Editor: Mẹ Bầu
Bàn tay đầy mồ hôi ẩm ướt của Cao Lãng nắm thật chặt lấy tay của Ứng Uyển Dung. Làn da màu lúa mạch chồng lên làn da trắng nõn, tạo nên một màn hài hòa và ấm áp.
Ứng Uyển Dung cho rằng Cao Lãng sẽ mang bản thân mình đi tìm một chỗ nào đó để nghỉ chân một chút. Không nghĩ tới Cao Lãng vậy mà lại trực tiếp đưa cô đi đến một cái chợ bán nông sản để mua một ít đồ ăn. Chợ khác chật chội, người đến chợ phần lớn là vừa mới tan tầm. Cánh tay của Cao Lãng luôn luôn ôm ở bên hông của Ứng Uyển Dung, tránh cho đám đông đụng đến cô.
Mua xong đồ ăn thì cũng đi tới cuối phố chợ. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Cao Lãng dẫn theo Ứng Uyển Dung đi qua một khu dân cư nhỏ bé, dừng lại trước một khu nhà Tứ Hợp Viện (*) Ứng Uyển Dung vẫn còn đang suy nghĩ xem đây là nhà ai, thì đã nhìn thấy Cao Lãng buông tay của cô ra. Hai chân anh dùng sức cùng với tay nhảy một cái liền bò tới trên bờ tường vây, ngón tay giật giật liền lấy xuống một chùm chìa khóa.
(*) Tứ Hợp Viện: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, dieendaanleequuydonn nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện. “Tứ” chỉ số 4, “viện” là khoảng không gian như sân, vườn trong nhà. “Tứ hợp viện” chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ 4 hướng đông, tây, nam, bắc. Đây chính là kiểu nhà truyền thống của những dân tộc Hán sống ở phía Bắc. Ngày nay chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhiều thiết kế nhà tứ hợp viện tại các vùng nông thôn hay Bắc Kinh.
Cao Lãng thấy đôi mắt hạnh của cô vợ nhỏ đang trợn tròn liền cười cười. Anh vừa mở cửa vừa nói giải thích với cô: "Đây là chìa khóa dự phòng. Vì trở về vội vàng nên anh đã quên trở lại ký túc xá để lấy chìa khóa rồi. Mau vào nhìn xem có thích phòng ở mà anh đã lựa chọn hay không!"
Ứng Uyển Dung bước qua thềm cửa tiến vào. ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Vừa đi vào bên trong, Ứng Uyển Dung đã bị từng xâu chuỗi có màu sắc vàng rực đang lức lư, liền nheo mắt, hỏi: "Đây là khu Tứ hợp viện anh thuê hay sao?"
Nhìn quanh sân thật chỉnh tề sạch sẽ, nông cụ đều được bày đặt ở một bên sân. Các bắp ngô được buộc thành chuỗi treo ở dưới mái hiên, dãy tường xây vây quanh tứ phía khu sân nhà. Phía bên phải là phòng bếp, ở giữa là đại sảnh và phòng ở, bên trái phỏng chừng cũng là một căn phòng trong đó để một ít đồ vật lẫn lộn gì đó.
Khu Tứ hợp viện này rộng xấp xỉ với nhà của Cao Lãng. Nhưng mà nền nhà được trải một lớp xi măng sạch sẽ, nên có cảm giác nhìn mặt đất thiếu đi một ít bụi đất tung bay.
Cao Lãng mở cửa ra, đặt các thứ đồ ăn đang cầm trên tay vào trong phòng bếp. Anh bưng trong tay một cái thùng gỗ, nói: "Đúng vậy. Anh nghĩ rằng, chúng ta còn phải ở lại kinh đô một thời gian không ngắn. Chung quy cũng cần phải có một nơi để đặt chân. Cho nên trước đây vài ngày anh liền thuê xong nơi này rồi, chỉ là vẫn còn chưa kịp đi đặt mua các thứ đồ dùng xong thì em đã tới rồi."
Ứng Uyển Dung đẩy cánh cửa gỗ của căn phòng ra, thấy bên trong không hề có nhiễm một chút bụi bậm nào. Cô sờ một chút lên mặt bàn, quả thực rất sạch sẽ. Thoạt nhìn cũng có thể thấy Cao Lãng thường xuyên đi lại đây để quét dọn vệ sinh.
Ứng Uyển Dung đặt cái mũ lên trên bàn, không đi thăm thú các phòng trong nhà nữa, trực tiếp lấy đồ ăn ra để chuẩn bị rửa sạch. Cao Lãng đang bận lấy nước, thấy Ứng Uyển Dung lấy đồ ăn ra, lập tức liền khuyên nhủ: "Hôm nay để anh xào món rau, em đừng đi nấu nướng nữa, kẻo một lát nữa váy áo của em sẽ bị bẩn mất."
Vẻ mặt nghiêm túc bộ dáng chân thành của anh đã chọc cười Ứng Uyển Dung. Bất quá vấn đề mà Cao Lãng vừa nói cũng thực sự rất đúng. Cô vốn nghĩ Cao Lãng không thể được phép ngủ ở bên ngoài, cho nên không có chuẩn bị nhiều quần áo đi lại đây. Nếu hiện tại làm bẩn, rồi lại mặc quần áo bẩn đó để đi ra ngoài, cô cũng thật sự không thể nào nhẫn nhịn chịu đựng nổi.
"Em bây giờ đi nấu nướng đây, anh có tạp dề chứ hả? Em mặc tạp dề vào rồi nấu nướng là ổn rồi." Ứng Uyển Dung lông mày vừa hơi nheo lại vừa cười nói.
Cao Lãng mặc dù đã nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình cười vài lần rồi, nhưng anh đều là không hề có năng lực để chống cự. Nghe thấy Ứng Uyển Dung nói như vậy, anh chỉ có thể rầu rĩ ừ hữ đáp lại cô một tiếng, rồi sau đó nghiêng mắt đi qua để nhìn cô.
Khoảng cách hai người cùng nhau xắt thức ăn, rửa rau lần trước, đã là chuyện của một năm trước rồi. Đảo mắt một cái, Ứng Uyển Dung đã thích ứng với cuộc sống nơi này rồi. Tuy rằng ở nơi này so với lần trước có chút bị thiếu đi rất nhiều tính thú vị. Thế nhưng mà cuộc sống yên tĩnh như thế này thì dường như là cũng không tồi.
Khoảng thời gian rảnh trong lúc nấu nướng, Ứng Uyển Dung vẫn có thể nghĩ về những thay đổi lớn nhất trong những năm này,. Không cần nhiều lời, internet chính là thứ mà con người sau này dựa vào và không thể thiếu để tồn tại.
Cái thuận tiện nhất chính là chỉ ở nhà thôi, nhưng cũng có thể biết được chuyện phát sinh của toàn bộ thế giới. Nó có thể kéo gần khoảng cách giữa mọi người với nhau, lại còn có thể mua sắm trên mạng. Máy vi tính đều có vô số chủng loại, hướng phát triển của nó theo xu hướng càng ngày càng nhẹ hơn.
Nghề nghiệp diễn viên này đúng là ăn ăn cơm của tuổi thanh xuân. Đã là diễn viên thì phải có kỹ thuật diễn xuất. Ngay đến chính Ứng Uyển Dung cô cũng không thể biết được bản thân mình có thể diễn được đến bao nhiêu tuổi. Làm đầu tư chính là làm một nghề phụ cực kỳ cần thiết.
Bất quá bây giờ máy vi tính lại có giá cao lại vừa nặng. Khái niệm internet cũng không còn chưa được phổ cập. Ngược lại là có thể hỏi thăm một chút, nơi này lịch sử có sai lệch nhiều lắm hay không, lại đi đầu tư đó chính là kiếm bộn tiền không sợ lỗ.
"Đồ ăn sắp cháy mất rồi kìa." Cao Lãng nói bất thình lình, Ứng Uyển Dung lấy lại tinh thần vội vàng lật lại mặt kia của món trứng gà, thở một hơi.
Cao Lãng ngồi ở trên băng ghế đang hút thuốc. Trên người anh tràn ngập mùi thuốc lá. Ứng Uyển Dung hiếm khi để lộ ra vẻ mặt quẫn bách, chỉ nhìn anh đối với chuyện này chính là khóe môi hơi gợi lên cười cười.
"Uyển Dung, vừa rồi em đang nghĩ cái gì vậy?" Cao Lãng ném thêm một cái cọc gỗ nữa vào để cho lửa lựa theo cơn gió thổi tiếp tục bùng cháy lên, vừa hỏi vừa hỏi cô.
Điều này cũng không có gì mà phải giấu giếm. Cho dù Ứng Uyển Dung có ý nghĩ chính mình tìn kiếm sự đầu tư, thì cũng nên trao đổi cùng với Cao Lãng
"Cũng không có gì, em chỉ cảm thấy kỳ thực hiện tại quốc gia rất có ý tứ muốn máy vi tính trở nên thông dụng. Nếu như quả có dư thừa tiền thì có thể nói..., em nghĩ muốn làm một chút đầu tư." Đôi tròng mắt của Ứng Uyển Dung tràn đầy sự nghiêm túc cẩn thận đáp lại Cao Lãng.
"Máy vi tính ư?..." Cao Lãng nhíu nhíu mi lại. Đương nhiên là bọn họ cũng biết vật này.
Trên thực tế bọn họ bây giờ liền mỗi ngày đều cầu được đi đến phòng máy để học tập các loại tri thức có liên quan. Theo quan điểm của Cao Lãng, cái hay của máy vi tính chính là chúng có thể đơn giản hóa việc tính toán, lập trình và các triển vọng khác mà anh hiện giờ vẫn chưa thể nhìn thấy.
Cao Lãng nói ra với Ứng Uyển Dung những điều mà anh đã biết về máy vi tính, liền nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đang cười đến mữa mặt mày hớn hở, nói: "Anh xem xem, bây giờ xem ra nó vẫn còn rất ít người sử dụng. Nên nó vẫn còn rất quý, máy tính cũng cồng kềnh, tiếp qua mười năm phỏng chừng từng nhà đều cách không được nó."