Tất cả những chuyện đã sớm chìm trong vòng luân hồi sinh tử tại sao lại bị đào lên hoá thành gánh nặng? Và bằng cớ gì phải là Tiêu Phục Huyên?
Chỉ bởi vì Tiêu Phục Huyên đã chặn thiên kiếp lần đó sao?
Một câu chuyện mà chàng vấn vương nhiều năm bị người khác lợi dụng đến tận bây giờ… Quá mức phi lý.
Ô Hành Tuyết nghĩ.
Phải mà Tiêu Phục Huyên không nhớ những chuyện xảy ra trong đêm này thì tốt rồi.
Ý nghĩ đó bất chợt nảy ra trong đầu chàng, và cũng ngay khoảnh khắc ấy, chàng thấy có phần quen thuộc. Đoán chừng mấy trăm năm về trước, chàng cũng từng nghĩ như vậy.
Chàng không chỉ mong rằng Tiêu Phục Huyên không nhớ chuyện này, mà còn mong rằng những linh phách bị trói buộc nơi đây cũng quên đi thời khắc này.
Linh phách không phải người sống, họ không toan tính đời này khác đời sau thế nào mà chỉ hành động theo bản năng dưới sự thao túng của kẻ mang dụng tâm — ai giết họ, ai khiến họ lâm vào bi thương thì họ căm hận người đó.
“Là ngươi!”
“Là ngươi!”
“Ngươi khiến ta khốn quẫn…”
“Ban nãy ngươi còn chém tay ta…”
Những linh phách đã chìm vào thù hận và thống khổ thét gào sắc lẻm, chúng bất chấp hết thảy mà hung mãnh ùa về phía Tiêu Phục Huyên.
Lúc đầu, chúng toan đánh lén nhưng đã bị Tiêu Phục Huyên chém đứt tay. Hiện giờ sự hận thù của chúng đã đạt đến đỉnh điểm, khí lực đột ngột quay trở về, cánh tay trắng hếu duỗi dài từ vết cắt như một cành liễu đang đà sinh trưởng, cuộn trào điên cuồng dồn dập tới một người.
Với đà này thì không thể giải quyết chỉ bằng chém đứt lần nữa là xong.
Vì chém rồi lại mọc, mọc dài lại chém, thù hận càng tích trữ càng đậm sâu. Đây là một vòng tuần hoàn không ngừng lặp đi lặp lại cho đến khi họ kiệt sức mà chết ở đây.
Vẫn nên quên đi thì hơn.
Ngay trong tình thế nguy cấp, Ô Hành Tuyết duỗi tay sờ bên hông mình theo bản năng.
Ngón tay vừa chạm vào chuông mộng bằng bạch ngọc, chàng mới sực nhận ra hiện tại chuông mộng đã bị nứt và hư mất, thêm cả chàng cũng không nhớ làm sao để dùng nó.
Bỗng nhiên!
Một tràng chuông ngân mơ hồ vang lên không biết bắt nguồn từ đâu, song đã bao trùm toàn bộ vùng cấm địa.
Chỉ loáng cái, sương mù khắp cấm địa ngưng phắt, không di chuyển lấy một tí ti nào.
Những linh phách kia cũng thình lình lặng thinh, đông cứng lại y nguyên tư thế đang vồ về hướng Tiêu Phục Huyên giữa bụi cát mịt mù. Những sợi dây leo màu da người không phóng vun vút như đang sinh trưởng điên cuồng nữa mà dừng lại sít sao ngay kế cạnh Tiêu Phục Huyên.
Tiêu Phục Huyên ngưng động tác rút kiếm, quay ngoắt đầu nhìn sang Ô Hành Tuyết.
“Ngươi rung chuông?” Tiêu Phục Huyên sững sờ hé môi, liếc mắt xuống bên hông Ô Hành Tuyết.
Ô Hành Tuyết cũng hơi sững sờ. “Ta không có.”
Chuông bạch ngọc còn đang treo im lìm bên hông chàng, vết nứt vẫn còn, âm thanh nọ cũng không phát ra từ đây, thế nhưng tiếng chuông nghe vào rất giống với chuông mộng.
Tiếng chuông ở đâu? Là ai rung?
Ô Hành Tuyết chăm chú lắng nghe tiếng chuông hòng tìm ra điểm khởi nguồn. Thế nhưng, vì lắng nghe quá chăm chú mà bản thân cũng cảm thấy hơi mơ màng dưới hiệu lực của tiếng chuông. Có một giây lát, chàng thậm chí nhớ về Thước Đô.
Thế là chàng nhanh chóng hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên liền thấy phải đến hàng ngàn linh phách đang nhìn cánh tay dài ngoằng của bản thân rồi nhìn sang Tiêu Phục Huyên với ánh mắt hoang mang, sau đó từ từ thu tay về.
“Sao tay ta tự dưng dài như vậy?”
“Ta cũng vậy, thật kỳ lạ.”
“Vừa nãy ta tính làm gì vậy?”
“Không biết nữa, ta cũng thấy mù mờ.”
“Các người là ai đó?!”
“Nơi này là cấm địa, các người vào đây bằng cách nào?”
Những linh phách kia dần quay đầu, nhìn Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết như thể chưa từng trông thấy bọn họ bao giờ, đoạn cất giọng răn đe, “Nơi này là cấm địa với tầng tầng lớp lớp đao trận và hoả trận chất chồng với tám mốt đạo Cửu thiên huyền lôi, các người dám cả gan?”
Ô Hành Tuyết: “…”
Quên chóng vánh đến vậy, tác dụng thần kỳ đến vậy thật sự rất giống chuông mộng.
Chàng bỗng dưng nhớ lại thời điểm vừa bước vào quán trọ thì thấy phía trước quầy ngoài sảnh quán có treo một chiếc chuông bạch ngọc tương tự chuông mộng.
Ngay kế đó, vì tiếng chuông lay tỉnh mà chàng nhớ đến một khung cảnh khác —
Trong khung cảnh ấy, chàng đang cầm chiếc chuông bạch ngọc kia và đưa nó cho ông chủ quán trọ với bọng mắt đen sì rồi nói, “Nghe nói ông chủ khó an giấc về đêm, để ta tặng ông thứ đồ chơi nhỏ này.”
Ông chủ nhận lấy chiếc chuông, có phần cảm thấy ngượng ngùng pha lẫn ngờ vực. “Công tử là người của tiên môn ư? Chiếc chuông này… là pháp bảo gì chăng?”
“Ta tình cờ tìm được chút tiên duyên và học một phương pháp chế tạo. Không biết món đồ này có thể xem như pháp bảo được hay không, nhưng ít nhiều cũng tương đối hữu dụng.”
“Nó có tác dụng gì thế?”
Chàng ngẫm nghĩ rồi buông một nụ cười đạm bạc. “Nó có thể… đuổi ma trừ ta, bảo hộ bình an.”
Ông chủ nửa tin nửa ngờ, nhưng xét thấy nhận một món đồ có thể “đảm bảo bình an” cũng không sợ dư, bèn treo chiếc chuông ngọc nọ bên cạnh quầy quán trọ.
…
Ô Hành Tuyết bất chợt hoàn hồn.
Lý do mà ban đầu chàng chú ý đến quán trọ này là bởi trước cửa có treo chiếc chuông mộng phiên bản đơn giản này. Khi đó, chàng còn thấy thắc mắc không rõ chuông mộng ấy từ đâu ra.
Giờ ngẫm lại, nói không chừng chính mình ở lại quán trọ này mấy trăm năm trước và phát hiện ra đủ thứ chuyện bên trong cấm địa, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra phương thức giải quyết ổn thoả, thêm cả e ngại về sau linh phách lại rơi vào sự thao túng của kẻ khác, rồi nhớ ra những hận thù dĩ vãng thì sẽ gieo rắc mầm hậu hoạ. Thành thử, chàng đã để lại món đồ tương tự như chuông mộng bên trong quán trọ để trấn áp linh phách đôi chút trong trường hợp chúng lại xao động.
Dù vậy, món đồ đó không phải chuông mộng thật, có vẻ nó có thể tự lay mà không cần tiên vận lực ra tay. Chỉ cần linh phách nổi điên lên là nó lập tức có phản ứng.
Tiếng chuông kia có hiệu lực cao nhất với linh phách, còn với người như chàng và Tiêu Phục Huyên thì không nghiêm trọng và chóng vánh đến thế.
Song, chàng vẫn ít nhiều chịu ảnh hưởng từ nó, đầu óc hơi choáng váng giữa tiếng chuông ngân.
“Món đồ chơi bé tí mà uy lực mạnh mẽ như vậy…” Ô Hành Tuyết cầm chiếc chuông nhỏ treo bên hông mình lên và rầm rì. Nói đoạn, chàng ngước mắt nhìn sang Tiêu Phục Huyên, liền thấy đối phương đang đứng yên một chỗ, mắt cụp xuống và lẳng lặng nghe tiếng chuông, nét mày chau lại như có hơi xuất thần.
Một lúc lâu sau, Tiêu Phục Huyên đưa tay lên và mân mê nhẹ vành môi.
Ô Hành Tuyết: “?”
Chàng còn chưa hiểu ngọn nguồn, muốn mở miệng hỏi thì lập tức thấy Tiêu Phục Huyên ngước mắt nhìn về phía mình. Y híp khẽ đôi mắt dài, không rõ vừa nhớ ra chuyện gì.
Ô Hành Tuyết cảm thấy chột dạ một cách vô cớ, nuốt ngược câu hỏi vào trong.
Bị người kia nhìn chằm chặp, chàng bất giác nảy ra một phán đoán trong đầu — chàng ngờ rằng sau khi nghe được tiếng chuông này, có thể Tiêu Phục Huyên đã nhớ đến việc mình bị mất cảnh giác để chuông mộng giành cơ hội thay đổi ký ức hồi mấy trăm năm trước như thế nào.
Còn nguyên nhân khiến y sờ môi…
Ờm…
Nhưng rồi Ô Hành Tuyết không nghĩ tiếp được nữa bởi tiếng chuông vẫn văng vẳng chưa nguôi, bấy giờ không chỉ linh phách chịu tác động mà chính bản thân chàng cũng bắt đầu thấy choáng váng nặng hơn. Nếu thừ người trong tiếng chuông này một lát nữa, không chừng chàng sẽ mở miệng lép bép tiếp về “Thước Đô”.
“Chúng ta có nên tránh đi một chút hay không—” Ô Hành Tuyết còn chưa kịp dứt lời đã thấy một bóng người cao dỏng vụt tới trước mặt trong nháy mắt.
Chàng bị người kia ôm lấy, vùi mình vào hơi thở của Thiên Túc thượng tiên.
Ngay kế đó, tầm mắt chàng tối sầm xuống và gót chân hẫng bước, chàng bị người nọ mang ra khỏi cấm địa.
Khi vừa vượt qua lối vào cấm địa, giọng nói Tiêu Phục Huyên lập tức vang lên ngay trước chóp mũi chàng, “Ta còn đang tự hỏi tại sao lúc trước sơ suất để bị người thay đổi ký ức.”
Hơi thở Tiêu Phục Huyên như lắng đọng giữa vành môi Ô Hành Tuyết khiến chàng ngưa ngứa. Ô Hành Tuyết mấp máy nhẹ đôi môi, chợt nghe y thấp giọng nói, “Ngươi gạt ta.”
Ta…
Ô Hành Tuyết li3m môi, vừa tính nói gì đó thì thấy ánh sáng loá lên trước mắt — họ đã thoát ra khỏi cấm địa.
Những người đầu tiên họ trông thấy bên ngoài cấm địa là mấy đệ tử nhà họ Phong nọ. Trong tay họ đều cầm trường kiếm, đanh chặt nét mặt canh giữ lối vào, trông dáng vẻ vừa muốn xông vào nhưng lại không dám xông vào bừa bãi.
Ô Hành Tuyết nhìn bộ dáng và nét mặt của họ thì chợt nghĩ đến một việc: Nếu những người ở phố núi Lạc Hoa đều bị trói, phải sống đi sống lại ở nơi này cả trăm năm hoặc lâu hơn, thì đúng thật những thần tiên thi thoảng hạ phàm như chàng và Tiêu Phục Huyên năm đó rất khó phát giác, những phàm nhân hàng năm ghé sang thăm thú dạo chơi ngắm cảnh phố phường nhộn nhịp cũng khó lòng nhìn ra, nhưng có một nhóm người ngoại lệ…
Đó chính là những người nhà họ Phong.
Đệ tử nhà họ Phong trông coi toàn bộ khu vực phố núi Lạc Hoa, bọn họ được mời đến bất cứ khi nào có chuyện xảy ra ở đây. Sau nhiều lần như vậy, cam đoan họ phải vô cùng quen thuộc với những người sống ở phố núi Lạc Hoa rồi, ắt nên phát hiện ra tuổi tác thất thường của những người ở đây.
Nếu chỉ ba năm năm năm thì không nói, còn lâu hơn thì sao có thể không thấy manh mối? Nếu đã thấy được manh mối mà còn tỏ vẻ mọi chuyện êm xuôi không có gì bất thường, vậy đó chính là điểm bất thường.
Nói vậy xem ra, nhà họ Phong quả nhiên có vấn đề.
Bọn họ biết chuyện gì đó, song vì nguyên nhân chưa rõ mà luôn giúp che giấu việc này? Hay chính bọn họ có dính líu đến việc này?
Thế nhưng, những chuyện tương quan với thần mộc hay cấm địa hẳn không phải chuyện mà một đệ tử trẻ có thể nắm rõ được, nếu nói có dính líu thì nên là những người đứng đầu nhà họ Phong. Có điều… làm sao để thay những người trẻ tuổi này thành những người đứng đầu nhà họ Phong đây?
Đại ma đầu có một sáng kiến.
“Tiêu Phục Huyên,” chàng lợi dụng tư thế hiện tại của hai người mà thì thầm bên tai Thiên Túc thượng tiên, “ngươi có thể trói đám tiểu quỷ trước mặt lại được không?”
Tiêu Phục Huyên: “…”
***
Ninh Hoài Sam nào có ngờ mình sẽ bị trúng tà ngay trước cửa nhà mình, và càng không ngờ thế mà lại bị lạc đường bên trong ảo cảnh như phố núi Lạc Hoa, vừa mất dấu thành chủ nhà cậu mà vừa mất dấu Phương Trữ.
Cậu tìm dọc mười hai dặm phố phường, đồng thời tự châm biếm trong lòng: Nếu người đầu tiên mình tìm được là Thiên Túc thượng tiên thì nên làm cái mẹ gì bây giờ? Ngoảnh đầu cắp đít bỏ chạy thì có hơi vã quá không?
Chỉ mong trời cao có mắt, thành chủ phù hộ, làm ơn đừng để ta một mình đối đầu với Thiên Túc thượng tiên.
Ninh Hoài Sam nguyện cầu trong lòng như vậy cả đêm, ông trời quả nhiên tỏ mắt…
Cậu không gặp Tiêu Phục Huyên mà gặp phải Y Ngô Sinh.
Một cửa hàng bán mỹ phẩm nào đấy đã đánh đổ không biết bao nhiêu hàng hoá mà dìm phải hơn nửa con phố trong mùi son phấn. Ninh Hoài Sam hắt xì hơn chục cái liền, suýt chút đã khạc cả não ra ngoài.
Để rồi chỉ vừa ngoảnh đầu lau mũi một phát và quay trở lại đã thấy ngay Y Ngô Sinh.
Cậu thấy người kia trùm khăn vải kéo quá nửa mặt, che kín mũi chỉ để lộ hàng mày với dáng vẻ trắng nhợt bợt bạt, trông như một vị thư sinh nho nhã yếu đuối. Không có một chút phong độ của người nổi danh thuộc đại môn đại phái gì.
Ninh Hoài Sam trề môi.
Y Ngô Sinh vốn không chú ý có người đứng ở góc bên này, nhưng bị tiếng hắt xì dồn dập dẫn bước sang.
Hắn trông thấy đó là Ninh Hoài Sam thì hơi ngẩn người, có vẻ sượng nhẹ nhưng nhanh chóng vơi đi và nói, “Cuối cùng cũng gặp một người.”
Giọng hắn nghe qua rất hào hứng.
Ninh Hoài Sam khinh khi tặc nhẹ trong lòng, nhủ thầm làm quái gì mà ông còn ở đây vậy? Chỉ là một chút tàn hồn mà sống còn dai hơn ta.
Cậu rất muốn trưng sự khinh khi này ra mặt, ngặt nỗi hắt xì liên tục không ngừng được nên làm kiểu nào cũng không toát được khí chất hung tàn.
Y Ngô Sinh ngó thấy bộ dáng cậu thì lục lọi túi thuốc của mình.
Ninh Hoài Sam bịt mũi lại và khàn giọng làu bàu, “Thôi, đừng có lục, ta không cần! Ta có bị bệnh đâu, thuốc men cái gì. Ta bị cái mùi kia hun mũi đây này…”
Y Ngô Sinh lấy ra một viên thuốc và nói, “Tôi có vô số các phương thuốc cổ truyền, không chỉ để trị các loại bệnh mà còn giúp giảm nghẹt mũi khó thở. Chỉ cần một viên sẽ dứt ngay, cậu thử xem.”
Ninh Hoài Sam không muốn thử.
Thế nhưng, cậu càng lúc càng hắt xì nghiêm trọng hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy có khi nước mắt nước mũi tèm lem mất. Đường đường là một tà ma mà bị điếng người vì cái thứ này thì mất mặt quá.
Thành thử, cậu không còn sự lựa chọn khác mà đành nhận lấy viên thuốc và nuốt trọng vào.
Vừa ngóc cổ lên, cậu đã nghe thấy tiếng ồn dậy lên bên ngoài con phố xen lẫn tiếng bước chân sàn sạt liên hồi. Nghe qua có kha khá người đến.
Ninh Hoài Sam nhìn sang bên kia thử, đồng thời hỏi Y Ngô Sinh, “Ông có gặp thành chủ nhà ta không? Với Phương Trữ nữa. Ta tìm bọn họ nãy giờ, trên lý thuyết không nên xảy ra chuyện này, rõ ràng chúng ta bước liền nhau vào trong Lạc Hoa Đài cơ mà. Làm sao chỉ vừa vào ảo cảnh đã bị tách lìa xa lắc tới nỗi tìm hoài không thấy người như vậy…”
Y Ngô Sinh lắc đầu. “Tôi chưa gặp, tôi cũng tìm đã lâu rồi. Ban đầu tôi tính vẽ một lá phù tìm người nhưng bị một số động tĩnh cản trở.”
Hắn siết tờ giấy cất trong ống tay áo, thoạt nghe như đang nói chuyện bình thường, không khác gì một người còn sống.
Những tiếng bước chân kia mỗi lúc một gấp rút và tiến đến càng lúc càng gần.
Ninh Hoài Sam vươn cổ nhìn lướt qua và nhỏ giọng nói, “Hình như không giống đi dạo phố núi…”
“Là người nhà họ Phong,” Y Ngô Sinh trả lời. “Tôi vừa đi từ hướng đó sang, có gặp phải một nhóm đệ tử nhà họ Phong với nét mặt không mấy vui vẻ, không biết họ đang tính làm gì.”
Nhà họ Hoa và nhà họ Phong có mối thân tình sâu sắc, thế nhưng những đệ tử nhà họ Phong này không phải những người Y Ngô Sinh thường giao thiệp. Đây ắt là những người sống mấy trăm năm về trước bên trong ảo cảnh của phố núi Lạc Hoa.
Khi hắn còn đang nói chuyện, một nhóm người mặc đồng phục của môn phái nào đó bước tới.
Người đi đầu là một người nam khó đoán được tuổi, dáng vẻ nhìn qua rất khôi ngô, nhưng đăm đăm nét mặt nên trông như một ông cụ non.
Ninh Hoài Sam vốn là tà ma nên rất nhạy cảm với mùi máu. Cậu hếch mũi lên hít vào mấy cái, rồi dời tầm mắt về cánh tay chàng trai kia, bấy giờ mới phát hiện có vết máu trên mu bàn tay cầm kiếm của hắn ta, có vẻ hắn vừa gặp vài chuyện không mấy thuận lợi và còn khiến hắn bị thương.
Người nam nọ ngước đầu nhìn sang quán trọ ở bên cạnh cửa hàng mỹ phẩm, đanh nét mặt hỏi người bên cạnh, “Thù Lan, phù cầu cứu cô nhận được bắt nguồn từ nơi này à?”
Người có tên Thù Lan là một cô gái cao và mảnh khảnh, mang song kiếm bên hông, nét mặt vô cùng xinh đẹp với nụ cười trời sinh. Thế nhưng lời nàng không đọng một chút ý cười nào, “Chính xác, nếu không phải quán trọ này thì tôi đã không làm phiền anh đến đây một chuyến.”
Khi vừa nghe thấy tên cô gái này, Y Ngô Sinh có hơi kinh ngạc.
Ninh Hoài Sam liếc sang nhìn hắn. “Sao nào? Quen biết à?”
Y Ngô Sinh nói, “Đó là… gia chủ đời trước của nhà họ Phong, Phong Thù Lan. Tất nhiên, bà ấy đã mất từ lâu.”
Nhìn tình hình trước mắt, đoan chắc thời điểm này Phong Thù Lan chưa lên đến vị trí cao nhất của nhà họ Phong. Có lẽ người của mấy trăm năm trước giống như toàn bộ những người trong ảo cảnh này.
Người nam đi đầu lại hỏi, “Phù cầu cứu có đề cập ai là người bắt họ không?”
Thù Lan hơi chần chờ, nói “Có nói.”
Người nam trầm giọng hỏi, “Ai.”
Thù Lan: “…”
Người nam mất kiên nhẫn, quay ngoắt đầu nhìn sang. “Ấp úng cái gì? Kẻ bắt được người tiên môn thì lòng vòng cũng chỉ là tà ma yêu vật, bọn tà ma hoành hành mấy năm nay có kẻ nào chúng ta chưa giao đấu đâu mà cần gì phải thế?”
Thù Lan suy ngẫm, mới nhẹ giọng mà nói, “… Không phải là ma vật.”
Người nam: “Vậy là cái gì?”
Thù Lan: “Phù nói là Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên.”
Người nam: “…”
Ai??????
Ninh Hoài Sam vừa nghe đến cái tên kia thì lập tức thấy khấp khởi hẳn lên. Nhưng sau đó lại muốn ngoảnh đầu chạy mất — giờ thành chủ nhà cậu không có ở đây mà tìm được Thiên Túc cũng không tốt lành gì.
Cậu vừa tính giả bộ không nghe được cái tên này và sủi gọn đi mất thì cảm thấy một luồng khí kình mãnh liệt quét từ trong quán trọ ra ngoài, luồng khí kình kia quét qua không khác gì một sợi roi dài vô hình, tất cả mọi người bị mất cảnh giác dẫn đến đau nhói cả người.
Tiếp theo đó, kiếm khí ánh vàng hoá thành một tia sáng dài bọc huyền lôi, trói gô tất cả những người theo đến trước cửa nhà trọ lại rồi kéo phăng vào trong tiệm.
Ninh Hoài Sam và Y Ngô Sinh xui xẻo đứng quá gần những người nhà họ Phong nên cũng bị trói theo vào trong.
Khi bị lôi vào, trên mặt Ninh Hoài Sam mọc đầy chấm hỏi: Sao hôm nay Thiên Túc hành xử không ra dáng tiên gia gì hết trơn vậy?!
Lời tác giả:
Học thói lưu manh lẹ thế
Ngủ ngon QAQ~
Cá:
Ò tạm thời trả về xưng hô ta – ngươi vì Tuyết Nhi nhớ ra rồi mà bộ này niên hạ nên hong có ta – huynh được nữa ~ chừng lào yêu đương thì ngộ sẽ nghĩ xưng hô khác (dù hai vị này cũng yêu đương từ trước rồi)