Editor: Mẹ Bầu
Cao Lãng lập tức sẽ phải đi đến nhà ga trực tiếp mua vé ngồi xe trở lại kinh đô rồi. Tuy rằng Ứng Uyển Dung đã quen với tình cảnh ly biệt, nhưng cô vẫn còn có chút luyến tiếc. Cô sờ sờ hai chiếc vỏ đạn đang trong ngực, dứt khoát lấy ra, cởi bỏ sợi dây tơ hồng.
Cô đặt trên lòng bàn tay xinh xắn, trắng nõn của mình một chiếc vỏ đạn. Ứng Uyển Dung giương mắt nhìn kỹ Cao Lãng một chút, đột nhiên nở nụ cười.
Cao Lãng thì lại thích nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Ứng Uyển Dung ở trước mặt mình. Nào là cao hứng, bi thương, cởi mở, @MeBau*[email protected]@ ngượng ngùng. Vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Ứng Uyển Dung giống như một quyển sách đầy lôi cuốn hấp dẫn, làm cho anh nghĩ muốn phải xem tới tận cùng.
"Ừm, anh mang theo nó nhé! Hai chúng ta một người một cái, thời điểm anh nghĩ tới em liền nói chuyện với nó, như vậy em có thể nghe được." Ứng Uyển Dung nắm chiếc vỏ đạn ở trong lòng bàn tay, đặt lên ở trên môi khẽ hôn xuống. Sau đó, co thở một hơi, cầm lấy đặt vào ngực Cao Lãng, chính xác là đặt vào trong túi áo ngực của anh.
Cao Lãng lăng lăng nhìn gương mặt tinh xảo của Ứng Uyển Dung, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Anh chậm rãi gật đầu, trịnh trọng đáp lại một tiếng.
Ứng Uyển Dung đưa Cao Lãng đi tới cửa, nhìn anh lên xe, rồi sau đó trở về đoàn làm phim rồi. Cô mỉm cười chào hỏi với mọi người rồi trở về phòng. Cô nhìn thấy hoa quả mà Cao Lãng mua vẫn còn đặt ở trên bàn, phía dưới còn đè nặng lên một phong thơ viết gửi cho Ứng Uyển Dung.
Cố Tinh Tinh và các cô vẫn còn chưa có trở lạị trong phòng. Ứng Uyển Dung rót chén nước, ngồi ở trên ghế rút ở trong bì thư ra một tờ giấy viết thư. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Trên tờ giấy vẽ hình chiếc móc sắt kia có viết mấy câu thơ.
Tôi sống ở đầu sông Dương Tử, còn bạn sống ở cuối sông Dương Tử.
Mỗi ngày tôi nghĩ về bạn nhưng không nhìn thấy bạn, và uống nước của sông Dương Tử.
Khi nào thì nước này mới hết, bao giờ thì hận này chấm dứt?
Tôi chỉ mong rằng trái tim của bạn cũng giống như trái tim của tôi, và nó sẽ xứng đáng với tình yêu.
Ứng Uyển Dung cười nhàn nhạt. Cô nghiêng đầu nghĩ đến tên ngốc này hiếm khi có được tâm tình lãng mạn như vậy. . . diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Bất quá phần tâm tình lãng mạn này của anh, cô nhận.
Thời điểm Lục Manh đẩy cửa vào, đã nhìn thấy Ứng Uyển Dung đang ngồi một mình, ôm giấy viết thư cười nhàn nhạt như vậy. Lục Manh có chút sợ run, cảm giác, thế nào mà mỗi một ngày trôi qua Uyển Dung càng ngày càng đẹp lên như vậy?
Phía đằng sau nhóm người Cố Tinh Tinh đang nối đuôi nhau đi vào. Ứng Uyển Dung nhìn thấy các bạn đã trở lại liền thu tờ giấy viết thư lại. Mặt mày liền trở lại là một Ứng Uyển Dung luôn luôn ôn hòa dịu dàng như mọi khi rồi. Coi như là nụ cười tươi tắn vừa rồi chính là ảo giác, mà Lục Manh dường như đã bị lóa mắt nhìn ma fthooi.
"Uyển Dung, cái con bé Vương Phương kia lại đang đi thu mua lòng người rồi. Lúc vừa rồi cậu không có ở đó, cô đi mua một ít thức ăn mang đến đưa cho mọi người, bảo là muốn xin lỗi vì chuyện vừa rồi, đã gây phiền toái cho mọi người." Lục Manh nghĩ đến chuyện chính, nắm bắt lấy cổ họng bắt chước nhịp điệu nói chuyện của Vương Phương.
Cố Tinh Tinh ôm lấy bả vai của Ứng Uyển Dung, theo đó cố làm ra vẻ học cách nói của Vương Phương: "Đều tại do tôi không có kinh nghiệm, hai ngày tới đây, tôi nhất định sẽ phải đến gặp chị Uyển Dung để học tập, hi vọng chị ấy sẽ không giận tôi."
Nghĩ đến tất cả những gì mà Uyển Dung đã nói, tuổi của Vương Phương còn lớn hơn cả tuổi của Ứng Uyển Dung. Cái gì mà gọi Ứng Uyển Dung là chị kia chứ. Người này phía sau lưng còn vui mừng gọi như vậy, thật sự làm cho người ta không biết phải ứng phó như thế nào rồi.
Triệu Dao Cẩm không nhàm chán giống các bạn trong phòng như vậy. Bất quá khi nói đến Vương Phương cũng không khỏi phải nhíu mi một cái, nói: "Lúc trước tớ còn cảm thấy Vương Phương là một con người có chút yếu đuối, rốt cuộc lại phải đi thu thập cục diện rối rắm cho Lâm Tuyết. Đến hôm nay nhìn lại, quả thật, không phải là người một nhà không vào chung một cái cửa."
Hiện tại đoàn làm phim trên dưới có người nào không biết Vương Phương đã được ba mẹ của Lâm Tuyết đã nhận làm con gái nuôi rồi. Hơn nữa, lại là vào lúc Lâm Tuyết phạm tội như vậy, mọi người nhìn Vương Phương khó tránh khỏi nghĩ nhiều hơn một chút.
"Tớ nói Uyển Dung này, cậu cần phải cẩn thận một chút nhé! Tớ xem chừng, chỉ một lát nữa phỏng chừng Vương Phương liền tới tìm cậu để thỉnh giáo vấn đề kịch bản đấy." Cố Tinh Tinh nói xong câu nói đùa, liền nói một câu đứng đắn với Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung phi thường tò mò! Lúc trước Vương Phương che giấu tốt như vậy, thế nào hiện tại lại huyên náo để mọi người mọi người đều biết hết như vậy chứ? Cô cân nhắc một lát, rồi sau cũng không để ở trong lòng nữa. Trời sinh voi sinh cỏ, bất luận Vương Phương có ý kiến gì đối với cô ở nơi này hay không, cũng sẽ là không có được cái gì tốt.
Ứng Uyển Dung làm sao có thể nghĩ đến, Vương Phương cũng không phải người được sống lại một lần nữa. Cho dù Vương Phương là người có tâm cơ thì cũng là một cô gái tuổi còn trẻ. Ngày trước có Lâm Tuyết canh ở phía trước Vương Phương cần phải thu liễm lại không để lộ ra ngoài những ý tưởng của mình. Hiện tại thì đã khác rồi, Lâm Tuyết đã không còn ở trong này nữa rồi.
Đổi lại ý kiến, nếu như Lâm Tuyết trở về thì sẽ như thế nào nhỉ? Cô ta là một tội phạm giết người, tương lai của cô nhất định sẽ tối đen mà thôi.
Mà Vương Phương lại chỉ muốn bảo vệ chặt chẽ sự cưng chiều của cha Lâm mẹ Lâm. Sau vài năm nữa đã đứng vững chân, đến lúc đó nhà họ Lâm ở trong mắt cô ta thì có tính là cái gì?
Cho nên hiện tại Vương Phương khó tránh khỏi có chút hăng hái. Theo thời gian trôi qua, cô ta nhất định có thể bình tĩnh trở lại, chẳng qua không phải là hiện tại mà thôii.
Cố Tinh Tinh đoán không hề sai. Sau buổi cơm tối Vương Phương liền cầm kịch bản đi tới để lãnh giáo Ứng Uyển Dung rồi. Các phân cảnh diễn xuất của Vương Phương tổng kết lại, kỳ thực lại phi thường ít. Nếu không là hôm nay phải quay đi quay lại nhiều lần như vậy, thì ngày mai phân cảnh diễn xuất của Vương Phương đã xong hoàn toàn, Vương Phương đã có thể rời khỏi đoàn làm phim rồi.
"Uyển Dung, hôm nay đạo diễn Khang tìm tôi chỉ bảo, nói rằng tôi cần phải nhìn cô diễn xuất trong khi quay phim sẽ phải như thế nào. Vì không muốn gây sự chậm trễ của phân cảnh diễn xuất của ngày mai, tôi đã nghĩ ngợi nên đến đây để xin ý kiến, học tập cô một ít. Xin cô đừng trách giận tôi, đừng trách tôi là người quá ngu ngốc." Vương Phương nhíu mày nói xin lỗi trước.
Trong lòng Ứng Uyển Dung miễn bàn có bao nhiêu chán ngấy uể oải rồi. Bất quá trên mặt cô vẫn giữ cái vẻ nhàn nhạt như trước. Vì không muốn làm quấy rầy sự nghỉ ngơi của mọi người, Ứng Uyển Dung dẫn theo Vương Phương đi về phía hướng đình viện phía đằng kia.
Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều nằm nghỉ ở một góc này. Bốn năm người chung một gian phòng. Trong viện bình thường đều sẽ có đèn sáng, để thuận tiện cho nhân viên công tác bố trí bối cảnh của ngày hôm sau.
Trong viện chỉ có tiếng ve kêu, nghe buồn buồn bởi tiết trời trời nóng nực. Cho dù là đã vào ban đêm, thì cũng chỉ có mát một chút mà thôi. Đi lại một lát khiến cho trên người đã có chút mồ hôi ẩm ướt. Ở nơi này đương nhiên là sẽ không có hệ thống cung cấp nước uống, cũng là do những người trong nhà bếp sáng sớm đi bộ đi bên ngoài lấy nước trở về để rửa mặt. Đến việc tắm rửa cũng là phải ra nhà tắm bên ngoài để mà tắm rửa.
Ứng Uyển Dung đối với tình huống trên người mình có chút dính dấp như vậy, liền có chút bất mãn. Cô cũng không muốn tiếp tục diễn trò đối với một người cố tình diễn ở trước mặt cô như vậy, liền dừng bước xoay người nhìn Vương Phương. Trong giây phút này Ứng Uyển Dung đã hiểu rõ hết thảy ánh mắt vừa mới thoáng qua của Vương Phương.
"Về phần kịch bản, thì tôi không có gì có thể hướng dẫn cho cô được! Về kỹ thuật diễn xuất của cô cũng không tệ đâu, khi quay phim cần chú ý một chút, nhất định cô sẽ thành công thôi."
Dù sao thành công trong mờ ám cũng là thành công, mà chẳng phải thành công nào cũng vẫn là thành công hay sao? (*)
(*) Ở đây tác giả chơi chữ: thành công trong mờ ám – nguyên văn là hắc hồng (hồng với nghĩa là thành công, không phải chỉ màu sắc là màu đỏ). Đồng thời cũng dùng với nghĩa là tính từ màu sắc đen – đỏ, để làm nổi bật giữa tâm địa đen tối của Vương Phương với tài năng thực sự của Ứng Uyển Dung.
"Uyển Dung. . ." Vương Phương tiến lên một bước mang theo một chút cảm xúc tủi thân lẫn dè dặt cẩn trọng, kêu lên một tiếng.