Hoắc Cảnh Thâm chưa từng nghĩ tới những điều này.
Anh cho rằng, nếu anh có thể xuyên qua đến đây đã chứng minh bản thân cùng Giang Khả Tâm là trời sinh một đôi.
Hoắc Cảnh thâm nói đến cuối cùng, thậm chí còn buồn cười hỏi: "Nghi Nghi, anh biết anh làm chuyện không đáng giá tha thứ, nhưng anh sẽ sửa, em nguyện ý lại cho anh thêm cơ hội không?"
Anh đã cầu xin cô như vậy chứng tỏ sẽ không động đến cô nữa.
Giang Khả Tâm đáy lòng có tính toán, lá gan cũng liều một chút, cô lạnh lùng nói: "Hoắc thế tử, lời này của ngươi là hỏi ta, hay là hỏi thê tử trong miệng ngươi?"
"Nếu là em, em sẽ làm như thế nào?"
Giang Khả Tâm hừ lạnh một tiếng, nếu anh nhất định phải hỏi, vậy cũng đừng trách cô đ.â.m tim.
“Nếu là ta, ta tất nhiên muốn hoàng đế cữu cữu c.h.é.m đầu ngươi! Ta đường đường là Bảo Nghi Trưởng nữ lại bị ngươi chà đạp ngay cả tên mình cũng không gọi? Ngươi nằm mơ à?”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm trắng bệch, khô khốc nói: "Nếu là cô ấy thì sao?
“Nếu ta là nữ tử trong miệng ngươi, ta nghĩ ta quyết định sẽ không tha thứ cho ngươi, thậm chí vĩnh viễn cũng không muốn gặp ngươi.”
Dứt lời, sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm càng thêm tái nhợt, trong lòng Giang Khả Tâm cũng chỉ có lạnh lùng.
“Hoắc Cảnh Thâm, ngươi nên cẩn thận suy nghĩ một chút, sở dĩ có thể chà đạp nữ tử tên Giang Khả Tâm kia, chẳng qua là bởi vì ngươi ỷ thế h.i.ế.p người.”
"Chính ngươi cũng nói, nữ tử kia phẩm học kiêm ưu, đợi một thời gian nữa tất nhiên có thành tựu, vạy mà ngươi phá việc học của nàng còn ép nàng đi làm chuyện nàng không thích, nhưng nàng đã có thể chống đỡ được ba năm, ngươi vừa rồi không nói tỉ mỉ trong ba năm này ngươi làm cái gì, nhưng ta nghĩ, ngươi tự phụ cho rằng nữ tử đó là ác nhân, ngươi nhất định không thể để cho nangf sống yên ổn được."
"Ba năm qua đi, nàng sẽ vì tiền cầu xin ngươi, chắc chắn ngươi đã âm thầm làm cái gì đó mới khiến nàng đến đường cùng, bức c.h.ế.t người quan trọng nhất của mình, thời khắc nàng lựa chọn tự sát trước mặt ngươi thì đã không còn chút tình cảm lưu luyến nào nữa rồi.”
“Cho nên, ngươi hiểu chưa?”
Toàn bộ quá trình, giọng điệu Giang Khả Tâm vẫn rất bình tĩnh.
Cô vốn không muốn nói những lời này, dù sao đều là chuyện đời trước, nhưng Hoắc Cảnh Thâm nếu nhất định muốn cô lựa chọn, vậy cô liền nói thẳng.
Vốn tưởng rằng, vén lên đoạn chuyện cũ đẫm m.á.u kia thì bản thân sẽ đau, nhưng thật sự nói xong cô lại phát hiện, ngoại trừ có chút không được tự nhiên thì không có cảm giác gì khác.
Ngược lại Hoắc Cảnh Thâm lại bị những lời này của cô đ.â.m trực tiếp quỳ xuống đất.
Cô... thật sự không yêu anh nữa sao?
Giang Khả Tâm nghĩ thầm, đâu chỉ không yêu, nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, cô ngay cả hận cũng không có, anh đối với cô mà nói giống như một người xa lạ, đã không thể khiến cho cô d.a.o động nữa rồi.
Nhưng lời này nhất định là không thể thành thật nói.
Hiện tại Hoắc Cảnh Thâm không biết cô đã xuyên qua, cũng đã làm ra chuyện bắt cóc cô, vậy nếu bị anh biết chân tướng, vậy tính sao giờ?
Cô nuốt một ngụm, tiếp tục dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: "Yêu một người sẽ rất lưu luyến, tuyệt đối không lựa chọn chết.”
Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu thật sâu, không lên tiếng nữa.
Như là nhận mệnh.
Gió đêm từ bên ngoài thổi vào, lạnh đến Giang Khả Tâm cả người phát run, "Hoắc thế tử, nha hoàn của ta mỗi đêm đều gác ở ngoài, nếu ngươi không đưa ta về đúng lúc, việc này nhất định sẽ ầm ĩ, đến lúc đó liên lụy cũng không chỉ có một mình ngươi."
"Ta không biết ngươi là bị cái gì kích thích, bỗng nhiên nói với ta loại chuyện kiếp trước kiếp này, nhưng ngươi biết hoàng đế cữu cữu rất thương ta, nếu Hoàng đế thật sự tức giận, Hoắc gia các ngươi từ trên xuống dưới ai cũng đừng nghĩ trốn thoát."
Đời này Giang Khả Tâm không phải có thể tùy ý giẫm đạp nữa, hiện tại cô có rất nhiều ô dù.
Hoắc Cảnh Thâm lúc này mới có phản ứng: "Xin lỗi, ta đưa người về ngay.
Nói xong, anh liền tới ôm cô.
Giang Khả Tâm nắm cây trâm trong tay, nói nhanh: "Ngươi ngồi xổm xuống cõng ta.”
Anh cõng cô thì mới không nhìn thấy cây trâm trong tay cô, vạn nhất anh có tâm tư khác thường gì thì cô cũng có thể giãy dụa một hai.
Hoắc Cảnh Thâm ngược lại thuận theo ý cô.