Viên Viên cũng nhanh nhảu nói:
"Bạn trai."
Chiếc máy không có hiện tượng gì trong vài phút rồi sau đó một tiếng tinh vang lên.
Quản gia:
"Câu trả lời này là thật."
Viên Viên nhìn Ninh Tiêu Viễn và cô gái nọ mà mỉm cười nhẹ nhàng:
"Trong hai người ai lên trước?"
Cô gái kia nhìn bọn họ rồi quát tháo:
"Các người được lắm, cá mè một lứa. Chị là phụ nữ nhưng cũng bênh gia đình bọn họ? Đúng là vô lương tâm, tôi tin chị có thể giải quyết cho tôi nào ngờ chị lại đưa ra cái biện pháp ngớ ngẩn này. Nếu nó làm hại đến con tôi thì sao? Tôi đang mang giọt máu của Ninh gia các người đấy."
Viên Viên cũng không phải kẻ ngốc, nghe được liền biết có vấn đề:
"Cô không dám ngồi lên? Liền chỉ có chứng tỏ đứa trẻ không phải con của Ninh thiếu gia đây. Cô đây là đang chột dạ?"
Cô gái biết mình có chút hớ nhưng vẫn cứng miệng:
"Chị... chị... chị được lắm. Tôi không tin con của anh ta mà gia đình anh ta không nhận. Ninh Tiêu Viễn, anh đừng hòng gặp con của mình nữa. Còn chị, chị chờ đấy cho tôi."
Cô gái vùng vằng lấy đồ rồi có ý rời đi. Viên Viên đằng sau vọng lại một câu:
"Đi thong thả. Đứa bé trong bụng cô vốn không phải của Ninh thiếu gia. Cô nên đến xem lại camera của quán bar đi lỡ đâu lại có bất ngờ."
Ninh Tiêu Viễn thấy chuyện được giải quyết êm đẹp, hồ hởi tiến tới ríu rít như con chim nhỏ lắm điều:
"Chị dâu yêu dấu cảm ơn chị đã tin đứa em bé bỏng này. Em thề sẽ phục dịch cho chị suốt đời hehe."
Viên Viên cũng không nói gì chỉ nhìn cậu rồi nói:
"Ninh Thiếu nên xem lại bạn bè xung quanh đi. Cô gái hôm nay đến đây chưa chắc đc là không có người chỉ điểm. Chỉ vì cô ấy cũng không chắc chắn đây là con của ai nên mới không dám ngồi lên chiếc máy này để thử. Hoặc có thể cũng chỉ là muốn bám víu để vào nhà họ Ninh. Là chị dâu tương lai của cậu chị khuyên cậu thật lòng, xem xét lại đám bạn trí cốt của cậu đi."
Ninh Tiêu Viễn của lấy làm suy nghĩ mà xoa gáy đáp:
"Vâng chị, xem sẽ đi tra xét một lượt. Chị yên tâm, sẽ không có lần thứ hai."
Ninh Ức nhìn cô cháu dâu này, có phần khó hiểu hỏi:
"Cái máy này là máy phát hiện nói dối?"
Thành Hạo nhìn chú mình rồi đáp:
"Không phải. Là máy massage muốn gửi cô chú. Lúc nó kêu là do đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ngồi lên massage."
Triệu Khả Lan và Ninh Ức lúc này mới vỡ lẽ ra mọi chuyện, phải nhìn cô cháu dâu này bằng ánh mắt khác. Không phải đứa trẻ ngốc nghếch, không phải kẻ thiếu não. Tâm hai người đã duyệt, xứng đáng với Thành Hạo nhà bọn họ hay không còn cần thời gian chứng minh.
Triệu Khả Lan nhìn thằng con trai mình rồi lại nhìn Viên Viên nói:
"Cảm ơn cháu đã giúp thằng nhỏ nhà dì. Ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện chút."
- -----
Ở một nơi nào đó.
"Anh có trắc đây là con của Ninh Tiêu Viễn không? Anh ta chối đứa trẻ này không phải con anh ta."
Cô gái hậm hực nói chuyện điện thoại với người nọ. Đầu dây bên kia cũng cười khuẩy mà vang lên giọng nói:
"Haha, cô có bao giờ thấy đứa nào ăn vụng mà nhận mình là kẻ ăn vụng chưa? Hôm đó là nó đưa cô về, chính mắt tôi nhìn thấy. Công tử tài mạo gì chứ, vốn chỉ là cáu mác để nằm với con gái nhà người khác. Cái thứ như nó tôi sẽ bắt chịu trách nhiệm với cô bằng được. Hiện tại chỉ cần cô làm lớn chuyện này, vị trí thiếu phu nhân Ninh gia còn không phải là của cô sao? Cứ chịu nhục chút, sau này làm thiếu phu nhân Ninh gia rồi cô muốn gì chả được."
Cô gái nghĩ đến được trở thành thiếu phu nhân Ninh gia không khỏi tưởng đến hạnh phúc, tương lai được sống trong nhung lụa mà đáp:
"Được, tôi chờ vào anh. Hôm nay tôi đến nhà họ bị một con đĩ cản đường. Tên là Viên Viên gì đó, là vợ sắp cưới của Triệu Thành Hạo. Anh xem sử lý cô ta thế nào, còn để cô ta nhúng tay, kế hoạch của chúng ta đổ sông đổ biển hết."
Đầu dây bên kia liền đáp lại với một giọng điều hết sức hứng thú:
"Viên Viên? Triệu Thành Hạo? Ha... kịch hay kịch hay. Cô nhẫn nhịn một chút, liền có được địa vị tốt. Cứ chờ tin tốt chỗ tôi cô chỉ cần phối hợp là được."