Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 206: Ngoại truyện 2


"Tôi xin lỗi vì hành động vừa rồi của mình! Thực xin lỗi, Cao tiên sinh." Bùi Tĩnh đột nhiên cười nói. Nụ cười này giống như hoa sen mới nở, khiến cho Cao Tiểu Bảo bị thất thần trong chốc lát.

Giống như Bùi Tĩnh, Cao Tiểu Bảo đã hơi hơi nhớ lại một chút. Anh nghĩ rằng cô gái này có thể là viên chức của Phong Thượng, chứ không phải là người hâm mộ kích động. Cho nên anh cũng lễ độ gật đầu, hoàn toàn đã quên mất bản thân mình vừa rồi thực sự đã sắp phun lửa.

"Tôi cũng cám ơn Bùi tiên sinh đã trễ như vậy rồi mà vẫn còn nguyện ý hỗ trợ tôi." @MeBau*diendan@leequyddonn@ So với cảm xúc tự nhiên của Cao Tiểu Bảo, Bùi Tĩnh đương nhiên luôn luôn con ngươi cong cong, thời điểm nhìn Cao Tiểu Bảo, trong mắt của cô vẫn luôn luôn mang ý cười.

Lại nói, có hiểm độc hơn nữa thì cũng không thể để xuất lộ ra ngoài hết được. Huống chi con gái nhà người ta cũng không có nói gì hết. Trái tim lớn của Cao Tiểu Bảo cũng đã sớm đã quên mất lúc trước mình đã trải những mơ mơ hồ hồ nhục nhã thế nào rồi.

Những ngày tiếp theo Cao Tiểu Bảo cũng rất bận rộn. Cậu bay ra nước ngoài vì được mời tham gia tuần lễ biểu diễn thời trang nào đó, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn lại gặp được Bùi Tĩnh. Lúc này liên Cao Tiểu Bảo đã cảm thấy hai người bọn họ cực kỳ hữu duyên.

Hai người trao đổi cho nhau phương thức liên lạc. Cao Tiểu Bảo cũng không có nghĩ nhiều, chẳng qua là anh cảm thấy cô gái trẻ này rất nghiêm cẩn nghiêm túc trong công việc. Nhưng mà nhìn lại bả vai gầy kia lại thuyết minh cô là một người con gái yếu đuối.

Càng nói chuyện với nhau Cao Tiểu Bảo lại càng cảm thấy cô gái trẻ này bản tính lẫn khí chất thật sự cực kỳ hợp với mình. Cao Tiểu Bảo không biết bởi vì sao lại thấy hứng thú với cô gái này, chỉ biết là anh nghĩ muốn gần như được tiếp tục làm bạn với cô.

Khi lớp giấy dán cửa sổ của hai người ngày càng mỏng, thì Cao Tiểu Bối xuất hiện.

"Tiểu Bảo, giúp em một việc." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cao Tiểu Bảo không chút khách khí ở trong phòng của anh trai ghếch chân lên, nói yêu cầu.

Gân xanh trên trán của Cao Tiểu Bảo liền nổi hết lên. Anh trách mắng em gái: "Ngồi cũng không đúng tướng ngồi!" Trong lòng Cao Tiểu Bảo lặng lẽ nghĩ đến, vẫn là Bùi Tĩnh thỏa đáng tao nhã. Cái loại em gái như hổ vồ của anh đi đầy đường kia, mỗi lần gặp mặt Cao Tiểu Bảo thật sự cảm thấy trong lòng cực kỳ phức tạp.

Đương nhiên niềm vui phức tạp đến mức, Cao Tiểu Bảo thậm chí không ý thức được, đó là một loại tình cảm khác.

"Tiểu Bảo à, lời nói của em vừa rồi, anh có nghe thấy không đó?" Cao Tiểu Bối hiếm khi có được câu hỏi đứng đắn như vậy. Cao Tiểu Bảo còn có chút không được thích ứng, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn hoài nghi đầu óc em gái mình đã hỏng hết rồi.

"Nói đi, anh nghe." Con ngươi của Cao Tiểu Bảo đảo xoay một vòng, trong lòng đã hạ quyết tâm, ai bảo em mỗi ngày đều đánh anh trai đây, giờ anh trai báo thù một chút. Lúc này anh trai em đã bắt được nhược điểm của em rồi, xem anh trai sẽ mách với mẹ như thế nào!

Cao Tiểu Bối mới không rảnh cân nhắc anh trai của mình . đang suy nghĩ cái gì. Có lẽ là lười suy nghĩ, dù sao con gấu nhỏ này chính là đáng đánh đòn, đánh hai lần cũng thành thật rồi. Không được việc còn có thể bán đi cả đại danh của anh trai ra ngoài, nhìn thấy anh cũng không theo.

"Làm bạn trai của em một ngày, ngay ngày mai đi cùng với em đến một nơi." Cao Tiểu Bối nói ra mục đích của mình.



Chỉ số thông minh của Cao Tiểu Bảo đó là chịu được đến vượt qua khảo nghiệm. Sau khi xem nhiều chương trình truyền hình và phim ảnh, nếu như Cao Tiểu Bảo còn không biết thói quen quen thuộc này có ý nghĩa gì, thì thật sự có thể ném trở lại lò để luyện lại rồi.

"Không được! Anh nói này, có phải là em đã lầm lẫn gì đó rồi hay không hả ? Đầu tiên, anh đây là anh trai của ngươi, phiền toái chính bản thân em hãy soi lại gương nhìn xem thế nào." Lời nói này cũng không phải là Cao Tiểu Bảo coi thường em gái của mình, mà là nhìn kỹ hai anh em bọn họ một chút, thì vẫn có thể nhìn ra bộ dáng tương tự nhau.

"Hơn nữa, ai xui xẻo mà lại đi coi trọng em như vậy chứ hả? Anh tò mò rồi đây, nói mau nói mau, cái tên nào xui xẻo như vậy?"

Cao Tiểu Bối nhìn thấy sự hưng phấn trong hai mắt của anh trai mình như vậy, nhất thời cảm giác ngứa tay. Cao Tiểu Bối trực tiếp đẩy ngã xuống anh trai mình đất nện cho một trận.

Ba ngày không đánh leo tường dỡ ngói, cái gì mà tên xui xẻo kia chứ? Lại dám nói Cao Tiểu Bối cô đáng sợ như vậy!

"Đừng đừng đừng! Anh đã sai lầm rồi, người này thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Em gái của anh trong ngọc trắng ngà, khí chất trời sinh… hắn muốn làm gì hả…, không có việc gì, để xem xem, đến ngày mai anh sẽ cho hắn đẹp mắt!" Cao Tiểu Bảo ở dưới sự uy hiếp bằng vũ lực của em gái, trực tiếp sợ rồi. Hừ, sự tức giận này ngày mai trực tiếp phát tiết vào trên người tên xui xẻo kia là được.

Chờ đến ngày hôm sau, anh trai và em gái khoác tay nhau giống như lỗ tai với tóc mai thân mật quấn quít. Nhìn thấy Bùi Tĩnh bên cạnh bàn hoắc mắt đứng lên một câu nói cũng chưa nói gì đã bỏ đi. Cao Tiểu Bảo cả kinh. Anh liền lập tức buông tay Cao Tiểu Bối, nghĩ muốn bỏ lại em gái phía sau đuổi theo Bùi Tĩnh ra ngoài.

"Buông tay! Em làm gì thế hả, anh muốn đi ra ngoài!" Hôm nay thật sự là mọi việc đều không nên, Cao Tiểu Bảo trong lòng nóng như lửa đốt, căn bản không có tâm tư nào lưu lại. Cậu thật sự sợ Bùi Tĩnh hiểu lầm.

Hiểu lầm? Vì sao Cao Tiểu Bảo lại sợ Bùi Tĩnh hiểu lầm vậy?

Hết thảy mọi manh mối đều được giải quyết ngay từ đầu. Cao Tiểu Bảo giờ mới biết được mình thật sự muốn lấy loại thân phận nào để ở lại bên cạnh cùng với Bùi Tĩnh! Anh đã yêu Bùi Tĩnh rồi.

"Anh à, chín mươi chín bước đều đã đi rồi, anh còn thiếu một bước nữa thôi mà? Anh có chuyện gì cũng đều chờ đó cho em!" Cao Tiểu Bối ghé vào lỗ tai anh trai, nói không chút khách khí nào.

Hai người nói chuyện với nhau. Trong nháy mắt, Cao Tiểu Bảo cảm giác trước mặt mình bỗng tối sầm lại. Một bóng dáng cao lớn khỏe mạnh ngăn cản ở trước mặt Cao Tiểu Bảo, mặt trầm xuống, khí chất tinh túy có điểm rất giống với ba ba của cậu.

"Anh là bạn trai của cô ấy?" Người đàn ông kia trầm giọng hỏi, một cái vỗ mạnh được vỗ lên trên vai Cao Tiểu Bảo. Cao Tiểu Bảo nhất thời cảm giác mình đã bị thấp đi một nửa.

Anh đã trêu ai chọc ai đây nhỉ? ! Nhưng lại nghĩ đến tình huống của em gái mình, Cao Tiểu Bảo cắn răng đáp: "Đúng như vậy!"



Người đàn ông kia yên lặng, nhìn chăm chú vào anh, nói: "Tôi muốn theo đuổi cô ấy, cho nên, chúng ta đi ra sân huấn luyện đánh nhau một hồi đi."

Cao Tiểu Bảo nào có thân thủ này., trên thân người đàn ông kia mặc dù không có khoa trương cơ bắp, nhưng mà luồng khí thế kia đủ khiến cho người khác có đủ để hiểu biết đến, nhưng anh là một thanh nhân tính hung khí!

"Đợi một chút, khả năng chúng ta có hiểu lầm." Cao Tiểu Bảo nhanh chóng nói. Em gái à, anh thật sự xin lỗi em rồi! Anh trai em không đánh lại được người ta đâu, em liền nhận mệnh thôi.

"Mặc kệ là cậu có nghĩ thế nào để theo đuổi được con bé, tôi đây cũng không có ý kiến gì. Dù sao em gái của tôi cũng không phải là một người dễ chọc đâu." Cao Tiểu Bảo nói vô cùng thoải mái, trực tiếp bị Cao Tiểu Bối đạp đi ra ngoài.

Cao Tiểu Bảo ước gì chạy thật mau ra ngoài. Người đâu rồi? Cao Tiểu Bảo nhìn nhìn phương hướng, vẫn là quyết định đi đến Phong Thượng để tìm người. Nói cái gì cùng đều nghĩ kỹ rồi, thuận tiện cũng mua luôn cả hoa. Cao Tiểu Bảo tin tưởng Bùi Tĩnh đối với anh cũng đặc biệt có ý tưởng. Cậu tin tưởng như thế.

Chờ Cao Tiểu Bảo đi đến Phong Thượng thì mới phát hiện ra, cậu thế nhưng không biết Bùi Tĩnh đang làm việc ở tầng nào. Chính lúc Cao Tiểu Bảo đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại hỏi Bùi Tĩnh một chút hay không, thì Bùi Tĩnh liền cùng với mấy người khách từ trong thang máy đi ra.

"Bùi chủ biên, thật sự đã làm phiền ngài rồi." Người khách kia liên tục nói lời cảm tạ.

Cao Tiểu Bảo trong nháy mắt liền hóa đá! Chủ…chủ biên (Chủ biên = Tổng biên tập)? Chẳng phải Bùi Tĩnh chỉ là một viên chức nhỏ hay sao? Thế nào đã biến thành chủ biên rồi hả ?

Bùi Tĩnh mặt cười lạnh nhạt, đi đến trước mặt Cao Tiểu Bảo. Trong nháy mắt Cao Tiểu Bảo liền vứt bỏ hết mọi nghi vấn đi. Anh áp chế những ý nghĩ kỳ quái của mình xuống, trực tiếp đưa cho Bùi Tĩnh bó hoa hồng kia. Từ cánh hoa hoàn chỉnh được trang điểm cực kỳ đẹp mắt, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

"Anh… Bùi Tĩnh, anh thích em! Em có nguyện ý làm bạn gái của anh hay không?" Cao Tiểu Bảo hỏi vẻ bất an.

"Thế còn cô gái kia thì sao đây?" Bùi Tĩnh không hề thục nữ, hỏi lại không chút khách khí.

Cao Tiểu Bảo liền cười vẻ xấu hổ, "Đó là em gái của anh, hôm nay con bé nhờ anh giúp cho nó một việc. Em có rảnh không, hai chúng ta đi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm."

Bùi Tĩnh gật gật đầu, tỏ vẻ biết rồi. Chờ đến lúc Cao Tiểu Bảo có chút sốt ruột, thì cô mới tiếp nhận bó hoa nói: "Được."

Đến lúc này, Tiểu Bạch Thỏ chính thức rơi vào miệng hồ ly. Khụ khụ khụ, sửa lại, là Cao Tiểu Bảo vui mừng mà khóc lên, rốt cục anh đã thắng lợi rồi, đã mang được mỹ nhân về nhà rồi.

Tuy rằng về sau rốt cuộc Cao Tiểu Bảo biết được rằng, đóa hoa Mai Dương (hoa Xấu Hổ) lúc đầu mình đã nghĩ kia, thật ra lại chính là một loại hoa ăn thịt người vô cùng ghê gớm, nhưng mà anh chàng cũng vẫn vui vẻ chịu đựng.