Dương Minh vẫn ít khi trở lại trường.
Nghe bọn Âu Tuấn kể lại, Hà Tịch có chút bất ngờ. Hoá ra bố của cậu phải nhập viện. Buổi tối hôm đó gặp nhau, cô cũng không chịu hỏi thăm cho kỹ một chút. Chẳng trách cậu đầu tắt mặt tối xoay sở, vì không có bố ở bên cạnh mà phải cáng đáng mọi chuyện một mình.
Trở về từ công ty của Vương Lệ, Hà Tịch phấn khởi hơn đôi chút. Sản phẩm mà cô thiết kế đang trong quá trình sản xuất, đến mùa xuân sẽ được tung ra thị trường. Trước đây cô chỉ bán được thiết kế cho mấy brand nhỏ, giờ đây làm việc với Vương Lệ, brand của chị ấy lại là một brand có tiếng, lượng tiêu thụ cao, thiết kế của cô nhất định sẽ có tương lai sáng lạn.
Gần trưa, mây mù tan đi nhường chỗ cho một vài tia nắng dịu dàng. Phố xá vào giờ cao điểm trở nên đông đúc, tiếng còi xe đinh tai nhức óc khiến Hà Tịch khó chịu.
Bên đường có một vài quán ăn nằm liền kề, cô chọn đại một quán rồi bước vào. Chủ quán thấy cô liền niềm nở tiếp đón, đưa tới thực đơn. So với những nơi cô từng đến, quán ăn này cũng không có gì đặc sắc, Hà Tịch gọi một ít cơm chiên và một hai món ăn kèm, sau đó bắt đầu chờ đợi.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, đĩa cơm chiên nóng hôi hổi trông ngon mắt vô cùng.
Còn chưa ăn được bao nhiêu, điện thoại lại reo. Cuộc gọi kết thúc, Hà Tịch vội vã thanh toán tiền rồi chạy ra ngoài, mãi mới đón được một chiếc taxi.
Taxi dừng lại trước đồn cảnh sát. Trên đường đi, lòng cô nóng như lửa đốt, lúc nhìn thấy bộ dạng của Đinh Nhiên thì hoảng hốt không thôi. Tóc tai con bé rối loạn, khắp mặt đều là vết xước, khoé môi còn dính máu... Quần áo thì càng khỏi cần nói, vừa lộn xộn vừa tả tơi. Cô bị doạ sợ tới nỗi nói năng không lưu loát:
- Em...sao lại ra nông nỗi này?
Đinh Nhiên cắn môi, cúi gằm mặt không hé nửa lời.
- Em mau nói đi! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sự chú ý lúc này của Hà Tịch đều đặt hết lên người Đinh Nhiên, không để ý đến hai người đang ngồi ở phía sau.
- Cháu...?
Cô quay đầu, nét mặt không giấu nổi sự bất ngờ. Trình Nhã Nhã trên người cũng có vết thương, chân váy bị rách một mảng lớn, đôi chân trần trắng muốt xuất hiện một vài vết bầm, hai mắt sưng đỏ vì khóc, so với một Đinh Nhiên lầm lầm lì lì thì trông đáng thương hơn nhiều. Nhưng người ngồi bên cạnh cô ta lại là...
Mẹ Dương nhìn cô không chớp mắt, ba năm không phải quá dài, cô gái trẻ trước mặt này, bà vẫn nhận ra được.
- Hà Tịch?
Hà Tịch tự cảm thấy mọi tế bào trên cơ thể mình đều ngưng hoạt động. Rất lâu sau đó, cô mới có thể cứng nhắc bật ra ba chữ:
- Cháu chào bác.
Trình Nhã Nhã ở bên cạnh cảm thấy có gì đó không đúng lắm, liền ngưng khóc mà hỏi:
- Bác Dương, bác cũng quen họ?
Mẹ Dương còn chưa kịp lên tiếng, từ ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân cùng giọng nói khẩn trương:
- Nhã Nhã nhà chúng tôi đâu rồi? Nhã Nhã! Con ở đâu?
Trình Nhã Nhã giống như một con mèo nhỏ chạy đến ôm trầm lấy mẹ, ban nãy còn khóc thút thít, hiện tại đã không nhịn được uất ức mà khóc to.
- Mẹ ơi...!
- Ngoan, đừng khóc! Mẹ ở đây rồi, mẹ nhất định không để con chịu ủy khuất! Đau ở đâu, nói cho mẹ nghe...
Lý Anh nhìn con gái một hồi, biểu hiện trên mặt từ xót xa đến giận dữ. Bà đánh mắt quanh phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người của Đinh Nhiên, giọng nói trở nên cay nghiệt:
- Là con bé đó đánh con gái tôi? Cảnh sát trưởng, tôi sẽ gọi luật sư tới, tôi sẽ khởi kiện! Chuyện này tôi nhất định không dễ dàng bỏ qua!
Đinh Nhiên đứng trước người phụ nữ này không hề e sợ mà đáp:
- Là chị ta ném đồ vào người cháu trước, càng không phải mình chị ta bị đánh.
- Đồ hư hỏng, sao dám hỗn với người đáng tuổi mẹ mình như thế hả? Nhìn bộ dáng này, nhất định là cha mẹ dạy dỗ không đoàng hoàng!
- Chị ta cũng đánh cháu đấy thôi, lẽ nào cũng là do các người dạy dỗ không đoàng hoàng?
Lý Anh thực sự bị Đinh Nhiên làm cho tức chết. Không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, hùng hổ trợn mắt, cùng Đinh Nhiên đấu khẩu.
Trình Tưởng từ bên ngoài đi vào, phía sau còn có Dương Minh. Mẹ Dương đi đến bên cạnh con trai, bất ngờ hỏi:
- Sao hai người lại cùng tới đây?
Dương Minh lúc này vẫn chưa để ý thấy Hà Tịch, chỉ nhìn mẹ đáp:
- Bác Trình cùng con tới dự lễ khởi công của dự án mới. Trên đường về biết được tin liền tới đây luôn.
Mẹ Dương còn đang tính hỏi chuyện, chợt nhớ ra điều gì đó liền quay sang nhìn Hà Tịch. Thấy vẻ mặt thoáng mất tự nhiên của bà, Dương Minh cũng quay đầu.
Hà Tịch và Đinh Nhiên cùng ngồi trong một góc. Trong lúc cô bận rộn giúp Đinh Nhiên xem vết thương thì cô em gái nhỏ không hiểu chuyện lại cùng Lý Anh lời qua tiếng lại. Cảnh sát trưởng ngồi ở bàn làm việc cũng chỉ biết bất lực thở dài.
Trình Tưởng đến bên cạnh vợ và con gái, khuyên vợ bình tĩnh sau đó lại không ngừng an ủi Trình Nhã Nhã.
- Mẹ...bọn họ...?
Dương Minh không ngờ được rằng người gây sự với Trình Nhã Nhã lại là Đinh Nhiên. Hai con người tưởng trừng như không hề liên quan gì tới nhau lại "ta sống ngươi chết" tới mức này.
Mẹ Dương cùng con trai ngồi xuống ghế, vỗ vai con nói:
- Chuyện dài lắm...
Sở dĩ bà ngồi ở đây, là vì chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại của nhà họ, Trình Nhã Nhã lại không phải người xa lạ, hai cô hái bị mời về đồn, bà cũng chỉ còn cách đi theo.
Hà Tịch và Dương Minh im lặng nhìn nhau. Từ buổi tối hôm đó, họ chưa gặp lại. Giờ gặp rồi, lại ở trong hoàn cảnh thế này.
So với vợ mình, thái độ của Trình Tưởng bình tĩnh hơn rất nhiều. Hà Tịch biết người trước mặt này là ai nhưng sự xa lạ trên khuôn mặt ông càng khiến cô tỉnh táo. Bọn họ mãi mãi cũng không phải người thân.
Bí mật động trời này, còn có mẹ Dương biết. Mẹ Dương nhìn Hà Tịch một hồi, trong lòng liền thấy buồn thay, cố gắng che giấu tiếng thở dài của chính mình.
Sau một hồi tranh cãi rối rắm, cảnh sát trưởng thấy không khí đã bớt căng thẳng, lúc này mới lên tiếng:
- Thật ra đây chỉ là xô xát giữa hai cô gái trẻ, hơn nữa vết thương không quá đáng lo. Mong hai bên gia đình thương lượng hoà giải, không để xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
- Thế nào là xô xát? Ông không thấy con gái tôi bị đánh tới cỡ này sao? Không quá đáng lo? Tinh thần nó bị đả kích, khóc không ngừng, nhất định nó đã rất sợ hãi. Sao ông có thể nói nhẹ nhàng như thế được? Thử là con gái ông bị thương xem, ông có bình tĩnh được như thế không?
Nói như thế thật là coi thường gia giáo của gia đình người ta. Cảnh sát trưởng là ông đây dạy dỗ con gái nghiêm khắc từ bé, nào có chuyện ra ngoài lộn xộn như thế? Hai đứa con gái trong nhà đều rất quy củ, không có chuyện ra ngoài mà lộn xộn.
Nghĩ như thế nhưng ông ta chỉ gượng cười, không nói năng gì.
Bình thường ở nhà, Trình Nhã Nhã được cả gia đình yêu thương chiều chuộng, Lý Anh coi như vật báu mà nâng niu, nay ra đường bị người ta ức hiếp, bà nhịn làm sao được.
- Tôi nói cho ông biết, hôm nay ông không làm cho ra nhẽ chuyện này thì đừng có trách tôi!
Cảnh sát trưởng dù sao cũng là người có tiếng nói trong sở cảnh sát, không ngờ lại bị người phụ nữ này thẳng mặt chỉ trích. Nhưng bất mãn trong lòng chỉ đành kìm nén, gia đình quyền thế ông cũng không muốn chọc tới làm gì.
Trình Tưởng nắm tay vợ trấn an, nhìn hai cô gái trước mặt, giọng nói không rõ vui hay giận:
- Đến hiện tại tôi vẫn chưa thấy bố mẹ của cô bé này xuất hiện. Tôi cảm thấy để người lớn hai bên nói chuyện sẽ thích hợp hơn.
Hà Tịch bất đắc dĩ trả lời:
- Bố mẹ của chúng cháu hiện tại không thể tới đây. Cháu là chị gái của em ấy, có thể cùng các người nói chuyện.
Trình Tưởng quan sát cô một chút, cô gái này từ lúc ông tới không hề nói năng gì nhiều. Nhìn sơ qua là một người tính tình hoà nhã, không kích động cũng không e dè, khác hẳn với cô em gái đang ngồi bên cạnh.
Hà Tịch cũng lén nhìn ông, nhưng sợ bị phát hiện liền nhanh chóng quay đi.
- Chị em? Vậy chắc là cư xử cũng chẳng khác biệt là bao. Tôi nói cho cô biết, cô và em gái cô chuẩn bị tinh thần cho tốt, tôi sẽ kiện nó tội hành hung con gái tôi!
Trước lời lẽ hăm doạ của Lý Anh, Hà Tịch cảm thấy không có gì để sợ, rất bình tĩnh mà đáp:
- Ngọn ngành mọi chuyện còn chưa rõ ràng, mong cô chú ý đến cách nói năng của mình. Trông thân phận cô có vẻ cao quý, đừng để người khác cảm thấy hành xử và vẻ ngoài của cô quá khác biệt.
Không chỉ vì Đinh Nhiên, mà còn vì mẹ của cô, vì chính bản thân mình, cô cảm thấy không cần phải tôn trọng người phụ nữ này. Bà ta là nguồn cơn của mọi chuyện, là người đã hại mẹ, hại luôn cả cô không thể có hạnh phúc.
Lý Anh hai lần bị đáp trả mà không thể phản bác, mặt mũi méo mó trông khó coi vô cùng.
Hà Tịch không để ý đến bà ta nữa, cô hít một hơi sâu, quay về phía mẹ Dương, giọng nói hoà nhã hơn nhiều:
- Bác gái, trong trung tâm thương mại nơi nào cũng đều có camera, chúng ta có thể xem lại một chút, ai đúng ai sai lúc đó sẽ rõ ràng. Nếu em gái của cháu sai, cháu và em ấy sẵn sàng nhận lỗi.
Mẹ Dương gật đầu nói với mẹ con Trình Nhã Nhã:
- Phải trái chưa rõ, Lý Anh, em đừng quá kích động. Nếu Nhã Nhã thực sự có lỗi, em dù chiều nó đến mức nào cũng phải dạy dỗ cho đoàng hoàng.
Trung tâm thương mại có biết bao nhiêu người, Trình Nhã Nhã hôm nay coi như hết mất mặt mũi rồi, lại còn ảnh hưởng tới hình ảnh của trung tâm thương mại của họ.
Đinh Nhiên và Trình Nhã Nhã đúng thật là vô tình mà chạm mặt nhau. Từ vụ cái váy lần trước, cả hai đều coi nhau như cái gai trong mắt. Ý trời lần nữa khiến họ nhìn trúng một đôi giày limited. Chỉ trong vòng ba phút, đôi giày cao gót đỏ chót bị giật qua giật lại tới đáng thương. Đinh Nhiên lần này vẫn nhanh hơn một bước, giày là cô nhìn trúng trước tiên, không biết là nói ra lời gì chọc Trình Nhã Nhã nổi điên, kết quả bị Trình Nhã Nhã đẩy ngã về phía tủ trưng bày.
Đinh Nhiên từ bé cá tính thì khỏi phải nói, nào có chuyện lấy ân báo oán. Nếu Trình Nhã Nhã đã động tay động chân rồi thì cô cũng chẳng việc gì phải nhẫn nhịn. Vai trái đau nhức càng khiến cơn phẫn nộ trong lòng dâng cao. Vứt giày qua một bên, vứt luôn mặt mũi lên chín tầng mây, Đinh Nhiên cùng với Trình Nhã Nhã bắt đầu giằng co. Đám đông nhanh chóng tụm lại, nhân viên có cản thế nào cũng không cản được. Năm sáu người đàn ông cao to cũng không cách nào tách được hai cô gái ra khỏi nhau...
Khoảng hơn mười phút sau, mẹ Dương mang thêm bảo vệ đến mới kết thúc được sự việc. Vốn không muốn dính líu đến cảnh sát, nhưng trong trung tâm có hàng tá người đứng xem, cũng không biết là ai đã gọi điện, chỉ một cú điện thoại là cảnh sát liền nhanh chóng có mặt.
Tất cả mọi người ngồi trong phòng xem xong đoạn video chỉ biết há hốc mồm, nói không nên lời.
Hà Tịch thở nặng nề, nhìn lại bộ dạng lúc này của Đinh Nhiên thì vừa thương vừa giận.
- Em còn đâu còn bé nữa, sao lại đi đánh nhau với người ta như thế?
Đinh Nhiên chột dạ nhưng vẫn cứng miệng:
- Chị cũng thấy còn gì, là chị ta đánh tôi trước. Chẳng lẽ muốn tôi nhịn sao?
Thừa biết tính tình Đinh Nhiên thế nào, Hà Tịch không muốn tiếp tục tranh luận nữa. Nhanh chóng giải quyết êm xuôi mọi chuyện rồi đưa người về mới là quan trọng.
Không khí trong căn phòng này khiến cô có chút khó thở. Bên ngoài lại biểu hiện rất cứng rắn mà nói:
- Mọi việc đã rõ ràng. Nếu không còn chuyện gì nữa, cháu xin phép đưa Đinh Nhiên về trước.
Lý Anh không can tâm, Trình Nhã Nhã lại càng không. Không muốn buông tha cho bọn họ dễ dàng.
Mẹ Dương không vui xen vào:
- Hai mẹ con còn muốn thế nào nữa? Cả Nhã Nhã và con bé đều bị thương rồi, huống hồ là Nhã Nhã ra tay trước, đáng ra nên xin lỗi người ta mới phải!
- Con gái em thành ra nông nỗi này rồi, chị sao lại còn có thể đi bênh vực cho người ngoài?
Lý Anh nói lời này, mẹ Dương không hiểu vì sao lại thấy không được tự nhiên. Đúng thật là bà có ý bênh vực người ngoài. Nếu người ngồi ở đây hôm nay không phải hai chị em Hà Tịch, bà cùng lắm chỉ đứng ngoài xem bọn họ giải quyết... Nhưng chuyện xưa khiến bà cứ canh cánh trong lòng, Hà Tịch và Đinh Nhiên lại là con gái, đến thành phố này nương tựa vào nhau mà sống, bà liền không nhịn được mà nói giúp mấy câu...
Cảnh sát trưởng nhọc lòng đứng ở giữa khuyên giải một hồi. Trình Tưởng thương con gái nhưng vẫn phải nhận lỗi, dù sao mặt mũi quan trọng, không thể để người ngoài chê cười về gia giáo của nhà họ. Lý Anh uất hận đưa Trình Nhã Nhã ra về, không nói một lời.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Hà Tịch cố gắng nhìn kỹ gương mặt của người đàn ông lần cuối, tóc mai hai bên dường như đã điểm bạc, Trình Nhã Nhã giống ông nhất là ở khuôn miệng.
Người ta nói đàn ông môi mỏng thường bạc tình.
Ông quá bạc tình...bạc tình đến đáng sợ. Mẹ cô sao lại từng đem lòng yêu sâu đậm người như thế này ư?
Lúc sắp bước lên xe, Trình Tưởng lấy từ trong ví ra một tấm séc đưa đến trước mặt cô, dõng dạc nói:
- Gia đình tôi sẽ chịu trách nhiệm thanh toán viện phí. Chỉ là mong từ mai sẽ không có lời bàn tán nào không tốt về con gái tôi. Chuyện ngày hôm nay hãy kết thúc ở đây vậy.
Đinh Nhiên khinh khỉnh đứng một bên không thèm nhìn lấy một cái. Hà Tịch càng không có ý nhận, thái độ lạnh nhạt:
- Cháu cũng mong rằng đây là lần gặp duy nhất và cũng là cuối cùng của chúng ta. Bọn cháu có tiền, có thể tự đến bệnh viện, cảm ơn!
Dắt tay Đinh Nhiên leo lên taxi, Hà Tịch tự nhủ không được quay lại nhìn người đàn ông đó thêm một lần nào nữa. Chiếc xe hoà vào làn đường tấp nập, cô dựa đầu vào cửa kính, suy nghĩ miên man. Cũng thật kỳ diệu, cô thật sự đã gặp mặt, còn nói chuyện với bố ruột của mình, nhưng cảm giác chỉ giống như người dưng. Hai người quả nhiên không hề tồn tại mối liên kết vô hình nào giữa những người cùng chung một dòng máu.