Làm ơn cho hỏi?
Nhị vị mới trả phòng là ý gì hả?
Đề nghị ông nói cho rõ, trả phòng là trả một phòng hay hai phòng?
Ô Hành Tuyết ngốn đầy một bụng câu hỏi nhưng không cách nào hỏi ra thành lời. Lỡ đâu hỏi ra thật chắc tối nay ông chủ quầy nghỉ ngủ luôn.
Thử nghĩ mà xem, trường hợp một người vừa tiễn hai vị khách xong thì lập tức đón về hai người giống y hệt, mà người sau còn dò hỏi tình huống của người trước với bộ dáng thắc mắc không biết xảy ra chuyện gì. Có phải sẽ càng rùng rợn hay không?
Vả chăng, lỡ ông ta lại coi hai người họ là hạng yêu ma quỷ quái gì rồi thỉnh mấy vị tiên môn tới bao vây tróc nã gì đó thì càng gây ra náo động lớn hơn.
Thiên Túc thượng tiên đã nói dù đây là ảo cảnh, nhưng cảnh trí bên trong là thật. Ô Hành Tuyết không biết nếu tạo ra náo động quá lớn sẽ để lại hệ quả thế nào, song nếu xét theo lẽ thường mà nói thì chắc không phải kết quả hay ho gì, tốt hơn hết vẫn nên hành xử âm thầm một chút.
Nghĩ vậy, chàng bèn nén bao sự tò mò trong lòng xuống, bày ra vẻ mặt thản nhiên, che giấu không lộ một tẹo sơ hở, nhìn không khác gì chàng thật sự vừa mới rời khỏi nơi này chưa bao lâu.
Chủ quầy nhìn họ chòng chọc với ánh mắt “chuyện quái gì với hai người vậy” rồi cất giọng khô khan, “Sao nào, hai vị lại đổi ý muốn ở thêm một đêm à?”
Ô Hành Tuyết tự nhủ trong lòng không cần đâu, đoạn suy nghĩ xem nên lấy cớ gì để rời khỏi đây.
Ngờ đâu cớ còn chưa kịp tìm cớ xong xuôi thì Tiêu Phục Huyên đã đáp lời chủ quầy, “Làm phiền.”
Ô Hành Tuyết: “?”
Huynh gượm đã.
Thiên Túc thượng tiên không gượm.
Kế đó chưởng quầy cất giọng cao hơn, “Ngươi… Nhị vị thật sự muốn ở lại thêm một đêm nữa à?”
Tiêu Phục Huyên: “Ừm.”
Ô Hành Tuyết nghiêng đầu nhìn vị thượng tiên nào đó với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiêu Phục Huyên liếc chàng một thoáng rồi quay lại phía chủ quầy, gần như không hề mấp máy môi mà thấp giọng nói, “Lát lên rồi nói.”
…
Được.
Ô Hành Tuyết hạ mình gật đầu một cách tôn quý.
Chỗ dở của việc mất đi ký ức là việc thường thường phải chịu vâng lời.
Đường đường là một đại ma đầu thì đâu ra chuyện phải vâng lời người khác? Thế mà suốt dọc đường, chàng cứ luôn phải nhún nhường ngoan ngoãn. Chỉ e là trong mắt người không tỏ tường đầu đuôi thì đích thị là một vị công tử khiêm nhường, nho nhã và hiền hậu.
Cách miêu tả này mà lọt vào tai những kẻ trong Chiếu Dạ thành thì áng chừng sẽ doạ chúng chết khiếp.
Quả nhiên, Tiêu Phục Huyên xử trí nhanh chóng và gọn gàng, nhưng thái độ tay chủ quầy lại vô cùng khiên cưỡng. Giống như thể ông ta cực kỳ không vui trước việc khách ở lại thêm một đêm nữa vậy.
Biểu hiện của ông ta đã thành công thu hút sự chú ý của vị ma đầu nào đó.
Ô Hành Tuyết nheo hờ mắt, quan sát ông ta. Thấy người đàn ông nọ gõ gõ bàn tính hai cái rồi lấy quyển sổ bìa xanh xám ghi chú tên trên quầy lên, li3m ngón tay đặng giở tờ giấy vàng mong mỏng ra và nâng bút.
Động tác ông lẫn giọng điệu khi nói chuyện đều chậm rề rề, mặc dù nét mặt rõ ràng đứng tuổi nhưng mái tóc còn đen tuyền, hơn nửa còn toát ra dáng vẻ già nua u ám, trông khác hẳn tay tiểu nhị bụ bẫm kia.
Chưởng quầy chấm bút vào mực rồi mới ngẩng đầu lên và hỏi, “Nhị vị vẫn thuê gian cũ à?”
Tiêu Phục Huyên: “Ừm.”
Nghe được tiếng “Ừm” này, đại ma đầu không còn tâm trí đâu mà ngó nghiêng chủ quầy nữa. Ô Hành Tuyết lại ngoái sang nhìn Tiêu Phục Huyên chằm chằm. Ở góc độ này ông chủ quầy không nhìn rõ được mặt nên chàng mở miệng hỏi bằng khẩu hình: Một phòng???
Thế rồi chàng thấy Tiêu Phục Huyên liếc nhìn mình một cái, chỉ một cái liếc này đã thấy rõ khẩu hình miệng và thắc mắc. Thế nhưng chàng chờ mãi một hồi mà vẫn không thấy Tiêu Phục Huyên bổ sung thêm câu “Lát lên rồi nói”.
Cứ như thể… ngầm thừa nhận.
Ô Hành Tuyết trơ người câm nín giữa bầu không khí yên tĩnh, hồi sau bèn mím môi và thu tầm mắt về.
Chưởng quầy chọn lấy một chiếc chìa khoá trong hàng chìa khoá đồng treo trên móc tròn lớn rồi đưa cho tiểu nhị mập lùn. Tiểu nhị nhận lấy chìa khoá và vời hai vị khách “đi rồi lại đến” lên lầu hai.
Hắn ta ngập ngừng một chốc mới nhỏ giọng nói với gương mặt đỏ như gấc, “Ờm, quán trọ của chúng tôi không thường có khách lui tới, cũng mới hơn một canh giờ kể từ lúc hai vị trả phòng thôi, cho nên… cho nên tôi còn chưa kịp dọn phòng nữa.”
Nói đoạn, hắn ta liếc nhanh xuống dưới quầy như đang sợ ông chủ quầy nghe thấy được sự lười biếng của mình.
“Nếu hai vị không vội thì có thể chờ tôi một chút, tôi lau nhà sửa soạn lại cho tươm tất rồi sẽ đổi bình trà nóng mới…” Mập tí hon dừng chân trước cửa phòng, chưa nói dứt câu đã chợt thấy tay mình lạnh tanh, liền đó chiếc chìa khoá treo trên đầu ngón tay biến mất.
Hắn vô cùng quen thuộc với cảm giác lạnh căm này, bởi đã cảm nhận được một phen khi vị công tử với dáng vẻ nho nhã chạm vào mình ban nãy, nó khiến hắn buốt điếng người đến giật thót.
Mập tí hon bối rối đưa mắt nhìn Ô Hành Tuyết, thấy chiếc chìa khoá kia quả thật đang nằm trong tay người nọ.
Ngay sau đó, vị khách đã tự mình mở cửa vào phòng.
Chà, có thế thấy chàng ta rất gấp gáp.
Cậu béo nghĩ thầm.
Ô Hành Tuyết hiển nhiên không biết tiểu nhị đang nghĩ gì trong đầu, sau một hồi bị nghệch người vì câu “ở một phòng” kia, chàng thật sự muốn xem xem lúc chưa được dọn dẹp thì căn phòng này rốt cuộc trông như thế nào.
Đại ma đầu vừa mở cửa vừa nghĩ thầm, nếu mà khó coi như cái giường của Tang Dục thì…
Chàng sẽ làm thịt tên tiểu nhị tò mò tọc mạch này ngay tại chỗ.
Mập tí hon không hề biết mình vừa được dạo một vòng trước Quỷ môn quan. Cậu lôi chiếc khăn vải vắt trên vai mình xuống và tót theo vào phòng, vừa tính ra tay quét dọn thì ngẩn ngơ cả người. “Hả?”
Căn phòng trước mắt sạch sẽ tinh tươm, giường chiếu gọn gàng, ghế xếp chỉn chu dưới mặt bàn, bộ ấm trà còn đang đặt úp ngược trên khay. Gian phòng có người ở mà trông như chưa hề có ai động chạm qua một tí nào.
“Hai vị đây…” cậu béo chớp mắt lia lịa, nhìn sang hai vị khách với nét mặt ngỡ ngàng. Nói thật, cậu còn chưa từng gặp vị khách nào thu dọn phòng ốc chứ đừng nói chi đến gọn gàng bực này.
Nếu đã không ở đây thì thuê hẳn một căn phòng để làm gì?
Ô Hành Tuyết cũng ngỡ ngàng khôn cùng, song ngoài mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Chàng quét mắt nhìn một vòng từng góc phòng rồi mới quay sang cậu béo, nói, “Không cần dọn, cậu đi đi.”
Cậu béo mừng rơn, “Dạ!” lên một tiếng rồi khoác khăn vải lên vai và phắn mất.
Người lạ vừa rời khỏi, Ô Hành Tuyết tức thì nhìn sang Tiêu Phục Huyên.
Huynh được lắm Thiên Túc thượng tiên.
Ô Hành Tuyết nhìn y chằm chằm, nói, “Huynh cố tình?”
Tiêu Phục Huyên nâng kiếm gõ lên cửa phòng, cánh cửa đóng lại ngay lập tức, ngăn chặn hoàn toàn gió núi về đêm bên ngoài. Y bước đến trước bàn, cúi đầu và búng tay trước ngọn nến.
Ánh đèn dầu sáng bừng lên, không rõ chỉ là ảo giác thôi hay sao mà căn phòng dường như ấm áp hơn rất nhiều.
Rút tay khỏi thành đèn, y mới ngước mắt nhìn sang Ô Hành Tuyết. “Cố tình chuyện gì?”
Cố tình im lặng không nói gì khi chưởng quầy bảo “một gian phòng”, cố tình khiến người khác nảy sinh hiểu lầm.
Nhưng Ô Hành Tuyết đâu nói ra được.
Bởi vì cái “hiểu lầm” nọ sẽ không còn ngay khi mở cửa vào phòng, cả chưởng quầy lẫn tiểu nhị đều đã gặp nhiều rồi nên họ vừa không cần biết cũng không muốn để ý tới.
Tác dụng duy nhất của sự hiểu lầm này xem ra chỉ nhằm trêu chọc Ô Hành Tuyết hiểu lầm trong giây lát mà thôi.
Mà cái kẻ đầu sỏ gây sự còn đang đứng bên cạnh bàn, tay ôm trường kiếm với dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm vốn dĩ.
Ngọn đèn dầu trên bàn lay khẽ.
Thốt nhiên, Ô Hành Tuyết có hơi tò mò muốn biết vào đợt kiếp kỳ năm đó, nếu Thiên Túc thượng tiên thật sự đã ở trong Tước Bất Lạc của mình thì sẽ có biểu cảm thế nào, liệu có phải vẫn như thế kia không…
Nhưng suy nghĩ này vừa bật ra đã bị đại ma đầu quét sạch.
Ánh đèn dầu chợt lay động, chàng nghiêng đầu chớp mắt nhè nhẹ, đến khi mở mắt ra lại liền không nhắc đến “hiểu lầm” không “hiểu lầm” gì nữa, mà chỉ âm thầm lầu bầu “thôi”, tiếp đó hỏi Tiêu Phục Huyên, “Thế vì sao huynh lại đổi ý muốn ở lại đây một đêm vậy?”
Hỏi rồi chàng mới ngỡ ra, khẽ khàng “À” một tiếng và nhìn Tiêu Phục Huyên, “Xem ra… Thượng tiên đây đã nhớ ra dịp này là dịp nào rồi?”
Phải thôi, chắc không đến mức lần nào đến phố núi Lạc Hoa cũng đều… ờm, đều ở lại nhà trọ này chứ ha.
Ma đầu thầm nghĩ.
Không ngoài dự kiến, chàng nghe thấy Tiêu Phục Huyên đáp “Ừm”, sau đó im lặng một hồi mới nói, “Đây là lần cuối cùng ta tới phố núi Lạc Hoa.”
Ô Hành Tuyết sững sờ một chút. “Lần cuối cùng?”
Tiêu Phục Huyên gật đầu. “Sau đó chỉ được nghe kể lại là nơi đây bị lửa thiêu rụi hoàn toàn.”
Ô Hành Tuyết nhủ thầm rằng thế thì ắt là đúng rồi, lý do họ bị kéo vào ảo cảnh này có lẽ do có một bí mật gì đó bị chôn giấu trong phố núi Lạc Hoa vào ngày này.
Chàng lại hỏi, “Thế hôm đó có chuyện bất thường hay đặc biệt gì xảy ra không?”
Tiêu Phục Huyên điềm nhiên đáp, “Không có.”
Ô Hành Tuyết hơi bất ngờ, “Không có sao?”
Tiêu Phục Huyên: “Ừm.”
Đúng thật là không có việc gì bất thường xảy đến vào hôm ấy cả, y chỉ vừa đúng dịp gặp được Linh Vương ở phố núi Lạc Hoa, sau đó dịch dung và dạo phố cùng nhau một chuyến.
Hôm ấy, Linh Vương vừa hoàn thành thiên chiếu nên tiêu hao không ít tiên khí, trên người toát nên vẻ biếng lười uể oải. Khi trời về đêm, gió núi lộng qua, chợt thấy người trở lạnh bèn vào nhà trọ này một đêm.
Ông chủ nhà trọ vừa chậm chạp vừa thiếu chu đáo, tiểu nhị thì lỗ m ãng và bất cẩn cực kỳ.
Y còn nhớ vào đêm thâu hôm nọ, bên trong phòng có đặt một cái lò sưởi, y châm đèn dầu trên bốn góc phòng, ánh sáng toả ngời khắp căn phòng tạo nên cảm giác vô cùng ấm áp.
Linh Vương đã mệt mỏi từ sớm, chống đầu một chút rồi dần dà cuộn mình trên giường ngủ mất, đồng thời vận tiên khí điều hoà khắp cơ thể trong giấc ngủ mê.
Còn y không thấy buồn ngủ chút nào, bèn ngồi thả chân bên bệ cửa sổ, thi thoảng nhìn người đang cuộn tròn trên giường để đề phòng đối phương điều hoà tiên khí gặp phải bất trắc giữa chừng.
Đêm ấy trôi qua thật bình lặng, không ai nói chuyện gì, nếu không bước vào gian phòng trọ này thêm một lần nữa thì có lẽ y đã quên bẵng hôm ấy mất rồi.
Thế nhưng bây giờ ngẫm lại mới thấy, không có gì bất thường mới là chuyện bất thường nhất.
***
Tiêu Phục Huyên thất thần phút chốc mới thình lình chau mày, nói, “Chắc hẳn là ký ức của ta đêm đó đã bị sửa rồi.”
Ô Hành Tuyết sửng sốt, “Ai sửa?”
Hỏi đoạn, chàng mới phát giác mình vừa thốt một câu cực kỳ thừa thãi — trên hông chàng treo chiếc chuông mộng kia, thế mà còn đi hỏi Tiêu Phục Huyên là ai đã sửa ký ức huynh ấy.
Thế nhưng dù sao đi nữa, trên Tiên Đô, Thiên Túc thượng tiên cũng là một nhân vật sánh ngang với Tiên thủ. Cho dù là người có giao tình tốt với y, hoặc thậm chí vô cùng thân cận đi chăng nữa, cũng không dễ gì xuống tay thay đổi ký ức y được.
…
Đến cùng, đã xảy ra chuyện gì vào hôm ấy để khiến chàng phải sửa ký ức của Tiêu Phục Huyên?
Hoặc nên hỏi, chuyện gì đã xảy ra trong nhà trọ này vào hôm ấy, từ đó dẫn đến hệ luỵ gì để sau này phố núi Lạc Hoa chỉ còn là một mảnh đất hoang cằn cỗi?
Những câu hỏi này cứ lởn vởn không ngừng trong đầu Ô Hành Tuyết, thậm chí đến khi đã chìm vào giấc ngủ mà nó vẫn bám rịt không thôi như cành dây leo khô hay mãng xà trườn lên lên phía trên và bủa ra thứ mùi âm tà hôi thối.
Vào giờ Dần giữa đêm, Ô Hành Tuyết bất chợt choàng mở mắt.
Ngay khi tỉnh lại, trước mũi chàng vẫn còn không khí âm tà ẩm ướt, giống như dư vị chưa tiêu tán từ trong giấc mơ.
Cả căn phòng tối đen như mực, tô điểm thêm sự tịch mịch xung quanh, chỉ còn hơi thở của bản thân và một người khác yếu ớt đến mức gần như không nghe được.
Chàng nằm nghiêng mình cuộn người mà ngủ, mặt xoay vào trong tường, tiếng hít thở còn lại đang ở phía sau lưng.
Đôi môi khẽ mấp máy, chàng cất giọng thì thầm gọi “Tiêu Phục Huyên”, vừa tính hỏi người kia vì sao lại tắt đèn. Xong chàng lập tức phát giác có gì đó không ổn!
Đó không phải Tiêu Phục Huyên.
Vì tiếng hít thở kia quá cận kề, đến độ… chừng như nó đang nằm ngay bên mép giường, lặng lẽ và im lìm nằm sát phía sau lưng chàng trong màn đêm tĩnh mịch.
Ô Hành Tuyết trở mình, đối diện với một đôi mắt trắng dã trợn trừng không chớp.