Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 9: Thật mất hứng


Tử Lý ngồi xuống cạnh Hà Tịch, mặt cau có.

- Cảnh San San tới liền khiến tớ mất cả hứng.

Hà Tịch cũng cảm thấy như vậy. Ban đầu tâm trạng rất tốt, chỉ nhìn bọn Tử Lý chơi cũng bị chọc cho cười. Giờ Dương Minh và Cảnh San San đứng cạnh nhau, cô bất giác có chút ghen tỵ. Có lẽ trong cuộc thi Tiếng Anh, họ cũng sẽ kề vai sát cánh như vậy. Nhưng sao lại là ghen tỵ? Cô cũng không rõ. Tử Lý nói với cô:

- Nếu đã không vui, vậy chúng ta đừng chơi với họ nữa. Tớ với cậu đi riêng, có được không?

- Cậu muốn thế thật sao?

- Ừm.

- Vậy thì đi tìm gì ăn trước đã, sáng nay cậu gọi tớ vội quá tớ còn chưa kịp ăn sáng. Tớ cũng đang định kêu đói với cậu đây.

- Chiều cậu luôn. Chúng ta còn nhiều thời gian.

Tử Lý vừa đeo túi vừa hỏi:

- Dưới tầng ba có có rất nhiều đồ ngon. Cậu muốn ăn gì? Lát nữa ăn xong, chúng ta đi mua sắm quần áo, nhé?

- Theo cậu hết.

Hai người họ vui vẻ dắt nhau đứng dậy, Dương Minh lúc này mới chú ý đến họ, lúc Hà Tịch đi qua liền giữ lại:

- Tính đi đâu vậy?

Hà Tịch không thèm nhìn cậu. Tử Lý kéo cô về phía mình tuyên bố:

- Chúng tôi không đi chung với mấy cậu nữa.

Hàn Lập thở dài. Làm con gái tại sao cứ phải lắm chuyện, suốt ngày chí choé nhau rồi đâm ra giận dỗi này nọ chứ? Cảnh San San không phải rất hoà đồng, chơi rất vui đây sao? Cậu ta chạy lại can ngăn:

- Hai cậu đừng như thế chứ? Đang rất vui vẻ cơ mà!

Vui vẻ? Đó là bọn họ vui vẻ, hai cô không có vui. Hàn Lập cứ lôi lôi kéo kéo khiến Tử Lý nổi cáu.

- Buông ra! Tiểu Tịch sáng nay chưa ăn gì, đường huyết cậu ấy dễ bị tụt, nhỡ cậu ấy ngất ra đây thì cậu chịu trách nhiệm nổi không? Cậu muốn bắt cậu ấy nhịn đói xem các người vui vẻ hay sao ?

Tử Lý nói được một tràng, hít một hơi sâu, tâm tình cũng coi như được giải toả đi một ít. Tuy là lấy Hà Tịch ra làm cái cớ, nhưng những gì cô nói đều là sự thật. Hà Tịch có đôi lúc đói quá sẽ bị hạ đường huyết, sẽ bị ngất. Hàn Lập bị cô nổi cáu, sợ hãi buông tay. Tử Lý không để ý cậu ta nữa, nhanh kéo Hà Tịch rời đi.

Âu Tuấn nhún vai:

- Lúc đến thì vui lắm, giờ bị chọc giận bỏ đi rồi.

Hàn Lập hoang mang:

- Làm sao bây giờ?

Cũng không phải họ chọc giận, người chọc hai cô bỏ đi là Cảnh San San ngây thơ vô số tội kia. Hai cô không vừa mắt Cảnh San San, họ cũng không thể vì thế mà đuổi một người đi, giữ hai người lại. Người ta nói rồi, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại. Âu Tuấn nghĩ một lúc:

- Cứ mặc kệ vậy, đợi lát nữa tâm trạng hai cậu ấy tốt hơn, chúng ta sẽ đi tìm.

Hàn Lập nghe có lý, nhìn sang Cảnh San San, cười hoà giải:



- Tính tình của Tử Lý là vậy đấy, bị chiều hư mà thành. Cậu đừng để ý.

Cảnh San San nở nụ cười xinh đẹp, hai mắt sáng trong, lắc đầu:

- Tôi không để ý, chơi với các cậu rất vui là đằng khác. May quá, sáng nay tôi đã ăn rất no, giờ sức lực tràn trề. Chúng ta chơi tiếp tục chơi, lần này tôi sẽ thắng hai cậu.

Dù sao thì một mình cô ở đây "độc sủng" cũng rất tốt.

Dương Minh đội mũ, mặc lại áo khoác, bảo bọn họ cứ chơi. Sáng nay cậu cũng chưa ăn, giờ cảm thấy hơi đói bụng.

Cảnh San San nghe vậy liền bỏ bóng, đòi đi theo cậu.

- Tôi muốn đi ăn sáng cậu cũng muốn theo đuôi tôi à?

Hàn Lập theo cái nhìn của Dương Minh, giữ cô lại nói:

- Đúng đó. Cậu theo làm gì? Cậu cũng không định một buổi sáng ăn hai lần đâu đúng không? Tôi tưởng con gái như cậu sợ nhất là ăn nhiều chứ?

Ở chỗ đông người, Cảnh San San không nỡ vứt bỏ hình tượng hoàn mỹ của mình. Thế là bị bọn Âu Tuấn kéo quay về:

- Dương Minh lát nữa sẽ quay lại thôi. Ở đây còn nhiều trò vui như vậy, chúng ta vừa chơi vừa đợi cậu ấy là được.

Tử Lý và Hà Tịch dắt tay nhau đi qua mấy chỗ bày bánh ngọt, tiếp đến là hải sản, đồ nướng...đủ thứ sơn hào hải vị trên đời, hương thơm ngào ngạt càng khiến bụng đói thêm cồn cào.

- Lẩu ở đây chủ yếu thiên về lẩu cay, chúng ta ăn đồ nướng nhé?

- Tớ chưa thể ăn cay, đồ nướng cũng được lắm.

Phục vụ dẫn họ đến chỗ ngồi. Trên thế giới có hai loại người, loại thứ nhất sợ béo, chỉ ăn hai bữa ngày, quyết tâm gìn giữ vóc dáng, ví dụ điển hình là Cảnh San San. Loại người thứ hai giống như Tử Lý, bữa sáng sẽ ăn nhiều lần, bữa trưa, bữa tối, cộng thêm ăn khuya. Lý giải việc tại sao chỉ cao trên mét sáu một chút lại nặng gần 53kg. Hà Tịch cười, đùa rằng:

- Vậy cậu thấy tớ thuộc loại nào?

- Cậu không thể đem ra so sánh với bọn tớ, cậu không phải người. Dù cậu ăn nhiều hay ít, dáng dấp vẫn đầy đặn, cân đối.

Nếu như cô cũng như ai kia, sửa soạn chăm chút vẻ ngoài kỹ càng, sẽ xinh đẹp hơn rất nhiều.

Hai người họ xem thực đơn rồi gọi món, phục vụ mang đồ lên, chuẩn bị bếp, than. Quá trình diễn ra rất nhanh. Chỉ mấy phút sau mùi thịt nướng đã bắt đầu lan toả trong không khí. Tử Lý gắp miếng thịt nạc, giúp cô gói rau, dâng lên tận miệng.

- Đồ cậu bón cho đúng là ngon hơn bình thường!

Tử Lý phì cười, tiểu cô nương này giờ còn học đâu thói nịnh hót như vậy?

- Tôi tham gia cùng hai người được chứ?

Nhân lúc hai người còn đang ngơ ngác nhìn nhau, Dương Minh đã ngồi xuống bên cạnh Hà Tịch, vẫy tay gọi phục vụ. Cậu xem thực đơn một lượt, lại nhìn trên bàn, mỗi món gọi thêm một xuất. Bọn họ chưa gọi đồ uống, cậu tốt bụng gọi giúp luôn. Hà Tịch một cốc nước ép trái cây, cậu và Tử Lý hai cốc coca.

Tử Lý châm chọc:

- Sao không ở lại chơi với bạn Cảnh San Francisco của cậu đi?

Hà Tịch bị câu nói này làm cho suýt sặc. San Francisco? Không hiểu sao có thể nghĩ ra được cái này. Dương Minh không để bụng, nói:

- Tôi sáng nay cũng chưa ăn.



Tử Lý quyết không buông tha cậu:

- À, có người vội ra ngoài với Cảnh San San nên quên cả ăn sáng luôn? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tống Đại Nghĩa bị cậu bỏ rơi rồi à? Thật đáng thương nha...

Cô không thực sự muốn châm chọc cậu, cô là muốn đem Cảnh San San ra cà khịa với bạn của cô ta mà thôi. Chứ trong lòng cô rất rõ Cảnh San San làm sao có cửa với Tống Đại Nghĩa? Nói được một lúc, đồ ăn cũng được mang lên. Cậu còn gọi thêm ba phần tráng miệng, nhắc phục vụ lúc họ ăn xong hẵng mang lên. Cậu tốt bụng nhắc nhở:

- Tử Lý cậu mải trút giận lên người tôi, đến thịt cháy cũng không quan tâm à?

Lúc Tử Lý đem thịt gắp lên, một nửa đã bị cháy đen thui. Dương Minh cười giễu cợt:

- Vẫn là nên để tôi, chỗ thịt này không đủ để cậu làm than đâu, trời cũng chưa có lạnh.

Tử Lý tức đến không nói được gì. Đem cốc coca lên uống ừng ực. Hà Tịch thấy vậy liền ngăn lại:

- Đừng uống nhiều quá, không tốt.

Tử Lý nũng nịu:

- Chỉ có cậu thương mình!

Hà Tịch cười, nhìn xuống cốc nước hoa quả của mình. Trong lòng có chút mơ hồ. Ban nãy khi Dương Minh nói chuyện với phục vụ, cậu còn cẩn thận dặn người ta bỏ ít đá, nói bạn cậu không thể uống đồ lạnh. Cậu chu đáo với cô như vậy... Vậy đối với người đặc biệt chắc còn quan tâm hơn rất nhiều...Ví dụ như... Tống Đại Nghĩa?

Dương Minh nướng thịt rất chuyện nghiệp, miếng nào miếng nấy chín vàng rộp, vừa giòn vừa giữ được nguyên vị. Cậu vừa ăn vừa nói:

- Đồ ở đây cũng khá được. Nhưng tôi còn biết một chỗ ngon hơn.

Tử Lý vừa nghe đến từ "ngon" hai mắt liền sáng lên. Người có chung đam mê ẩm thực chính là bạn cùng chiến tuyến.

- Ở đâu?

- Có dịp tôi dẫn các cậu đi.

- Thật sao?

- Cậu làm giúp tôi một chuyện.

Tử Lý khinh bỉ. Cô biết ngay mà, đâu phải tự nhiên người ta lại tốt như vậy, đòi dẫn hai người đi ăn ngon, có điều kiện hết. Nhưng sao cô phải đồng ý chứ? Chỗ cậu nói ngon thật hay không, dở tệ ra sao cô còn chưa biết. Dương Minh giơ hai tay đảm bảo, nếu không ngon, cậu bao cô ăn cả năm.

- Cậu còn chưa hỏi xem Tiểu Tịch nhà tôi có muốn đi không, cậu nghĩ mình là tổng tài bá đạo trong truyện bước ra chắc? Muốn gì chúng tôi liền nghe theo?

Dương Minh cười thoả hiệp. Cậu quay sang nhìn Hà Tịch. Hôm nay cô mặc một chiếc váy ba lỗ dài đến bắp chân. Không giống như một học sinh ưu tú mà giống như một thiếu nữ thanh thuần.

- Cậu bị người ta hại, cũng không muốn xem người hại cậu là ai à?

Đã một tuần trôi qua, cô cũng tò mò, nhưng lại không muốn làm rùm beng mọi chuyện. Cho nên khi chuyện xảy ra mới im lặng, không nói với thầy cô, ngay cả mẹ cô cũng giấu. Cô hỏi ngược lại Dương Minh:

- Cậu muốn sao? Nhưng chuyện này đâu liên quan tới cậu?

Dương Minh đúng là muốn biết. Không vì lý do gì khác, chỉ là cảm thấy gần đây cuộc sống của cậu rất vô vị, nên kiếm trò để làm.

- Đâu thể để người hại cậu cứ nhởn nhơ như thể không có chuyện gì được? Tôi giúp cậu.

Hà Tịch nhìn Dương Minh, thứ khiến cô để tâm không phải là chuyện tìm người, mà là chính người trước mặt này.