Ánh Tối Đừng Mang Anh Đi

Chương 33: Không còn nhiều thời gian


Tịnh Nhi đưa tay lên tắt chuông đồng hồ báo thức đang reo, mệt mỏi ngồi dậy. Hôm nay cô cảm thấy hình như trời sáng rất nhanh, đưa tay lên dụi mắt một hồi mới xuống giường chuẩn bị đi làm.

Khó khăn lay hoay một hồi mới chỉnh trang quần áo, đầu tóc gọn gàng. Do bị băng gạc trên cổ hạn chế cử động mạnh, nên làm việc gì cũng thấy khó khăn cứ sợ động chạm khiến băng keo bị rớt ra.

Đang ngồi tại bàn trang điểm, cô nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Là mẹ cô, bà mang một ít dụng cụ y tế lên cho Tịnh Nhi.

“Để mẹ thay băng gạc cho con!”

Thấy cô mỉm cười vui vẻ tỏ ý mình có thể tự lo cho vết thương được, bà lại lườm cô một cái rồi kéo tay con gái ngồi xuống giường. Vừa nhẹ nhàng gỡ băng gạc cũ ra sát trùng vết thương, vừa nói một cách ân cần.

“Hứa với mẹ, dù thế nào cũng phải để bản thân mình được an toàn…”

Nói tới đây bà lại có vẻ như ngập ngừng, tay sờ nhẹ vào vết thương của cô mà tiếp tục dặn dò.

“Con rất giống ba, một khi đã quyết định chuyện gì đó thì không ai có thể ngăn cản được!”

Nghe thấy mẹ cô có vẻ như đã chấp nhận công việc của mình, Tịnh Nhi vui mừng gật đầu đồng ý. Ôm bà nũng nịu, cho dù cô đã lớn nhưng đối với mẹ thì Tịnh Nhi mãi là một đứa con gái bé bỏng.

“Xuống ăn sáng rồi đi làm nhé tiểu thư!”

Giúp cô thay băng gạc mới xong bà nhẹ nhàng đứng lên sờ nhẹ vào đầu cô rồi mới bước ngoài đóng cửa phòng lại.

Cô chuẩn bị xong tất cả rồi mới đi xuống phòng ăn sáng, Tịnh Văn hôm nay có tiết học quan trọng nên đã đi đến trường từ lúc sáng sớm để chuẩn bị. Hôm nay chỉ có cô và mẹ ăn cùng nhau, trong lúc ăn bà lại mỉm cười. Thấy biểu hiện của mẹ khó hiểu lại còn đang ánh mắt nhìn sang bên mình nên cô lại hỏi.

“Mẹ sao vậy?”

“Hai cậu ngày hôm qua…”



Chưa đợi bà nói hết câu thì Tịnh Nhi đã hiểu ý, liền cắt ngang.

“Không phải như mẹ nghĩ đâu, đừng nghe Tịnh Văn nói lung tung!”

Ra dáng người đã từng trải, mẹ cô nhìn nét mặt ngại ngùng đó của con gái cũng đã biết được. Nhưng lại không tiện nói tiếp, bà chỉ khẽ gật đầu rồi đổi đề tài.

Ăn xong bữa sáng, cùng mẹ dọn dẹp mọi thứ xong cô mới đi làm. Vẫn là cách cũ, cô phải đón taxi để đến ngôi biệt thự. Ấy vậy mà vừa mở cửa bước ra ngoài cô đã nhìn thấy xe của Mễ Thiên Hàm đang đậu, lần này anh ta không chọn dừng sát bên vách như lần trước.

“Chào buổi sáng!”

Anh ta vẫn ngồi trong xe cho đến khi cô bước ra gần tới, mới xuống mở cửa ghế sau cho cô vào. Hơi khó hiểu lại không thấy Mặc Phong ngồi ở đâu, Tịnh Nhi mới đưa mắt nhìn anh ta hỏi.

“Mặc tiên sinh…?”

Cô chưa nói hết câu đã cảm thấy có vấn đề gì đó, vội vàng ngừng lại câu hỏi. Vẫn không tránh được ánh mắt dò xét và trêu chọc của Mễ Thiên Hàm, anh mỉm cười lên tiếng.

“Tiểu Phong vẫn ở biệt thự, anh vừa đến cục cảnh sát lấy chút hồ sơ vụ án. Bây giờ đang định đến đó, tiện đường ghé đón em luôn!”

“Vụ án chẳng phải tìm ra thủ phạm rồi sao?”

Tịnh Nhi vừa nói vừa vào ghế phía sau xe, đợi anh ta đóng cửa rồi mới ngồi vào ghế lái. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh tới ngôi biệt thự, trên đường đi Mễ Thiên Hàm mới giải thích.

“Tuy Mã Minh Hào đã chết, nhưng vẫn còn hai nạn nhân chưa được tìm thấy!”

“Anh nhắc mới nhớ đến chi tiết này, không lẽ hai người họ cũng nằm trong số nạn nhân của Mã Minh Hào!”

Anh ta vừa nói vừa cầm tập hồ sơ để bên cạnh đưa ra phía sau cho Tịnh Nhi cầm, cô vừa mở ra xem vừa tiếp tục nghe Mễ Thiên Hàm tóm tắt.

“Hai nạn nhân mất tích cuối cùng sau khi được điều tra cho thấy cũng là người mẫu ảnh của tiệm Studio nơi Mã Minh Hào làm việc!”



Trong hồ sơ ghi tóm tắt như sau:

_Nạn nhân mất tích Phương Tiểu Chi, 23 tuổi là người mẫu đại diện cho thương hiệu độc quyền La Diệu Phát.

_Nạn nhân còn lại Chu Nhã Mộng, 22 tuổi từng là Á Hậu của cuộc thi sắc đẹp vào 3 năm trước. Sau đó chính thức ký hợp đồng làm người mẫu cho một công ty thiết kế thời trang T.Y.O.B.

Gần đây cả hai điều đến Studio để tạo mẫu ảnh cho mình, sau đó bị mất tích. Không có thù oán tranh chấp gì trong các mối quan hệ, tình trạng kinh tế cũng ổn không liên quan gì nợ nần tư nhân.

Tịnh Nhi nhìn một lượt hồ sơ vụ án, xong mới gật đầu lên tiếng.

“Như vậy thì khả năng rất cao cũng có liên quan đến tiệm Studio, nhưng Mã Minh Hào đã chết. Làm sao biết hắn giấu bọn họ ở nơi nào chứ?”

Mễ Thiên Hàm sau khi nghe cô hỏi cũng nhẹ lắc đầu chưa nghĩ ra được. Nói một hồi thì ra là sáng sớm hôm nay Mặc Phong đã điện thoại nhờ anh ta đến sở cảnh sát tìm ít thông tin về nạn nhân.

Vậy nên bây giờ chỉ có thể đến ngôi biệt thự tìm Mặc Phong để có câu trả lời. Tịnh Nhi nhìn thái độ đó có vẻ như Mễ Thiên Hàm tin chắc chắn anh ta sẽ biết đáp án.

“Anh ta chắc chắn sẽ cứu được nạn nhân chứ?”

Dường như cô vẫn không yên tâm, đưa ánh mắt dò xét nhìn về Mễ Thiên Hàm như muốn đích thân anh trả lời.

“Sẽ được, nếu như nạn nhân còn sống!”

Tịnh Nhi vốn thông minh, chỉ cần một chút sự gợi ý đã hiểu được ý nghĩa của câu trả lời. Cô nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, trước khi Mã Minh Hào tự mình nhảy xuống từ tầng thượng đã ung dung nói.

(Hai người đó đã 1 ngày một đêm chưa được tao đến thăm rồi đấy!)

“Phải, chúng ta không còn nhiều thời gian!”