Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 33: Người cha tồi tệ


Thương Mộ Nghiêm thực tập tại tập đoàn con của Tinh Châu thay vì trụ sở chính. Anh được chính ông cụ Thương đảm nhiên vào trong phòng làm việc, không phân biệt thân phận, tuỳ thuộc vào năng lực mà suy xét. Đó là câu nói ông cụ Thương đã nói với nhân viên khi anh được nhận vào làm.

Vị trí thực tập không lớn, vừa đủ để anh vươn lên từng ngày.

Việc đầu tiên Thương Mộ Nghiêm làm phân tích số liệu trên cơ sở dữ liệu trên máy tính.

Thương Đình Sâm bên công ty trụ sở chính Tinh Châu đợi chờ con trai lớn của mình đến xin việc làm, nhưng đợi tầm một tuần vẫn không thấy bóng dáng anh xuất hiện ở công ty.

Đến khi biết được sự thật Thương Đình Sâm có chút tức giận, nhưng lại không có cách nào bộc phát.

Từ khi ông đưa Trình Ánh vào gia tộc nhà họ Thương thì Thương Mộ Nghiêm đã bắt đầu có thái độ không lạnh không nóng với ông, lạnh nhạt với chính người cha ruột của mình.

Thương Mộ Nghiêm cả tuần đầu tiên làm việc ở phòng tài chính, tập làm quen với công việc tính toán thông số kỹ thuật và chi phí dự trù, Thương Mộ Nghiêm tính cách trầm lặng ít nói. Có mấy chị gái trẻ tuổi thích thú muốn làm quen những điều bị thái độ lạnh nhạt thờ ơ đó mà nhục trí rút lôi.

Thường ngày, anh sẽ đều được nhận những bài tính toán đã có sửa sai con số và anh sẽ thực hiện làm lại cho đúng. Vì anh là nhân viên mới, thời gian học tập vẫn còn rất dài, những ngày đầu tiên Thương Mộ Nghiêm có vẻ chưa quen dần, nhưng qua một tuần liền đã bắt đầu thích nghi với công việc và chỗ ngồi của mình.

Trời tối muộn anh mới trở về nhà họ Thương, vừa bước vào phòng khách đã thấy Thương Đình Sâm đang ngồi trên phòng khách, giống như đanh xem phim, lại giống như là đang đợi anh đó, anh đứng ở phía xa hờ hững nâng mí mắt, lạnh nhạt gọi một tiếng “Ba” sau đó lại tiếp tục đi lên lầu.

‘‘Đứng lại!’’ Giọng nói uy nghiêm của ông vang lên.

Bước chân Thương Mộ Nghiêm dừng lại, nửa sườn mặt quay lại nhìn ông, cũng không vì giọng nói đó mà doạ sợ, anh chỉ hờ hững nhìn rồi hỏi:’‘Chuyện gì ạ?’’

Thương Đình Sâm nhìn con trai mình, gương mặt vẫn điềm tĩnh, khí chất mạnh mẽ quyết đoán gằng giọng nói:’‘Ngồi xuống nói chuyện với ba.’’

Thương Mộ Nghiêm trầm mặt, không tình nguyện ngồi xuống chiếc sofa đơn.

Ông liếc nhìn Thương Mộ Nghiêm:’‘Vì sao không để trụ sở chính nhận việc?’’

Thương Mộ Nghiêm nâng mi, trầm giọng đáp:’‘Như nhau cả thôi.’’



Đúng lúc này từ bên ngoài Thương Mộ Ngôn đi vào trong nhà, ánh mắt Thương Mộ Ngôn nhìn Thương Mộ Nghiêm tràn ngập ánh sáng, cúi chào ba và anh trai mình.

Trái ngược với sự nhiệt tình đó Thương Mộ Nghiêm lại không có phản ứng gì, nhìn cậu em trai cùng cha khác mẹ đó một cái rồi thôi.

Thương Mộ Ngôn năm nay đã học lớp 12, tính cách dễ chịu lại rất đàng hoàng, nhưng cậu ấy không hiểu tại vì sao anh trai lại ghét cậu đến thế.

Nhớ lại chuyện trước đây khi mẹ Thương Mộ Nghiêm vừa mới mất vì hạ sinh anh, qua lời kể của Dì Trần thì cha anh khi đó đau khổ trong mấy năm liền, đến cả khi anh lên bốn tuổi thì Thương Đình Sâm vẫn không ngừng thương nhớ về mẹ anh.

Trình Ánh có ngoại hình bảy phần giống mẹ Thương Mộ Nghiêm, vì nhớ thương không dứt nên vào bar uống rượu, trong cơn say lại nhận nhầm Trình Ánh là mẹ anh, cuối cùng lại xảy ra quan hệ rồi dẫn đến người phụ nữ đó mang thai

Khi Thương Đình Sâm dẫn người phụ nữ đó về sống ở dinh thự này, anh khi đó vẫn chưa nhận thức được cái gì, ánh mắt trong veo đơn thuần cầu mong sự yêu mến từ bà ấy. Nhưng cuối cùng bà ấ chỉ cười nhạo khinh thường anh, đến nhiều năm sau khi đã đạt được mục đích thì liền giả nhân giả nghĩa trước mặt anh. Đúng là kinh tởm tới buồn nôn.

Thương Đình Sâm là người chồng tốt, nhưng lại là người cha rất tệ, có vài lần Thương Mộ Nghiêm bị Trình Ánh đánh đập tàn nhẫn, dù ông ta biết nhưng vẫn chỉ cảnh cáo bà ta vài câu mà không hề quan tâm tới anh, cuối cùng lại cho qua chuyện một cách dễ dàng, khi ấy anh không biết tại sao cha lại ghét mình, nhưng thấy cha luôn nhìn mình với ánh mắt chán ghét thì cậu lại tự thu mình lại.

Không đòi hỏi, cũng chẳng tâm sự với bất kì ai về chuyện của mình, càng nhiều năm trôi qua Thương Mộ Nghiêm càng có nhiều tâm sự, cũng đã thành một tảng băng lớn lạnh lẽo không độ ấm.

Khi mẹ anh mất, ông ấy cũng không vì chuyện đó mà đổ lỗi hết lên đầu anh, nhưng lại hành xử xem anh như sao chổi mà xem nhẹ sự có mặt của anh. Những thứ tốt đẹp đều nhường cho em trai Thương Mộ Ngôn, đến một hôm định mệnh đó…Thương Mộ Nghiêm đứng dưới trời tuyết lạnh giá nhìn gia đình ba người hạnh phúc đón sinh nhật trong một nhà hàng sang trọng, lúc đó anh mới biết bản thân mình dư thừa tới mức nào, thật ra ông ta đã bỏ rơi anh từ rất lâu rồi, chỉ là anh cố chấp không xem đó là sự thật mà thôi.

Từ đó về sau cũng đã thật sự chết tâm.

Ánh mắt lúc nào cũng lạnh lẽo đến u ám, trên người luôn có một khí chất không ai có thể xem nhẹ.

Đối với Thương Đình Sâm mà nói, ngày sinh nhật của anh sẽ càng làm ông nhớ tới cái chết của mẹ anh. Vì thế mỗi năm đều chỉ có dì Trần là đau lòng mà làm cho anh một bánh kem nhỏ để làm buổi sinh nhật.

Tới nhiều năm sau, Tịch Ngưng chính là người con gái đầu tiên xem trọng ngày sinh nhật của anh, còn ấm áp hệt như vầng trăng sáng.

Thương Đình Sâm nhìn con trai thứ hai của mình, lại nhìn đến Thương Mộ Nghiêm, bất lực nói:’‘Con vẫn trách ta sao?’’

Thương Mộ Nghiêm nhàn nhạt nhìn ông, bình thản lặp lại:’‘Trách? Đã nhiều năm trôi qua, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì.’’



Trái tim ông truyền đến một trận đau nhói, nhiều năm sau khi mẹ anh mất thì ông đột nhiên ngộ nhận ra khoảng cách của con trai và ông ngày càng xa.

Ông hối hận về những điều mình đã làm, một đứa trẻ bị chính người thân mình đối xử như thế rất dễ thu mình lại. Quả thật Thương Mộ Nghiêm đã tự thu mình lại rất nhiều.

Đỉnh điểm của sự hối hận ấy là ông đã nằm mơ về những ngày tháng hạnh phúc khi mẹ anh còn đang mang thai anh, lại nhìn thấy mẹ anh sau nhiều năm bà ấy mất. Trong mơ, bà ấy vẫn giống trước khi mất mà xinh đẹp tươi trẻ, đối diện với người phụ nữ đó trái tim ông lại xao xuyến không thôi.

Bà lại cong môi lên, cười dịu dàng hỏi ông:’‘Anh có chăm sóc tốt cho Tiểu Nghiêm chứ?’’

Một câu hỏi đó, thật sự đã khiến ông bừng tỉnh, bừng tỉnh từ trong mơ lẫn trong nhận thức.

Nhưng kết quả vẫn là quá muộn. Con trai đã thật sự không còn tình cảm nào với ông cả.

‘‘Tiểu Nghiêm…’’

Thương Mộ Nghiêm lạnh lùng nhìn ông:’‘Nếu không còn gì. Cha, tôi xin phép lên phòng nghỉ ngơi trước.’’

Nói xong thì chỉ để lại bóng lưng cao lớn vừa lạnh lùng vừa tuyệt tình đó. Một cái xoay đầu cũng không xoay lại.

Thương Mộ Ngôn nhìn anh trai mình, thở dài thườn thượt.

Tịch Ngưng mỗi sáng và mỗi tối đều sẽ nhắn cho anh một câu, từ từ sự việc đó càng lúc càng quen thuộc. Khi anh cầm di động lên điều đầu tiên anh nghĩ tới chính là tin nhắn của cô.

Tịch Ngưng thật sự rất có đầu óc để học tập, cô không bao giờ chụp điểm trên lớp của mình cho anh xem. Nhưng cô lại có một người anh trai rất thích khoe khoang, anh ấy đều sẽ up không ít bài thi tháng của cô lên Wechat của mình, miệng mồm khen cô không dứt.

Những bài thi tháng của cô hầu như đều đạt con điểm gần như tuyệt đối. Còn anh mỗi ngày đều xoay quanh ở bàn làm việc, nghiêm túc mà làm những công việc được giao trong thời gian thực tập. Còn Tịch Ngưng thì vừa lên lớp vừa học ở trung tâm, thật sự là nhứt đầu tới không chịu nổi.

Họ đều bận rộn và tập trung phát triển bản thân, cả anh và cô đều cố gắng từ sáng tới tối muộn, nhưng lượng tin nhắn họ nhắn lại đều đặn mà tiếp diễn mỗi ngày.

Thương Mộ Nghiêm nhìn tin nhắn, khẽ môi cong lên. Tâm tình đúng là có chút không tệ.