Anh Muốn Về Để Cướp Dâu Ư?

Chương 60: Bà Mộ Em Có Ăn Cá Không


Đêm ở ngoại ô yên tĩnh hơn ở trung tâm thành phố.

Vài ngôi sao giống như kim cương được khảm trên bầu trời xanh sẫm, ánh trăng xuyên qua những đám mây mỏng, tỏa sáng như một lớp màn che.

Trong phòng ngủ trên lầu ba của biệt thự, Thư Minh Yên mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa màu trắng như trăng, vì vừa tắm xong nên mái tóc dài xõa trên bờ vai trắng nõn vẫn còn hơi ẩm.

Ánh đèn trong nhà ấm áp phía trên chiếu lên những đường nét trên khuôn mặt thanh tú, mày mắt tao nhã, dịu dàng động lòng người.

Cô vẫn nghịch cặp cốc cà phê của hai vợ chồng, thỉnh thoảng đặt hoa văn của hai chiếc cốc lại với nhau, ngắm nhìn con cá xám nhỏ cắn câu.

Thật khó để tưởng tượng Mộ Du Trầm thường trông rất nghiêm túc có thể nghĩ ra một bức tranh sống động và sâu sắc như vậy.

Cô đang ngơ ngác nhìn thì cửa phòng tắm được mở ra.

Mộ Du Trầm đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu xanh đậm làm từ lụa và sa tanh, thắt lưng được thắt lỏng lẻo, để lộ một vùng da lớn ở hầu kết và xương quai xanh của anh.

Bởi vì vừa tắm xong, trên da còn có một tầng hồng nhạt, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn thấy Thư Minh Yên, khóe miệng anh hơi câu lên, lộ ra một tia lười biếng cùng sự tản mạn ở cuối đôi mắt đẹp của mình.

"Nhìn chưa đủ sao?" Mộ Du Trầm ngồi xuống mép giường, đặt tay lên hai bên người cô và cúi xuống.

Biểu cảm của Thư Minh Yên hơi dừng lại, khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông đã gần trong gang tấc, quai hàm đơn giản và trơn tru, yết hầu nhô ra gợi cảm, mỗi bộ phận đều quá tinh tế.

Cô vẫn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm và dầu gội đầu trên cơ thể anh, một mùi thơm mát và nhẹ của cây linh sam trộn lẫn với rêu sồi.

Nhịp tim của Thư Minh Yên ngừng lại vài nhịp, cô cẩn thận đặt cốc cà phê vào ngăn kéo ở đầu giường, sau đó kéo chăn chui vào, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, ngoan ngoãn nói với anh: "Nhìn đủ rồi."

Trong đôi mắt sâu thẳm của Mộ Du Trầm hiện lên ý cười: "Anh tắt đèn nhé?"

"Được."

Mộ Du Trầm tắt đèn trong phòng, trước mắt Thư Minh Yên tối sầm lại, Mộ Du Trầm ở bên cạnh đã vén chăn chui vào, rất tự nhiên ôm cô vào lòng.

Cái ôm của anh ấm áp thoải mái, Thư Minh Yên chủ động vòng tay qua eo anh, vùi mặt vào n.g.ự.c anh lưu luyến: "Chú nhỏ."

"Ừm?" Mộ Du Trầm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, "Sao vậy?"

Thư Minh Yên suy nghĩ một chút: "Kể từ khi chúng ta kết hôn, anh đã mấy lần làm em ngạc nhiên.

Anh tặng hoa lan Nam Phi cho em, cùng em trải qua ngày lễ Thất tịch, tặng em cốc đôi.

Em nghĩ mình hình như chưa từng tặng quà cho anh bao giờ."

Mộ Du Trầm nhướng mày, nhìn cô gái trong vòng tay anh dưới màn đêm: "Vậy em muốn tặng gì cho anh?"

"Thật ra..." Thư Minh Yên ngập ngừng nói: "Thời điểm đoàn làm phim 《 Trục Lộc Xuân Thu 》 phát tiền lương cho em, em đã dùng số tiền kiếm được để mua quà cho anh."

Nét mặt Mộ Du Trầm hiện lên một tia kinh ngạc: "Cái gì vậy, sao anh chưa từng thấy qua?"

"Đó là một cái kẹp cà vạt, lúc đó lương của em quá thấp, quà cũng hơi rẻ.

Những bộ âu phục trên người anh thường có giá sáu thậm chí bảy con số.

Sau khi nghĩ lại, em thấy chiếc kẹp cà vạt của mình có lẽ không hợp với quần áo của anh, nên em không có mặt mũi nào tặng cho anh."

Khi Thư Minh Yên nói, cô lấy chiếc kẹp cà vạt từ bên gối ra, nắm lấy tay Mộ Du Trầm, đặt nó vào lòng bàn tay anh.

Mộ Du Trầm cảm nhận kết cấu của kim loại, xoa đầu ngón tay một lúc rồi đoán: "Sao lại hơi giống cá vậy?"

Thư Minh Yên có chút ngượng ngùng: "Vâng, hôm nay em lại nhìn thấy con cá trên cốc cà phê, mới nhớ ra chuyện này."

Khi đó cô đã chọn quà cho Mộ Du Trầm rất lâu, sau đó cô nhìn thấy một chiếc kẹp cà vạt hình con cá nhỏ trong một cửa hàng, cảm thấy nó phù hợp với tên của Mộ Du Trầm, vì vậy cuối cùng cô đã mua cái này.

Vì con cá nhỏ trên cốc cà phê được Mộ Du Trầm dùng để đại diện cho chính mình, Thư Minh Yên cảm thấy có lẽ anh cũng sẽ thích chiếc kẹp cà vạt hình con cá nhỏ mà cô chọn cho anh.

Dù thế nào đi nữa, đây là số tiền lương đầu tiên trong đời cô mua được, ý nghĩa vẫn không giống nhau.

"Anh có thể bật đèn nhìn thử không?" Mộ Du Trầm hỏi.

Thư Minh Yên dùng chăn che mặt, mơ hồ trả lời: "Ừm, anh xem đi."

Một ngọn đèn vàng ấm áp bật lên, Mộ Du Trầm dựa vào đầu giường, xuyên qua ánh đèn quan sát chiếc kẹp cà vạt trong lòng bàn tay.

Một con cá nhỏ làm bằng bạch kim, thân cá có những đường nét đơn giản, đuôi cá có những đường nét tinh xảo và đẹp mắt.

Trầm mặc một hồi, Thư Minh Yên lén vén một ít chăn, lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn xem vẻ mặt của anh.

Mộ Du Trầm tình cờ nhìn sang bên cạnh, đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ phát sáng, anh nhẹ nhàng nói: "Rất đẹp, đã mua rồi mà còn giấu, em nên đưa cho anh sớm hơn."

Thư Minh Yên bán tín bán nghi: "Anh thật sự thích?"

"Thích." Mộ Du Trầm ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, "Em tặng cái gì mà anh không thích? So với bản thân món quà, anh thích em nghĩ đến anh hơn."

Anh lại đưa con cá nhỏ đến trước mắt cô: "Hơn nữa em nhìn xem, con cá nhỏ này thật sinh động, không phải có chút giống con cá trên cốc cà phê sao?"

Thư Minh Yên nhìn một hồi, gật đầu: "Cũng có chút giống."

Mộ Du Trầm khẽ mỉm cười, ghé vào tai cô thì thầm: "Hai người chúng ta hiểu nhau rất rõ."

Khi định tặng món quà này vào tối nay, Thư Minh Yên vẫn còn hơi e ngại, nhưng lúc này trong lòng cô chỉ còn lại sự ngọt ngào.

Tâm trạng cô lúc này rất tốt, cô chủ động ôm cổ Mộ Du Trầm, hôn lên khóe miệng anh.

Chiếc kẹp cà vạt được anh cẩn thận cất đi, người đàn ông lật người đè lên, nhẹ nhàng hôn lên giữa lông mày, sống mũi của cô, hôn lên đôi môi non mềm của cô.

Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Bà Mộ, em có ăn cá không?"

Nụ hôn của anh lại rơi xuống, dây đeo trên vai Thư Minh Yên bị anh kéo xuống, nụ hôn nóng bỏng lần lượt đi xuống chiếc cổ xinh đẹp của thiên nga, cô rên rỉ vặn vẹo vài cái, mẫn cảm co rút lại.







Lúc này, cô càng cảm thấy mình giống như một con cá sắp bị anh ăn tươi nuốt sống.

...

Ngày thứ hai, Diêu Di Tình còn có nhiều cảnh quay trong đoàn.

Diêu Di Tình trước khi gia nhập đoàn đều đã thuộc lòng lời thoại kịch bản, hôm nay Trần Phùng Mẫn nói quay cảnh nào, cô ấy đều có thể bình tĩnh xử lý, khắc họa nhân vật kỹ càng, rõ ràng là cô ấy đã dày công khổ luyện.

Thư Minh Yên ngày hôm qua nhìn cô ấy quay phim rất ngưỡng mộ, bây giờ biết cô ấy và Mộ Du Trầm không có gì, giờ phút này cảm thấy thích cô ấy hơn.

Nếu hầu hết các diễn viên trong đoàn đều có thể làm được điều này thì hiệu quả quay phim sẽ rất cao.

Trần Phùng Mẫn có lẽ rất thích Vân Phạn do Diêu Di Tình thủ vai, trong một cảnh quay, Trần Phùng Mẫn gọi Thư Minh Yên đến: "Tiểu Thư, điều đầu tiên Vân Phạn tiếp quản quân quyền tây bắc nhất định là muốn thu phục lòng người.

Kịch bản của nguyên đoạn này trực tiếp bỏ qua.

Nhưng nếu một cô gái kế thừa hầu tước, chắc chắn sẽ có một số tướng lĩnh không chấp nhận, chúng ta có thể cải thiện cốt truyện thu phục lòng người của Vân Phạn, chị nghĩ như vậy sẽ tốt hơn."

Ý của Trần Phùng Mẫn rất rõ ràng, chị ấy muốn thêm kịch tính cho Diêu Di Tình.

Nhưng Thư Minh Yên cũng cảm thấy lời đề nghị của chị ấy có lý.

Bởi vì bộ phim này có hai tuyến, tuyến của Vân Phạn quả thực lược bỏ rất nhiều chi tiết, nếu một số chỗ được miêu tả nhiều hơn thì tính toàn vẹn của bộ phim sẽ cao hơn.

Cô gật đầu ra vẻ nghĩ ngợi: "Em sẽ cố gắng viết."

Cô lấy notebook của mình, đi đến một góc trống để bắt đầu làm việc.

Toàn bộ bộ phim đều ở trong đầu cô, Trần Phùng Mẫn cũng đưa ra ý tưởng của chị ấy, sau khi Thư Minh Yên tìm thấy nguồn cảm hứng, cô đã bắt đầu rất nhanh.

Chiều hôm đó, Thư Minh Yên cho Trần Phùng Mẫn xem cốt truyện mới được thêm vào.

Cốt truyện cô thêm vào rất trôi chảy, thêm vào một số điểm đảo ngược để đạt được hiệu quả kịch tính, đồng thời kết hợp cảnh tình cảm giữa Vân Phạn và quân sư Lạc Hoàn, kết nối hoàn hảo với cốt truyện tiếp theo.

Sau khi đọc xong, Trần Phùng Mẫn không thể tin được quay đầu lại: "Tiểu Thư, em đang yêu à?"

Thư Minh Yên bị hỏi không hiểu nguyên do mà a một tiếng, sắc mặt nhất thời có chút đỏ lên: "Sao đột nhiên chị hỏi cái này ạ?"

Trần Phùng Mẫn chống cằm và nhìn vào mặt cô: "Em có còn nhớ vẻ mặt mình khó xử khi chị yêu cầu em thêm vào cảnh tình cảm cho《 Chiêu Bình truyện 》không? Nói thật, lúc đó chị cũng khá khó hiểu, em xinh như vậy, chắc phải có mấy lần nói chuyện yêu đương rồi, nhưng lại không biết diễn giải những cảnh tình cảm."

Chị ấy chỉ vào cốt truyện lúc này cô đưa: "Bây giờ mới bao lâu? Hiện tại em viết cảnh tình cảm rất trôi chảy, xem ra trước đây chưa từng trải qua.

Còn bây giờ, nhất định là đang yêu cuồng nhiệt rồi!"

Thư Minh Yên: "..."

Trần Phùng Mẫn đột nhiên bắt đầu quan tâm đến chuyện bát quái: "Đối phương có phải là đối tác trong lĩnh vực kinh doanh của chúng ta không?"

Thư Minh Yên nghẹn hai giây, mơ hồ nói: "Có dính đến một chút ạ, không nhiều."

"Nghĩa là sao?"

"Anh ấy làm kinh doanh, tương đối phức tạp, một bộ phận nhỏ có quan hệ đến ngành này."

"Làm kinh doanh?" Trần Phùng Mẫn suy nghĩ một chút, "Em còn chưa tốt nghiệp đại học, lớn hơn em à?"

Thư Minh Yên gật đầu: "Vâng."

"Lớn tuổi hơn một chút cũng được, biết yêu thương." Trần Phùng Mẫn đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại hỏi: "Sẽ không phải lớn hơn chú nhỏ của em chứ? Bên ngoài có lời đồn chú nhỏ của em đã kết hôn, là thật hay giả?"

Thư Minh Yên gãi đầu, luôn cảm thấy rằng nếu Trần Phùng Mẫn hỏi thêm vài câu hỏi, cô sẽ không thể kìm lòng được mất.

Đúng lúc này, một nhân viên công tác đến gặp chị ấy, hỏi cảnh tiếp theo đã sẵn sàng chưa, có muốn bắt đầu quay luôn không.

Trần Phùng Mẫn ngay lập tức bỏ đi những suy nghĩ bát quái: "Vậy bắt đầu đi."

Khi đứng dậy, chị ấy lại nói với Thư Minh Yên: "Em in đoạn này ra gửi cho các diễn viên có liên quan, để họ dành thời gian học thuộc lời thoại, nếu có thể thì ngày mai quay luôn."

"Được, đạo diễn Trần."

Thư Minh Yên đi in kịch bản mới được thêm vào và đem đi phát, cuối cùng là của Vân Phạn và Lạc Hoàn.

Thư Minh Yên nhìn quanh đoàn làm phim, thấy Lạc Hoàn đang quay phim, Diêu Di Tình mặc áo choàng chiến đấu đang ngồi trên bậc thang dẫn đến tường thành, cô ấy là người duy nhất đang cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Thư Minh Yên phát hiện ra Diêu Di Tình rất lịch sự với mọi người khi cô ấy quay phim, nhưng khi cô ấy không có vai diễn của riêng mình, cô ấy lại ở một mình, không hòa mình cùng với người khác.

Khi Thư Minh Yên cầm kịch bản đi qua, phát hiện ra cô ấy đang chơi một trò chơi.

Trò chơi này vừa mới kết thúc, Diêu Di Tình nhìn thấy cô liền giơ điện thoại lên: "Cô tiểu Thư, biết chơi không?"

Thư Minh Yên liếc nhìn giao diện trò chơi: "Vương Giả Vinh Diệu ạ? Em có biết một chút, nhưng chơi không giỏi."

"Không phải Vinh Diệu." Diêu Di Tình giải thích, "Đây là Liên Minh Huyền Thoại, còn gọi là LOL."

Thư Minh Yên lắc đầu: "Em chưa từng chơi qua, không biết ạ."

"Thao tác cũng tương tự như Vinh Diệu, rất dễ học, cùng nhau đánh hai ván? Chị dẫn em đi."

Thư Minh Yên suy nghĩ một chút, ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Để em tải trò chơi xuống trước đã."

Tải game cần thời gian, vì vậy cô đưa kịch bản sang: "Cô Diêu, đạo diễn Trần nhờ em thêm một cảnh, nói là ngày mai sẽ quay, cho nên chị phải ghi nhớ lời thoại trước."

Diêu Di Tình nhận lấy, tập trung đọc kịch bản.

Cô ấy đọc xong, nhìn sang: "Em viết à?"

Thư Minh Yên gật đầu: "Chị nắm rất rõ về Vân Phạn, có ý kiến ​​gì về kịch bản thì có thể đề cập, chúng ta lại thương lượng lại ạ."

Diêu Di Tình cười cười, đem kịch bản đặt ở một bên: "Yên tâm đi, buổi tối trở về chị sẽ học thuộc lời thoại."





Nói cách khác, cô ấy cảm thấy kịch bản rất hay, không cần phải thay đổi.

"Trò chơi xong chưa?" Diêu Di Tình hỏi.

Thư Minh Yên nhìn điện thoại: "Tốc độ Internet không tốt, sẽ mất một chút thời gian."

"Vậy cứ thong thả đi, không cần vội." Diêu Di Tình bảo trợ lý đi mua hai phần đồ uống nóng.

Gần đó có một quán đồ uống nóng, không lâu sau, trợ lý bưng hai cốc trà sữa đi tới, Diêu Di Tình đưa một cốc cho Thư Minh Yên.

"Cảm ơn cô Diêu ạ." Thư Minh Yên tiếp nhận.

Diêu Di Tình có chút buồn cười: "Em thật đúng là cô gái ngoan, đừng hễ một câu là cô Diêu, gọi thành già luôn rồi."

Thư Minh Yên nhấp một ngụm trà sữa, suy nghĩ một chút: "Vậy em gọi chị là chị Tình đi."

Diêu Di Tình cầm trà sữa trong tay khẽ cụng vào cô: "Đừng gọi cô là được."

Từ thái độ của Diêu Di Tình, cô ấy trông giống như một người chị gái ấm áp, Thư Minh Yên cảm thấy cô ấy hẳn đã đoán ra được lai lịch của cô.

Có lẽ Diêu Di Tình đã nhìn thấy cô khi cô ấy rời khỏi cổng biệt thự vào đêm qua.

Diêu Di Tình biết rằng trong trường hợp đó, Mộ Du Trầm nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho cô.

Diêu Di Tình rất nhạy cảm về thân thế, nên cả hai đều không chủ động nhắc tới.

Nhưng bầu không khí hòa hợp không thể tả được.

Tải xong trò chơi, Diêu Di Tình chơi trò chơi với Thư Minh Yên.

Khi bắt đầu chọn anh hùng, Thư Minh Yên đang nghiên cứu thuộc tính của từng anh hùng, những người khác đã chọn nhân vật yêu thích của họ.

Người đi đường trên, xạ thủ, hỗ trợ và pháp sư đều đã được chọn, chỉ còn lại người đi rừng.

Thư Minh Yên nhất thời cảm thấy hoang mang: "Em không biết đi rừng."

Diêu Di Tình ngậm ống hút trà sữa trong miệng, nghe thấy vậy quay đầu lại: "Pháp sư có biết không?"

"Biết một chút ạ."

Diêu Di Tình đưa điện thoại di động cho cô: "Hai ta đổi đi, chị đi rừng cho."

Cuối cùng, hai người trao đổi điện thoại di động.

Thư Minh Yên không thường xuyên chơi game, hơn nữa pháp sư kỳ thật cũng chỉ biết một chút, cô căn bản không phải đối thủ của đối phương, cho nên cuối cùng góp một giọt máu.

Diêu Di Tình đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Thư Minh Yên c.h.ế.t trong trò chơi, cô ấy buồn cười: "Em quay lại đánh hắn đi, hắn vẫn còn chút máu, không thể biết ai sẽ c.h.ế.t trước, cho dù có c.h.ế.t cũng phải kéo theo hắn nên sẽ không lỗ, em chạy cái gì?"

Biểu cảm của Thư Minh Yên rất nghiêm túc: "Em muốn đảm bảo an toàn của mình trước khi đánh người khác."

Khi đang nói chuyện, Thư Minh Yên vừa mới sống lại, lại bị phục kích, bị đối phương đánh hai phát, suýt chút nữa đã chết.

May mắn Diêu Di Tình đã đến kịp thời, cô trốn dưới tháp với giọt m.á.u cuối cùng trên đầu.

Khóe miệng Diêu Di Tình hơi cong lên, lộ ra vẻ cảm khái: "Cô tiểu Thư, sao em chơi game còn dỡ hơn cả Du Vãn nữa vậy."

Thư Minh Yên ăn trái cây trên mặt đất để hồi máu, nghi ngờ hỏi cô ấy: "Chị Du Vãn cũng biết chơi game ạ? Em chưa thấy chị ấy chơi game bao giờ."

"Chị dẫn em ấy chơi.

Em nói xem em ấy lấy chồng sinh con sớm, suốt ngày vây quanh chồng con, cũng không chê nhàm chán."

"Chị Du Vãn cũng có công việc, hơn nữa cuộc sống là như vậy, ở bên gia đình mình sao có thể nhàm chán được.

Thực ra bất kể làm gì, chỉ cần có gia đình bên cạnh là hạnh phúc rồi, mỗi ngày vui vẻ, vậy là tốt rồi."

Diêu Di Tình dừng lại, trầm ngâm nhìn cô.

Thư Minh Yên chú ý tới ánh mắt của cô ấy, sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, em đã nói bậy gì sao?"

Diêu Di Tình không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi, một mực im lặng.

Một ván kết thúc nhanh chóng, mặc dù Thư Minh Yên c.h.ế.t nhưng Diêu Di Tình đã chơi rất tốt, cuối cùng đã giành chiến thắng.

Hai người trao đổi điện thoại di động của họ, Diêu Di Tình hỏi cô: "Sao em và Mộ Du Trầm ở bên nhau được vậy? Thật khó để tưởng tượng làm thế nào cậu ấy theo đuổi được em với khuôn mặt nghiêm khắc đó."

Thư Minh Yên do dự một lúc, Mộ Du Trầm hình như không có theo đuổi cô: "Tụi em kết hôn trước rồi mới yêu, không có ai theo đuổi ai, cứ như vậy ở bên nhau một cách tự nhiên."

"Làm sao có thể." Diêu Di Tình có chút kinh ngạc, "Mộ Du Vãn nói trước khi kết hôn đứa em trai nhàm chán của em ấy đã thích em rồi, sao có thể tính là cưới trước yêu sau?"

Thư Minh Yên hơi sửng sốt, hiển nhiên bị lời nói của Diêu Di Tình làm kinh ngạc: "Anh ấy thích em đã lâu?"

Diêu Di Tình rất khó tin, chỉ vào kịch bản bên cạnh cô ấy: "Cảnh tình cảm của em không phải viết quá tốt sao, sẽ không thể mơ màng hồ đồ, Mộ Du Trầm thích mình từ khi nào mà em còn không biết?"

Thư Minh Yên: "..."

Cô thực sự không biết, giống như thực sự mơ màng hồ đồ, chưa nghĩ đến câu hỏi này.

Thư Minh Yên luôn nghĩ Mộ Du Trầm giống cô, tình cảm phát triển tự nhiên sau khi kết hôn ở chung với nhau nhiều lần.

Chẳng phải Mộ Du Trầm như vậy sao?

Nhưng trước khi kết hôn, hai người họ rất ít nói chuyện nên cô không cảm thấy Mộ Du Trầm thích mình.

Diêu Di Tình cảm thấy Thư Minh Yên đang lơ đãng, uống một hớp trà sữa, trà đã nguội, cô ấy đặt xuống, xem trò vui rồi không chút do dự nói tiếp: "Mộ Du Trầm thích em trước, nhưng cậu ấy không theo đuổi em mà đem em cưới về tay, em thiệt thòi bao nhiêu? Đêm nay em trở về hỏi, không thể buông tha cho cậu ấy.".