"Vật đã tặng đúng chủ, chỉ không biết người nhận có thích hay không?"
Cố An Tước rất biết trêu đùa lòng người.
Hà Tiểu Vãn không trốn tránh, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh ngước nhìn khuôn mặt anh. "Bộ trưởng Cố đúng là rất có lòng."
Mấy vị gia chủ nghe mà mông lung, sau cùng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Cố An Tước, khôi phục vẻ tươi cười để không ảnh hưởng đến không khí.
Chú Hạ lên tiếng: "Được rồi, được rồi đừng đứng mãi nữa. À đúng rồi Hạ Kiều, Tống Dịch đâu? Thằng bé lại có lịch bay à?"
Hạ Kiều đang hóng hớt đột nhiên bị chỉ điểm, vuốt sống mũi. "Sao con biết được chứ? Cậu ta lúc nào chả đang lái máy bay."
Giọng điệu ngả ngớn của Hạ Kiều đã thành công chọc giận ba Hạ. "Cái thằng này, ăn nói trước mặt bậc cha chú kiểu gì vậy hả? Hơn ba mươi tuổi rồi, rốt cuộc đến khi nào mới chịu cưới vợ đây hả?"
Hạ Kiều muốn chạy trốn.
Chủ đề này lập tức trở thành vấn đề mà các vị gia chủ quan tâm. "Đúng thế, mấy cái thằng này, sắp già như chúng ta rồi còn không tự giác tự lập nữa..."
Hạ Kiều lảng tránh vấn đề này nhất, quyết định không quan tâm các bô lão tán dóc nữa. Bước nhanh đến bên cạnh Cố An Tước, miệng ngả ngớn châm trọc. "Nhanh tay đấy, có thể tiết lộ một chút không? Rốt cuộc là quà gì mà em dâu đỏ mặt như thế... á ui..."
Bả vai bị đập một cái, Hạ Kiều đau đớn nhăn cả mặt, liên tục lườm nguýt kẻ động thủ.
Cố An Tước và Hà Tiểu Vãn vừa vặn ngồi đối diện nhau, cùng một bàn mười lăm người với các vị gia chủ.
Từ lúc nhà họ Cố xuất hiện, Hà Cảnh Minh đều không mở miệng tiếp chuyện nửa chữ. Nhưng từng động thái thay đổi trên người Hà Tiểu Vãn, anh đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Vẻ mặt cô có khí sắc hơn vài phút trước rất nhiều, chỉ có điều cả quá trình đều không muốn động đũa, kể cả đồ ngọt.
...
Gần một giờ chiều, bữa tiệc tan tầm, các con cháu được sự cho phép của trưởng bối tự do hoạt động, thong dong tản mát ở sân sau căn biệt thự.
Cố An Tước vừa kết thúc cuộc gọi từ văn phòng Ngoại giao, vừa xoay người vào trong đã nhìn thấy Hà Cảnh Minh đi tới.
Nghệ Lâm gập cuốn sổ ghi chú trong tay lại, nhận được cái gật đầu của Cố An Tước thì lập tức rời đi.
"Ban nãy chưa kịp chào hỏi Thị trưởng Hà, thất lễ rồi." Cố An Tước nhét điện thoại vào túi áo trong, khuôn miệng nhàn nhạt nhếch lên.
Hà Cảnh Minh bước xuống sân cỏ, cảm giác mềm mại dưới chân nhưng chẳng thể xua tan cảm xúc bộn bề trong lòng anh.
"Ngài Bộ trưởng từ bao giờ lại câu nệ thế này? Tôi nghe không lọt tai cho lắm."
"Trước lạ sau quen." Người đàn ông vẫn duy trì nụ cười trên khuôn mặt lãnh đạm, khó gần. "Có việc gì quan trọng đến nỗi phải gặp mặt riêng à?"
Nghe ra ẩn ý trong bốn chữ kia, Hà Cảnh Minh chỉ cười khẩy một cái. "Dạo này chiến dịch tranh cử có vẻ căng thẳng, tôi giúp cậu để ý Hoắc Siêu, với điều kiện, tôi muốn cậu đổi lấy một thứ."
Thứ anh có mà Hà Cảnh Minh không có, Cố An Tước cũng đoán ra được đại khái rồi.
Hà Cảnh Minh có vẻ nóng vội, trực tiếp ra điều kiện: "Danh sách đặc phái viên của tổ chức Garbi."
...
Nửa tiếng sau từ sân sau biệt thự quay trở lại, bước chân Cố An Tước đột nhiên chậm lại rồi dừng hẳn, toàn thân trong vài giây ngắn ngủi đã toát ra hương vị chết chóc nồng đậm.
Nghệ Lâm bị dọa, lén nhìn theo tầm mắt của anh mới hiểu ra vấn đề.
Cậu ba nhà họ Hạ, không biết trong bữa tiệc đã ăn phải thứ gì mà to gan thế nhỉ?
Dưới mấy túp lều phông trắng dựng lên giữa sân nhà, Hạ Nguyên đang từ từ tiếp cận Hà Tiểu Vãn.
Cầm miếng bánh ngọt vị dâu tây trên tay, Hạ Nguyên run run bước tới, càng đến gần càng cảm nhận rõ cảm xúc mãnh liệt trong lòng mấy năm trước đang dần tái hiện.
Tim như muốn nhảy vọt ra ngoài, khoảnh khắc Hà Tiểu Vãn nghe thấy tiếng động mà ngước lên nhìn, Hạ Nguyên liền cảm thấy sống đến chừng này tuổi đã không còn gì nuối tiếc.
"Tiểu Vãn..."
"Hửm?..." Cô nhìn qua, lúc xác nhận mùi hương khó chịu đang đến gần, Hà Tiểu Vãn càng xây xẩm mặt mày hơn.
Chính là do cái bánh ngọt vị dâu tây kia.
"Không biết Tiểu Vãn còn nhớ tôi không? Hai năm trước trên núi Thanh Quốc, chúng ta đã từng gặp nhau. Lúc đó tôi còn tưởng chúng ta không còn cơ hội gặp lại, không ngờ lại trùng hợp đến mức này..."
Hạ Nguyên càng giãi bày càng hăng, nói liên tục, hệt như sợ nếu không nói ra thì sẽ không còn cơ hội nói cho cô biết nữa.
Cũng chính vì thế mà anh ta không nhận thấy sắc mặt Hà Tiểu Vãn càng lúc càng xấu đi.
Hà Tiểu Vãn cúi thấp đầu, cổ họng nghẹn lại, trước mắt nhòe đi không rõ.
Ngay khi Hạ Nguyên định vươn tay đưa chiếc bánh kem đến trước mặt cô thì đồ đã bị lực bên ngoài tác động. Đĩa bánh kem bị hất tung, rơi vãi xuống sân cỏ.
Cố An Tước lao đến, giữ lấy bả vai đang run lên của Hà Tiểu Vãn. "Vãn Vãn?"
Vốn dĩ anh đang kìm nén xem xét Hà Tiểu Vãn đối với chuyện được sắp xếp hôn sự sẽ có biểu hiện như thế nào, chẳng lẽ là thằng nhóc này? Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt đột ngột biến đổi của cô, anh đã không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.
Người được đưa vào biệt thự, cũng may giờ này mọi người đều đang tự do làm chuyện của mình, nên chẳng có mấy ai đuổi theo sau hai người họ làm phiền.
Ngay cả Hạ Nguyên vẫn còn ngơ ngác tại chỗ.
Cơ thể được nhẹ nhàng đặt xuống giường, ngón tay theo phản xạ đang túm chặt cánh tay anh dần thả lỏng. Hà Tiểu Vãn chớp mắt lấy lại tỉnh táo, ngước mắt lên là có thể thấy gương mặt hoảng hốt của Cố An Tước.
Anh ngoái đầu về phía cửa, lớn giọng ra lệnh cho Nghệ Lâm đang túc trực. "Gọi bác sỹ đến đây!"
"Không cần..." Hà Tiểu Vãn lúc này mới phản ứng lại.
"Vãn Vãn, em đừng nháo. Nghe lời tôi, say nắng rất khó chịu, một lát nữa bác sỹ đến là ổn."
Cô gái vẫn cật lực túm vai anh phản đối. "Không phải say nắng..."
Cố An Tước khựng lại, anh nhìn cô chằm chằm.
Thiếu nữ vẫn mím chặt môi, ở khoảng cách gần mới cảm nhận rõ lồng ngực người đàn ông trước mặt đang phập phồng vì căng thẳng.
Chóng mặt, buồn nôn...
Cố An Tước không dám tin.
"Vãn Vãn, có phải tôi... được làm ba rồi không?"