Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới

Chương 65: Ngoại Truyện 2 Tuần Trăng Mật






Ngoại truyện 2: Tuần trăng mật
Vì để tránh mùa cao điểm, Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh đã hoàn thành chuyến tuần trăng mật trước kỳ nghỉ hè.

Một mình Thẩm Quyết Tinh toàn quyền phụ trách, từ lên kế hoạch, đặt vé máy bay cho đến tìm tài xế và hướng dẫn viên du lịch địa phương, Cố Chiếu chưa từng hỏi qua, thậm chí cô còn không biết cụ thể bọn họ sẽ đi đâu.

Lớn đến từng tuổi này, số lần Cố Chiếu đi xa nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, một lần là khi còn bé được ông nội dẫn lên thủ đô khám bệnh, lần thứ hai là cơ quan tổ chức team building leo núi ngoài giờ làm việc.

Tính cả lần leo núi, đây là lần thứ hai cô được đi máy bay.

Điểm đến gần với biên giới, có hơi xa, không có chuyến bay thẳng từ thành phố S, trước hết bọn họ phải trung chuyển đến thành phố C, sau đó mới bay đến sân bay đích.

Sáng sớm tinh mơ, nắng còn chưa vào cửa đã phải bay mười mấy tiếng đồng hồ, 7 giờ tối hai người mới đến nơi.

Nếu là thành phố S, lúc này trời đã tối đen, nhưng nơi này trời vẫn còn rất sáng, từ cửa sổ lớn của nhà hàng trông ra ngoài nhà dân và chùa miếu ở phía xa đều trắng xóa một mảng, ánh mặt trời chiếu vào mái chùa vàng óng, trong ánh sáng rực rỡ lấp lánh lộ ra một loại thánh khiết khó mà coi thường.

Do đang là mùa vắng khách du lịch, khách sạn không có nhiều người, lúc ăn cơm ngoại trừ hai người Cố Chiếu ra cũng chỉ có một bàn khác.

Quản gia khách sạn kiêm dẫn đường là một vị tiểu ca dân tộc Tạng tên là Đa Cát Thứ Nhân, biết bọn họ là vợ chồng mới cưới còn đặc biệt yêu cầu nhà bếp chuẩn bị một chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo.

Nhìn trái tim màu đỏ và chữ “Hỷ” đáng yêu trên mặt bánh, Cố Chiêu có hơi không nỡ ăn.

Hành trình của họ dài tổng cộng bảy ngày, trong suốt chặng đường đều ở cùng một chuỗi khách sạn, Đa Cát phụ trách đi theo giới thiệu.

Núi tuyết, ao hồ, chùa miếu, bởi vì trước đó Cố Chiếu không được biết nơi mình sắp đi nên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, cũng rất nghiêm túc nghe giảng giải.

Khi bọn họ đến trước một Phật động, Đa Cát đưa mỗi người một cây nến ngắn, nói câu nguyện ở đây cực kỳ linh nghiệm.

“Nghe nói nếu nguyện vọng đã trở thành sự thật thì trong ba năm kế phải quay lại đây.” Cố Chiếu có hơi chần chờ, lần này cô có thể ra ngoài lâu như vậy là vì xin nghỉ phép kết hôn, nếu là sang năm, rồi năm tới, cô cũng không biết mình có thời gian không, hơn nữa chỗ này xa như vậy, đến một lần cũng không dễ.


Đa Cát xua tay: “Chúng tôi không hề nói như vậy.

Chỉ cần thành tâm thì bái Phật ở đâu cũng như nhau, Phật không đứng yên ở đâu cả.”
Cố Chiếu vừa nghe cậu ấy nói liền giác ngộ thông suốt.

Quả thật đã là phật đà thần tiên sao còn quan trọng chuyện địa điểm.

Thắp một ngọn nến, bai lạy Bồ Tát, vừa ra khỏi hang động Thẩm Quyết Tinh liền hỏi Cố Chiếu vừa câu nguyện điều gì.

“Em nói với Bồ Tát hy vọng trận bệnh dịch này nhanh chóng qua đi, mọi ngươi có thể trở lại như trước.

Anh thì sao?”
Nghe xong lời cô, Thẩm Quyết Tinh có hơi bất ngờ, nhưng cũng không bất ngờ lắm.

Anh cười cười sờ đầu Cố Chiếu, nói: “Cũng giống như em.”
Cố Chiếu bất ngờ không thôi: “Trùng hợp vậy sao!”
“Chứng tỏ chúng ta tâm ý tương thông.”
Thật ra ước nguyện của Thẩm Quyết Tinh không giống với Cố Chiếu, nhưng nếu nói “giống” cũng không có gì sai, bởi vì ước nguyện của anh chính là: “Hy vọng Phật Tổ có thể đáp ứng tâm nguyện của vợ con.”
Ngày thứ tư, bọn họ ở trong một ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi những rạn núi và rất nhiều đồng ruộng.

Trời vừa tối, bên ngoài đen nhánh như mực, chỉ riêng vầng trăng treo cao trên bầu trời vẫn sáng ngời bắt mắt như cũ.

Vùng ngoại ô thành phố S dù có xa xôi hẻo lánh đến đâu thì ban đêm vẫn sáng đèn, Cố Chiếu chưa từng thấy qua màn đêm tối đen như vậy, cảm giác vô cùng mới lạ, cô khoác áo ngoài ngồi xuống ghế tre trên ban công.

Một lát sau Thẩm Quyết Tinh cũng ra tới, trên tay cầm hai ly trà nóng, anh đưa cho Cố Chiếu một ly.

Hai người cứ ngồi trên ban công như vậy, nghe tiếng chó sủa đằng xa, ngắm trăng sáng trên đỉnh đầu, vừa nói chuyện phiếm vừa uống trà.

“Ở đây yên tĩnh quá.” Cố Chiếu nói, “Cũng thật nhiều sao.”
“Nếu em thích ngắm sao, vậy năm sau chúng ta có thể đến sa mạc.” Thẩm Quyết Tinh nói.

Cố Chiếu lắc đầu: “Em muốn đi xem sông Ngạch Nhĩ Cổ Nạp, đi ngắm thảo nguyên.”
Cố Chiếu hiếm khi đưa ra yêu cầu, trước giờ cô luôn thích ứng với mọi tình cảnh, vô dục vô cầu, nghe cô nói chính xác nơi mình muốn đến như vậy Thẩm Quyết Tinh rất kinh ngạc.

Nhưng tự ngẫm lại, dường như anh cũng rõ nguyên nhân.

Tháng trước, bà cụ Viên mắc chứng Alzheimer trong viện dưỡng lão Cố Chiếu đã qua đời.

Lúc ăn tết, Hoắc Linh đón bà nội về nhà ở một thời gian, không biết sao lại bị nhiễm phong hàn, ho hen nặng, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, chuyển thành viêm phổi, không đưa bà ấy quay lại viện dưỡng lão mà trực tiếp đưa vào bệnh viện, sau đó thì không trở ra nữa.

Lúc nhận được tin bà cụ Viên ly thế, Cố Chiếu suy sụp tinh thần mất mấy ngày, dù cô biết ai rồi cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô vẫn khó tiếp nhận chuyện ly biệt đột ngột thế này.

“Khi còn trẻ bà cụ Viên là một thanh niên trí thức, từ nhỏ Hoắc tiểu thư đã được nghe bà nội mình kể chuyện thảo nguyên, vậy nên lúc trước em chọn sách cho bà ấy đã đặc biệt chọn những quyển có chủ đề thảo nguyên.” Thế nhưng dù Cố Chiếu có đọc lại bao nhiêu lần, bà cụ Viên vẫn luôn quên mất phần mở đầu, bởi vậy tận lúc bà cụ Viên qua đời, cuốn sách (Hữu ngạn sông Ngạch Nhĩ Cổ Nạp) kia còn chưa đọc xong một nửa.

“Em muốn đi xem thử, rốt cuộc thảo nguyên khiến bà cụ Viên nhung nhớ vạn phần trông như thế nào.” Dù có bị bệnh đến lú lẫn, chỉ cần nghe thấy trong sách miêu tả phong cảnh quen thuộc, bà cụ Viên vẫn sẽ kích động nói với Cố Chiếu, đúng vậy, chính là như thế.

Những khi tinh thần vui vẻ, bà rất thích kể chuyện thảo nguyên, nói tại sao mình lại muốn đến đó, kể về sao trời thảo nguyên, kể về ngựa trên thảo nguyên, kể cho bọn họ nghe những truyền thuyết của dân tộc thiểu số.

Bà cụ Viên không nhớ được tuổi tác của mình, vẫn luôn cảm giác mình mới hơn bốn mươi tuổi.

Bà luôn nói với Cố Chiếu mình rất muốn trở về lần nữa, muốn gặp lại những bằng hữu lâu rồi không gặp, muốn nếm một miếng thịt cừu trên thảo nguyên.

Sau này nghe Hoắc Linh nói Cố Chiếu mới biết, những bạn già của bà nội cô ấy kỳ thật đã ly thế gần hết rồi.

Không biết bây giờ bà cụ Viên đã đoàn tụ vơi họ chưa, liệu bà đã được ăn thịt cừu mình luôn ngày nhớ đêm mong không.

Cố Chiếu nhìn những chấm sao sáng trên bầu trời đêm, xuất thần nghĩ.


“Được, vậy năm sau chúng ta đi thảo nguyên.” Thấm Quyết Tinh quay đầu chăm chú nhìn sườn mặt Cố Chiếu, nói, “Em muốn đi đâu, anh đều sẽ dẫn em đi.”
Cố Chiếu hoàn hồn khỏi suy nghĩ của mình, nghe vậy thì nhìn về anh.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, không hẹn mà cùng nâng chén trà chạm nhau một cái.

“Một lời đã định.” “Một lời đã định.”
Không có thề non hẹn biển, không có lời đường mật, chỉ có tình cảm dịu dàng, trong lòng ngầm hiểu cùng ăn ý nói ra.

“Lần sau đến lượt em sắp xếp và lên lịch trình.” Uống một ngụm trà, Cố Chiếu nói.

“Được.” Thẩm Quyết Tinh gật đầu, sảng khoái đồng ý, buông tay để đối phương tự mình trải nghiệm, “Có gì không hiểu em cứ hỏi anh.”
“Ừm „
Bảy ngày lướt qua như cơn gió, vào ngày cuối cùng Đa Cát viết một tấm bưu thiếp bằng song ngữ tiếng Hán và tiếng Tạng tặng cho bọn họ, chúc bọn họ bình an hỉ nhạc, tashi delek (chúc hạnh phúc giác ngộ).

Còn đưa cho bọn họ mỗi người một chiếc vòng cổ bằng đá đã được khai quang trên chùa miếu, nói đeo nó vào có thể giữ bình an.

Trên chuyến bay trở về, Cố Chiếu bất giác dựa vào vai Thẩm Quyết Tinh ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại bên ngoài khung cửa sổ đã là cảnh đêm lộng lẫy của thành phố S.

Sau khi máy bay hoàn toàn hạ cánh, Cố Chiếu không vội mở di động ngay mà chờ đến lúc ra khỏi máy bay, đến gần điểm kiểm tra dịch tế mới mở lên.

Kết quả vừa mở một cái điện thoại liên rung mạnh đến mức không dừng lại được.

Không chỉ có cô, ngay cả Thẩm Quyết Tinh cũng vậy.

Hai người liếc nhìn nhau, liền nhấn vào biểu tượng Wechat “+99” của mình.

Không thấy thì không quan tâm, vừa mở ra xem một cái cả hai dứt khoát dừng bước, biểu cảm biến hóa thất thường, gần như đứng ngốc ngay tại chỗ.

Khoảng sáu giờ chiều nay, cũng chính là lúc Cố Chiếu còn đang ở trên máy bay, Tống Giảo Mộng nêm một quả bom nguyên tử vào trong nhóm chat.

Tống Giảo Mộng: “Các chị em, dừng việc đang làm lại đi, mình có chuyện sắp công bố.”
Sở Viên Nguyên: “Chuyện gì? Cậu và anh của Thẩm Quyết Tinh chia tay rồi sao?”
Tống Giảo Mộng: “Mình có thai rồi, là ngoài ý muốn, nhưng mình muốn sinh con ra.”
Sở Viên Nguyên:
Sở Viên Nguyên: “Cậu không cảm thấy đột ngột quá à?”
Tống Giảo Mộng: “Cũng có một chút, vậy nên mình mới quyết định sinh đứa nhỏ trước, chuyện của Thẩm Toàn Chương để nói sau đi.”
Sở Viên Nguyên: “Sao có thể nói vậy được? Cậu không kết hôn, không đi lãnh chứng à?”
Tống Giảo Mộng: “Bây giờ sinh con trong hay ngoài giá thú đều như nhau không có gì khác cả, phụ nữ không cần phải kết hôn mới được đăng ký hộ khẩu cho con nữa.

Hơn nữa sau này nếu thấy không hợp thì chia tay cũng ít tốn kém hơn ly hôn không phải sao?”
Sở Viên Nguyên: “Nói thì nói như vậy, nhưng mà...!ba mẹ cậu có đồng ý không?”
Tống Giảo Mộng: “Không nói thì lam sao bọn họ biết mình không đi lãnh chứng? Chỉ cần làm mấy bàn tiệc rượu giả vờ chút là được.”
Sở Viên Nguyên gửi tới một cái biểu tượng che mặt.

Mà trong nhóm chat gia đình Thẩm gia cũng đã xảy ra chuyện tương tự.

Khoảng 6 giờ hơn, Thẩm Toàn Chương đột nhiên nói mình sắp kết hôn.

Anh ta rất ít khi lên tiếng trong nhóm, vừa phát ngôn một cái thì nội dung lại chấn động đến mức nổ tung toàn bộ Thẩm gia.

99 tin nhắn, hơn phân nửa là lời chúc phúc của mọi người cùng các loại hỏi thăm đủ kiểu.

Nhìn nhóm chat của Thẩm gia vui mừng rạng rỡ, cảm xúc Cố Chiếu có hơi vi diệu.

Rốt cuộc anh cả có biết Giảo Mộng vốn không muốn kết hôn với anh ấy, thậm chí còn muốn bỏ cha lấy con hay không?
“Minh mới xuống máy bay.” Cố Chiếu nhắn vào nhóm chat ba người, “Vậy quà lưu niệm khô bò mình mua cho cậu chắc cậu không ăn được nữa nhỉ?”

Tống Giảo Mộng: “Đưa cho Viên nguyên đi, để cậu ấy ăn thay mình.”
Cố Chiếu: “Dự tính khi nào sinh vậy?” Tống Giảo Mộng: “Cuối năm nay.”
Cố Chiếu tính toán thời gian, hay thật, vậy là có thai trong khoảng thời gian thử việc à?
Sở Viên Nguyên: “Thế là có thai ngay lúc ăn Tết sao? Hôm ăn Tết cậu không uống rượu à?”
Tống Giảo Mộng: “Có uống, nên mươi nói là ngoài ý muốn.

Mình chỉ uống nhiều thêm có hai ly, trong người liên có một hạt giống nhỏ nảy mầm.”
Sở Viên Nguyên liên tiếp gửi tới một biểu tượng che mặt, rồi đến một biểu tượng đang bình tĩnh hút điếu thuốc.

Trong lúc Cố Chiếu đang nhiệt tình nói chuyện trong nhóm, Thẩm Quyết Tinh cũng không rảnh rỗi, anh nhận được điện thoại của Tưởng Uyển.

“Hai đứa xuống máy bay rồi sao?” Giọng Tưởng Uyển thật nhẹ, cố ý đè thấp giọng, “Chuyện của Toàn Chương con đã biết rồi đúng không?”
“Ngay khi xuống may bay đã thấy.” “Vậy nó có nói gì với con không?”
“Không có, con cũng vừa mới biết tin.”
Tưởng Uyển thở dài: “Đứa nhỏ này, mẹ đi hỏi mẹ ruột của nó, bà ấy cũng nói mới vừa biết.

Ba con tức giận muốn chết, gọi điện thoại cãi nhau với nó một trận, bây giờ còn đang ngồi buồn rầu trong thư phòng viết thư pháp cho tĩnh tâm kia kia.”
“Anh con đã là người trưởng thành rồi, nếu anh ấy đã quyết thì chúng ta cứ ủng hộ là được.” Dù có can thiệp cũng vô dụng thôi.

“Mẹ cũng khuyên ba con như vậy.”
Tưởng Uyển nhớ ra bọn họ mới vừa xuống máy bay, đã rất mệt mỏi nên không nhiều lời nữa, dặn dò bọn họ nghỉ ngơi cho tốt rồi cúp điện thoại.

Sau khi nói chuyện với mẹ xong, Thẩm Quyết Tinh vốn muốn gọi điện tới Thẩm Toàn Chương hỏi thăm tình hình nhưng lại bị Cố Chiếu ngăn cản, bảo anh đợi một chút, đợi cô nói rõ ràng với Tống Giảo Mộng cụ thể mọi chuyện rồi hỏi lại sau cũng chưa muộn.

Về đến nhà đã là đêm khuya, hai người tắm rửa xong liền nằm ở trên giường, trực tiếp đi ngủ.

Trong bóng đêm, Cố Chiếu bị cơn buồn ngủ thổi đến, mơ mơ màng màng, cảm giác Thẩm Quyết Tinh ôm lấy mình từ phía sau, hơi thở ấm nóng phả vào gáy cô.

“Cố Chiếu, em có muốn có con không?”
Cố Chiếu lập tức tỉnh ngủ bảy phần, nắm lấy bàn tay bên hông, nói: “Bây giờ..

chưa muốn.

Sao vậy? Anh muốn có con sao?”
“Không muốn.” Thẩm Quyết Tinh trả lời không chút do dự, “Anh chỉ muốn hai người chúng ta ở bên nhau.”
Từ nhỏ Cố Chiếu đã không có cha mẹ, lại làm việc ở viện dưỡng lão, vậy nên cô tương đối lãnh đạm với chuyện huyết mạch truyền thừa.

Có con cũng không thể trường sinh bất lão, không có con cũng chưa chắc tuổi xuân chết trẻ, chỉ cần suy nghĩ thấu đáo, có con hay không cũng như nhau thôi.

“Vậy thì chỉ có hai chúng ta.” Nói xong, Cố Chiếu nhắm mắt lại lần nữa.

“ Ừ.” Thẩm Quyết Tinh hôn lên gáy cô, ôm cô vào lòng càng chặt hơn.

[TOÀN VĂN HOÀN]
⟨⟨ Đến đây mk cũng...!lun tg aka hỏi vợ phát là làm để có bé mà tự dưng cắt bảo ko mún có con chịu r chịu r.

Mk còn mún xem Thẩm Quyết Tinh có con gái r kén rể cơ ????????????????????⟩⟩.