Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 147: Phía sau màn 6


Ứng Uyển Dung cởi bỏ dây thừng chạy đến bên cạnh cửa nghe ngóng trong chốc lát. Biết được bọn chúng lúc này đang dùng cơm và đánh bài, cô liền cởi chiếc áo khoác trên người ra, nhặt các linh kiện ở trên mặt đất lên, di chuyển chiếc ghế đệm có chân bằng sắt ra đặt ở dưới cửa sổ.

Xoảng một tiếng, miểng thủy tinh bị đập vỡ ra rồi, Nhưng người đang đánh bài ở đằng kia vẫn không hề nghe thấy tiếng động. Ứng Uyển Dung lấy áo khoác bao quấn ở trên tay dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ còn cắm ở chung quanh, dùng quần áo đệm lót ở nơi đó, hai tay nắm lấy cửa sổ dẫm lên vách tường, rồi chui người ra bên ngoài và lăn một cái xuống dưới.

Bởi vì Ứng Uyển Dung đã tính ra sai độ cao của bức tường, cho nên khi Ứng Uyển Dung lăn người xuống đến trên đất, thì cũng cảm giác thấy phía sau lưng nóng bừng đau đớn. Ở trong bụi cỏ tối mò, cô thấy nơi cửa phòng nhà xưởng chỉ có hai gã thủ vệ đang ngồi. Ứng Uyển Dung nhìn nhìn thăm dò, liền chạy ngược về hướng phía sau căn phòng.

Lúc này cô cảm giác mình chạy quá chậm, quá chậm! Phải nhanh chút nữa, chạy nhanh lên chút nữa. Chờ đến khi cái gã đàn ông tên Lượng kia trở về muốn tìm cô, khi phát hiện cô không còn ở đó, nhất định sẽ phải đuổi theo ra. Khoảng cách bước chân của cô làm thế nào có thể chạy sánh bằng những gã đại hán này?

Cô chỉ cầu nguyện Cao Lãng đến nhanh một chút, tránh bị va chạm cùng với những người này. Ứng Uyển Dung ở trong bóng tối cứ chạy về phía trước. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Cô cũng không thể nào phân định rõ được Đông Tây Nam Bắc là hướng nào. Chỉ biết, cứ thế chạy một mạch về phía đằng trước, nơi đó có ánh sáng lớn hơn hạt đậu một chút.

So với sự phỏng đoán của Ứng Uyển Dung, gã đại ca Lượng kia đã trở về chậm hơn một chút. Vốn dĩ còn đang nghĩ tới chuyện lấy tiền, thì hắn liền ngủ thiếp đi mất. Không nghĩ tới thời điểm thủ hạ của hắn đi đến tìm người, thì người đã chạy trốn mất rồi!

"Một đám phế vật! Canh gác thế nào để người chạy trốn mất rồi mà cũng không biết? Tay chân đều trói lại thế rồi, vậy mà còn có thể để cho con bé kia chạy mất. Chúng mày thử nói xem, tao còn giữ chúng mày lại làm gì?" Gã đại ca Lượng giận dữ hét lên.

Đám thủ hạ trầm mặc không nói, cũng không thể nói lại là, chính đại ca đã phân phó không cần để ý cô gái, sợ anh em trong nhóm đi vào chiếm tiện nghi trước, không để cho đại ca được ăn miếng đầu tiên chứ sao! Bất quá lời nói này đám thủ hạ cũng không dám nói ra.

"Đi tìm người, khẳng định con bé đó vẫn còn ở nơi này. Thả chó đi tìm người cho tao!" Gã đại ca Lượng đẹp trai kia bất quá ba giây sau, đến chó cũng không còn kịp thả ra, bả vai đã bị báng súng đánh trúng.

Rầm một tiếng, cửa chính trực tiếp bị người đá văng ra. Vô số đạn mù được ném vào bên trong. Ánh sáng trắng cực độ lóe lên, những người này trong khoảng thời gian ngắn ngủi, liền lâm vào tình trạng mù mịt. Bị luồng khói làm cho bị sặc, nước mắt giàn giụa, thậm chí không kịp rút súng đang đeo bên người ra, thì đã bị người đá ngã xuống đất.



Ban ngày bọn chúng có bao nhiêu uy phong, thì bây giờ bọn chúng có bấy nhiêu chật vật. Cả bọn, đến ngay cả đối thủ là ai cũng chưa kịp nhìn thấy rõ, thì đã bị người khác bắt trói.

Chỉ huy đội đương nhiên là Cao Lãng. Xác định được địa điểm này rồi, sau đó liền khẩn cấp lập ra kế hoạch nghĩ cách cứu người. Bất quá kế hoạch biến hóa khó lường, chờ anh đưa người đến thì tiếp đó phát hiện ra tín hiệu đã di động rồi.

Ở tình huống này, hoặc là là bọn chúng đã phát hiện ra tình cảnh nguy hiểm muốn di dời Ứng Uyển Dung đi. Hoặc là, chính bàn thân Ứng Uyển Dung đã chạy trốn đi, còn những người này thì vẫn còn đang ở lại nơi này.

Mà tình huống hiện tại thì chính là ở vế sau, Cao Lãng hận không thể bầm thây vạn đoạn những gã lưu manh kia ra. Nhưng mà tìm được Ứng Uyển Dung chính là nhiệm vụ quan trọng thứ nhất. Giao lại mọi chuyện ở đây cho Trương Diệu Tổ, tiếp sau đó Cao Lãng liền cầm máy dò tìm tín hiệu bắt đầu chạy đi theo hướng máy chỉ định.

Bởi vì liên quan đến đêm tối, nên mọi vật trên đường lẫn lộn với nhau không ít. Cho đến khi Cao Lãng theo tín hiệu tìm được người, lúc này Ứng Uyển Dung đang trốn tránh ở một chỗ khác trong phòng.

"Uyển Dung? Uyển Dung..." Giọng của Cao Lãng vang lên trong màn đêm yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng.

Ứng Uyển Dung không nghĩ tới Cao Lãng nhanh như vậy tìm đã tới nơi. Trên cánh tay và trên lưng của cô đều là dấu vết do bị đá cục ma sát vào làm cho bị thương. Ngoại trừ gương mặt của cô là vẫn còn hoàn hảo, các nơi khác trên cơ thể xem ra có chút thê thảm. Đương nhiên trong bóng tối Cao Lãng vẫn còn chưa phát hiện ra.

"Cao Lãng, các anh đã bắt được những người đó rồi sao? Anh có bị làm sao không vậy?" Ứng Uyển Dung liền vội vàng hỏi lại.

Cao Lãng ôm lấy Ứng Uyển Dung, ngửi thấy một chút mùi máu tanh, anh liền buông cô ra đánh giá thân thể của cô, đồng thời đưa đèn pin trong tay lên, lập tức chiếu vào người Ứng Uyển Dung, "Em đã bị thường ở chỗ nào rồi phải không? Để anh nhìn xem."

Cao Lãng không biết là mình có đủ tư cách là một người chồng hay không. Đến cùng vì sao Ứng Uyển Dung bị bắt trói anh vẫn còn chưa được rõ ràng, nhưng mà anh cảm giác, cảm thấy là mình đã gây nguy hiểm cho cô. Cao Lãng tự trách mình rồi lại áy náy, lại lo lắng Ứng Uyển Dung bị thương.



"Em không bị chuyện gì lớn đâu, các anh đã bắt được người rồi sao?" Ứng Uyển Dung hỏi.

"Bắt được rồi, là Diệu Tổ dẫn đội đi bắt. Anh thấy cũng không bị sơ sót tên nào, liền đi qua đây để tìm em."

"Vậy là tốt rồi, một lát nữa em còn có chuyện muốn hỏi bọn chúng." Ứng Uyển Dung nói.

Cao Lãng không nói hai lời, liền chìa lưng cõng Ứng Uyển Dung đi về hướng phía trước. Bất luận Ứng Uyển Dung nghĩ muốn hỏi bọn chúng điều gì, anh đều sẽ cùng ở bên người cô.

Ứng Uyển Dung nói lại cho Cao Lãng nghe những lời mà người bắt cô mang đi, rồi cả những lời nói về sau này nữa. Tất cả đều nói hết một lần cho Cao Lãng biết. Ứng Uyển Dung phỏng đoán có khả năng trong giới đã có người nào đó muốn xuất tiền để đối phó với cô. Cho nên Ứng Uyển Dung cũng muốn hỏi cho rõ ràng, người đó rốt cuộc là ai.

Cao Lãng cơ bắp lặng yên phát lực, gân xanh trên trán nổi lên. Nếu bây giờ những người kia mà đang ở trước mặt anh, anh thật sự rất khó cam đoan không làm chút gì đối với bọn chúng.

Trong lòng anh, Ứng Uyển Dung là bảo bối trân quí. Thế nhưng, những người kia vậy mà lại có ý đồ biến thái đánh tới trên người Uyển Dung như thế? Sớm biết được chuyện này thì vừa rồi anh nên nhân cơ hội đó mà đánh cho người nọ một trận!

Lúc Cao Lãng trở lại thì màn sương khói đã sớm tan hết. Tất cả nhóm lưu manh đều đã bị trói lại. Nhìn thấy Cao Lãng cõng Ứng Uyển Dung trên lưng tiến vào, đoàn người giọng gấp gáp gọi lên: "Chị dâu!"

Gã đại ca Lượng trợn tròn tròng mắt mới nghĩ đến, em gái Ứng Văn Triết kia, hình như là đã được gả cho một người tham gia quân ngũ! Hậu tri hậu giác (sau khi biết được, sau khi nghĩ ra), nghĩ đến chuyện này, sợ là người này không dễ chọc... Hắn hối hận rồi, chuyện này lẽ ra hắn không nên nhận làm.

Cao Lãng buông Ứng Uyển Dung xuống mới phát hiện ra vết thương ở trên người cô. Anh không nén nhịn được, con ngươi tối sầm xuống, nhìn thấy gã đại ca Lượng, kẻ đầu sỏ gây nên, liền trực tiếp một cước đá bay hắn. Mọi người chung quanh lập tức nhìn quanh bốn phía làm như không phát hiện ra.