngay từ khi cô trở về từ bệnh viện.

- "Tuyết Ly, lần này tôi quay trở về sẽ không để cô tự tung tự tát đâu."

Nghe giọng nói lạnh lùng của người bên cạnh khiến đôi chân Tuyết Ly bất giác mà trở nên run sợ, không đứng vững. Cô ta sợ hãi, lắp bắp nói:

- "Chị...chị nhớ lại rồi sao?"

- "Phải, tôi đã nhớ lại tất cả mọi chuyện. Kể cả việc cô là người đẩy tôi rơi xuống biển."

Nghe thế, Tuyết Ly bèn quỳ gối trước mặt cô mà khóc lóc van xin. Tưởng Cần Cần chẳng mảy may quan tâm, cô điều khiển xe lăn hướng về phía trước nhưng lại bị Tuyết Ly ngăn cản. Không kiềm chế được cơn tức giận, liền lập tức Tưởng Cần Cần điều khiển chiếc xe đâm thẳng vào người Tuyết Ly khiến cô ngã sõng soài xuống nền nhà, lạnh giọng cảnh cáo:

- "Tôi không còn là cô gái mất đi kí ức mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Nếu như kẻ nào có ý xấu với tôi, thì hãy chờ ngày nhận lấy hậu quả đi."

Gương mặt Tuyết Ly lập tức tái xanh. Con người thật của Tưởng Cần Cần đã quay trở lại. Với tính cách có thù tất báo của cô, cuộc sống sau này của Tuyết Ly chắc chắn sẽ không êm đềm.

...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...