Rất lâu về trước, Ninh Hoài Sam từng nói với Phương Trữ rằng, nếu trên đời có một địa điểm cam đoan không bao giờ có thần tiên xuất hiện, thì đó chắc chắn là Tước Bất Lạc.
Chuyện khó tưởng nhất đời này của cậu chính là nhìn thấy thần tiên ở Tước Bất Lạc.
Sau này, Ninh Hoài Sam còn lẳng lặng nói với Phương Trữ chuyện khó tưởng nhất đời này của cậu chính là vắng đi thành chủ mà phải sống cùng một nhà với Thiên Túc thượng tiên.
Mà bây giờ, cậu gặp trúng cả hai chuyện…
Ninh Hoài Sam đứng trong phòng ngủ, tự nhủ với lòng: Mình có phúc dữ vậy à?
Người như cậu thì có phúc phần gì để mà hưởng trọn cả hai việc cùng một lúc như vậy, nói không chừng đã tạo đại nghiệt gì rồi.
Từ hồi cậu chạy theo tới đây rồi chính mắt nhìn thấy cổng lớn Tước Bất Lạc tự niêm phong đã lâu bị Thiên Túc quật mở, chưa một thời khắc nào cậu thoát khỏi trạng thái ngỡ ngàng…
Một là cậu nằm mơ, hai là cậu điên rồi.
Hai lăm năm.
Có đánh chết cậu cũng không dám ngờ, sau hai lăm năm, cậu muốn vào Tước Bất Lạc mà phải nhờ đến Thiên Túc thượng tiên. Lúc bước qua bậu cửa, cậu hãy còn trơ trơ cặp mắt.
Khuôn viên Tước Bất Lạc rất lớn, hành lang chằng chịt dọc ngang, nhiều gian nhà chen chúc, bản thân bố cục phòng ốc đã là một trận pháp. Phàm là người lạ bước vào đây chắc chắn rất dễ bị lạc giữa những hành lang này vì không phân biệt được các gian nhà bên trong, chứ đừng nói gì đến việc tìm được gian thành chủ ở.
Ninh Hoài Sam sợ hãi quá độ đến mức suýt quên chỉ đường. Vào đến hành lang rồi cậu mới sực nhớ ra, ngờ đâu chưa kịp há miệng nói gì đã thấy Thiên Túc bước thẳng tới trước, tiến về phía phòng ngủ thành chủ mà chẳng hề lỡ một nhịp chân nào.
Quả thật là… quen đường quen lối.
Ninh Hoài Sam sải bước mà đầu óc lâng lâng.
Khi còn đang lâng lâng, cậu nhủ thầm trong lòng “Phương Trữ ơi, mày về đây lẹ lẹ mà xem nè Phương Trữ ơi”, tiếc là Phương Trữ đã đâu mất rồi.
Cậu lẽo đẽo theo Thiên Túc vào phòng, còn ngỡ rằng mình không cách nào chen chân vào được. Chờ đến khi thấy Thiên Túc ôm thành chủ nhà mình đặt trên giường, cậu mới tìm được cơ hội xen vào, bèn hít một hơi thật sâu và gọi, “Thiên Túc…”
Cậu định nói dù rơi vào tình huống thế nào, thành chủ cũng sẽ giữ lại một phần thần thức bên ngoài, kể cả khi ngủ hay khi bất tỉnh cũng không ngoại lệ, còn nhỡ bị chết… thật ra cậu và Phương Trữ đã từng có ý nghĩ ngu ngốc rằng cho dù có chết thì thành chủ nhà mình cũng sẽ giữ lại một chút thần thức.
Mà chút thần thức này còn đáng ngại hơn khi thành chủ tỉnh táo, chỉ cần chạm đến chắc chắn sẽ tung ra sát chiêu, chạm vào bừa bãi thì tuyệt đối phải chết.
Lúc trước, khi nhóm bọn họ thừa cơ hội Thương Lang Bắc Vực đang đà sụp đổ mà lẻn vào trong, cậy đã thấy tận mắt cảnh tượng đó. Vừa khắc trước thôi, rõ ràng gần như không cảm nhận được hơi thở trên cơ thể thành chủ, mà ngay lập tức sau đó đã xé nát tên hung vật vồ về phía mình, rồi nhẹ nhàng đáp lên cành cây khô.
Khi đó, Ninh Hoài Sam còn có cảm giác rằng thành chủ đứng trên cành cây rồi mới mơ màng mở mắt ra.
Nên dù cho đám bọn họ bình thường vẫn dám cười dám nói với thành chủ, mà vào đêm hôm đó ai nấy đều run bắn người vì sợ thành chủ còn chưa tỉnh táo.
Trạng thái đó càng trở nặng hơn khi bước vào kiếp kỳ.
Cậu tính nói vào những lần kiếp kỳ trước đây, thành chủ cực kỳ, cực kỳ không muốn có người bên cạnh, đến giai đoạn mấu chốt thì phong ấn cả cửa phòng, không cho bất kỳ một ai nghe thấy mảy may động tĩnh nào bên trong.
Thế mà cậu vừa mở miệng nói đến chữ “cực kỳ” đã thấy Thiên Túc cúi người chạm nhẹ lên trán thành chủ.
Ninh Hoài Sam: “…”
Ninh Hoài Sam: “?”
Trong nhất thời, cậu còn chưa dám xác định hành động này là đang thăm linh hay là kiểm tra nhiệt độ.
Nếu thăm linh thì dùng ngón tay là được.
Còn kiểm tra nhiệt độ…
Kiểm tra cục cứt, cơ thể trong kiếp kỳ lạnh khác gì băng, đứng gần thôi cũng cảm nhận rõ rệt chứ cần gì kiểm tra?
Sau đó, cậu thấy Thiên Túc buông mắt, ngón tay cong lại chạm lên mặt thành chủ và khẽ lau qua bên má. Nơi ngón tay lướt qua thoáng hồng hào đôi chút, rồi chẳng được bao lâu đã trả về tái nhợt.
Ninh Hoài Sam đăm chiêu, không dám nhúc nhích.
Bấy giờ, Thiên Túc mới quay mặt sang nhìn cậu với hàng mày còn nhíu chặt chưa thả lỏng, y nói, “Vừa rồi ngươi tính nói gì?”
Ninh Hoài Sam lùi ra sau một bước, đáp, “Ta không nói gì hết.”
Khoảnh khắc vừa nãy, cậu nhớ lại rất nhiều những đoạn ngắn — nhớ tới những gì mình thấy ở nhà họ Phong; rồi lại nhớ tới thời điểm lúc vừa bước vào Chiếu Dạ thành, khi thành chủ thiết lập đèn thanh minh tảng lờ Thiên Túc để y vào trong; và nhớ cả những phản ứng và hành động làm cậu thắc mắc đầy đầu từ trước đó nữa…
Cậu nhanh chóng đúc kết được một vấn đề — có lẽ Thiên Túc thượng tiên muốn giúp thành chủ nhà cậu vượt qua kiếp kỳ.
Còn giúp cách nào, không biết.
Chỉ cần cậu phắn lẹ là được.
“Thiên Túc, ta đi…” Ninh Hoài Sam nói mà không ý thức được mình nói gì, chỉ vội vàng vung bừa cái cớ, “Phương Trữ mãi không thấy đâu, để ta đi tìm xem.”
Nói đoạn, cậu lập tức phóng vèo ra khỏi phòng ngủ, vừa bước ra khỏi thềm cửa đã nghe một tiếng rầm to tướng!
Cửa phòng dập kín ngay sau gáy cậu.
Ninh Hoài Sam: “…”
Cậu còn tưởng đi chậm một bước thôi là bị kẹp chết tại chỗ rồi.
Vừa bước xuống tới bậc thang, cậu đã chợt nghe thấy tiếng người thấp thoáng bên ngoài sân từ xa đến gần. Trong những âm thanh thấp thoáng đó có những tiếng gọi “Thành chủ” và “Thành chủ đời trước” xen kẽ lộn xộn.
Ninh Hoài Sam ngỡ ra một chốc, lòng nhủ không ổn rồi!
Tước Bất Lạc giải trừ phong ấn dẫn đến chấn động khủng khiếp, ba mươi ba đợt sấm sét nện xuống mặt đất, tất cả những người ở Chiếu Dạ thành phàm là không bị điếc thì chắc chắn đã biết cả rồi. Có thể đoán được có bao nhiêu trong số chúng sẽ nghe tiếng mò đến, và có bao nhiêu trong số mò đến mang ý đồ thâm độc.
Thế nhưng niêm phong tự lập của Tước Bất Lạc đã giải trừ, dưới áp lực của những kẻ tề tựu chung quanh thì chẳng khác nào mở toang cổng chính…
Đầu Ninh Hoài Sam sắp nổ tung tới nơi!
Trong Chiếu Dạ thành, cậu cũng được liệt vào hàng có danh tiếng, nhưng hiện tại Phương Trữ không có mặt, bộ đôi Tước Bất Lạc giờ còn mỗi mình cậu. Một người khó chống lại cả đội quân, làm sao cậu gánh cho nổi???
Cậu vừa tự nhủ trong lòng thôi nát rồi, vừa vung hai tay giữa không trung. Chỉ trong nháy mắt, khí độc tuôn ra khắp bốn phía —
Cậu cúi gằm mặt tính phóng ra bên ngoài thì chợt nghe tiếng kim loại leng keng như có như không.
Ninh Hoài Sam sững chân, ngẩng đầu nhìn lên theo tiếng vang. Cậu thấy bầu trời Tước Bất Lạc chợt hiện ánh vàng, lấp loé như ánh nắng phản chiếu trên làn nước mặt hồ rồi rọi thẳng xuống từ đỉnh đầu.
Dòng ánh sáng ấy phủ kín bốn bề đông tây nam bắc, che lấp toàn bộ hết thảy những gian nhà trùng điệp, hành lang nối tiếp và khoảnh sân thênh thang của Tước Bất Lạc vào trong.
Ninh Hoài Sam chưa từng thấy thứ này bao giờ, cậu ngỡ ngàng há hốc mồm một lúc lâu. Đến tận khi ngửi thấy hơi thở rét buốt của sương giá và sắt lạnh, cậu mới nhận ra đó là kết giới mà Thiên Túc lập nên nhằm bao phủ toàn bộ Tước Bất Lạc và phong ấn mọi thứ bên trong.
Trước khi kết giới phong ấn hạ xuống, còn nghe thấy tiếng người rầm rì từ xa đến gần bên ngoài sân.
Còn khi kết giới đã rơi xuống hoàn chỉnh, tất cả âm thanh đều bị cản lại bên ngoài.
Kết giới đó vững chắc như kim cương, cứng cáp như tường đồng vách sắt, bao bọc không chỉ gian nhà nơi Ô Hành Tuyết đang hôn mê mà cả Ninh Hoài Sam đang ở bên ngoài.
Ninh Hoài Sam thấy lòng tràn ngập muôn vàn bối rối, cảm xúc ngổn ngang.
Một Thượng tiên lại ra tay che chở căn phủ bỏ hoang người người thèm khát trong Động Ma Chiếu Dạ thành.
Mà nơi đây còn từng là chỗ ở của vị ma đầu khét tiếng nhất Chiếu Dạ thành.
…
Kỳ diệu làm sao, khi ngẩng đầu lên, trong một loáng mắt cậu chợt thấy hình ảnh này sao mà quen thuộc quá.
Giống như trước đây, cậu và Phương Trữ từng ngửi thấy hơi thở Thiên Túc trong khu nhà này.
Và dường như rất lâu về trước, cậu cũng từng ngước mặt lên như thế đặng nhìn thành chủ nhà mình trên một mái hiên cao cao, tay mang vò rượu và cười niềm nở mời một người khác ghé sang.
Ninh Hoài Sam ngờ rằng mình bị ám mất rồi. Hiện tại, cậu rất cần có Phương Trữ kề bên, mà cái thằng Phương Trữ trời đánh kia mãi không thấy mặt mũi đâu.
Ninh Hoài Sam bước ra rìa sân, tay vung thủ quyết để thăm dò một lượt hơi người bên ngoài nhà. Cậu phát hiện ra nhiều gương mặt xa lạ lẫn quen thuộc, thậm chí trong đó còn có tay thuộc hạ th@n tín với bản mặt ưa cười hay kè kè bên cạnh Tiết Lễ.
Nhưng không thấy Phương Trữ.
Cậu vừa thắc mắc vừa thấy thật lạ, bèn lấy một tấm bùa, rạch ngón tay vẽ mấy nét rồi tung bùa ra ngoài. Cậu dùng độc sành sõi nhất, bùa thì học mãi chẳng xong nhưng lạ chỗ trời sinh ra đã có thể sử dụng như vậy rồi.
Cậu là một tiểu ma đầu, mà chẳng hiểu sao thiên phú đó không nằm ở sát chiêu mà lại rơi vào những thứ kém thú vị không cần học cũng biết như tìm người, truyền tin, và những chiêu lặt vặt mà chỉ bọn con nít mới chơi, kỳ quặc hơn cả là kỹ năng đốt đèn bắn pháo hoa.
Cậu còn từng nghi ngờ rằng kiếp trước mình sống những tháng ngày quá rỗi rãi, người đã dạy dỗ cậu thích trêu đùa cậu hoặc cậu chỉ là một thằng ngốc không hơn không kém.
Cậu nặn phù tìm người cực kỳ thuần thục, đoạn giấu hơi thở đi và ném ra ngoài.
Nhưng thật ngạc nhiên, tấm bùa kia không bay về phía Lạc Hoa Đài hay bất kỳ hướng nào mà chỉ lững thững trong vô định tại chỗ một hồi rồi tự cháy trụi.
Tấm bùa toé lên ánh lửa rồi rơi thẳng xuống đất, Ninh Hoài Sam nhìn mà nghệch cả người.
Phù thuật kiểu này đã được lưu truyền qua hàng trăm năm, dù tiên ma đi nữa thì cách thực hiện cơ bản vẫn là như nhau, có truyền lại cho đời sau cũng không tạo thêm khác biệt gì.
Nói cách khác, một khi nó đột ngột rơi xuống đất chỉ có một ý nghĩa duy nhất, đó là người đã không còn.
Ít nhất là không còn ở hiện thế.
“Không phải là bị kẹt ở quá khứ đó chứ?”
Ninh Hoài Sam lầm bầm, đoạn lại tung thêm hai tấm phù tìm người để tìm Phương Trữ nữa nhưng vẫn hoàn không.
Vậy cái tên lấm lét Y Ngô Sinh kia còn sống không?
Ninh Hoài Sam đổi đối tượng tìm, tung ra thêm mấy tấm phù tìm người nữa nhưng kết quả thu được với Y Ngô Sinh cũng tương tự Phương Trữ.
Hoá ra họ thật sự chưa bị đẩy ra ngoài mà vẫn còn ở lại trong quá khứ.
Là do gặp trục trặc hay do họ đã gặp phải chuyện gì đó?
Ninh Hoài Sam giật thót trong lòng, tình huống tạm thời không phù hợp để rời khỏi Tước Bất Lạc, cậu đành phủi vạt áo ngồi xuống thềm đá trắng, vừa tính bảo vệ cho thành chủ vừa nghĩ cách truyền tin cho Phương Trữ và Y Ngô Sinh.
***
Bậc đá nơi Ninh Hoài Sam đang ngồi cũng là bậc đá Phương Trữ đã ngồi năm xưa.
Khi đó, Ô Hành Tuyết hạ cấm chế trong phòng ngủ nên hết thảy động tĩnh trong phòng đều không truyền ra ngoài, người bên trong cũng không rời khỏi phòng. Phương Trữ biết rõ rằng thành chủ làm vậy cũng là một cách để giữ an toàn cho hắn, dù sao thành chủ lúc không tỉnh táo đáng sợ hơn nhiều.
Cũng bởi vì biết vậy, nên hắn càng không thể không bận tâm.
Tuyết đóng bên ngoài sân Tước Bất Lạc rất dày, lạnh lẽo đến kinh hoàng, theo thói quen từ trước, Phương Trữ ở trong phòng mình suốt một đêm hòng lánh nạn, định chờ đến lúc sát khí bên ngoài cấm chế vơi bớt thì sẽ tiến lại gần phòng ngủ để canh cửa cho thành chủ.
Trong lúc vận khí kình chống lạnh, hắn cũng chăm chú để ý từng động tĩnh bên ngoài sân.
Ngay lúc đó, hắn nhận thấy sự xâm nhập của một người sống.
“Không biết sống chết…” Phương Trữ thấp giọng mỉa mai, phóng mình lên nóc nhà.
Hắn học được một chiêu nhỏ từ thành chủ là phân tách thần thức của mình tấn công từ một phía, nhưng đồng thời lại giấu hơi thở của mình sang một hướng khác. Nhờ vậy mà không tốn bao nhiêu sức lực, hắn đã có thể vừa ẩn mình trong một góc mà vẫn bắt được hai trò đùa muốn tọc mạch kia.
Bên dưới tàng cây có một đầm máu, sau khi trói chặt hai tên xâm nhập lại và phong ấn mũi miệng chúng nó, hắn suy sét một chút rồi quyết định đến bên cạnh cửa sổ phòng ngủ.
Khung cửa sổ đặt gần vị trí giường nhất, bấy giờ song cửa đóng kín kẽ, giữa những khung chạm hoa văn chỉ còn một màu đen kịt, không thể nhìn thấy và cũng không thể nghe thấy một chút âm thanh nào từ bên trong, hết thảy chỉ còn một khoảng im ắng.
Nhưng Phương Trữ biết, Ô Hành Tuyết có thể nghe tiếng hắn. Bởi vậy, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi đưa tay gõ nhẹ vào khung cửa sổ và nói, “Thưa thành chủ, có kẻ chán sống dám bén mảng vào Tước Bất Lạc, nhưng ta đã trói chúng lại rồi nên sẽ không có phiền hà gì nữa, giờ ta vứt chúng bên cạnh đầm máu, khi nào thành chủ xuất quan cứ tuỳ ý xử lý.”
Có một chuyện Phương Trữ không biết, đó là…
Ngay khi hắn thưa một tiếng “thành chủ”, trong căn phòng phía bên kia song cửa sổ, có một cánh tay mảnh khảnh trắng ngần duỗi ra khỏi bức rèm, nắm vào đường viền chạm trổ trên khung cửa rồi trượt dần xuống dưới.
Cánh tay men đến chiếc chuông bạch ngọc đang nằm tĩnh lặng trong một góc, mặt chuông nơi những nơi ngón tay lướt qua đều trở nên ẩm ướt.
Cánh tay kia muốn ôm chuông bạch ngọc vào lòng bàn tay, nhưng đã bị một bàn tay với những đốt ngón thẳng thóm và thon rõ đan vào giữa các ngón tay, nắm lấy kéo trở về.
Giữa lúc hỗn loạn, mùi máu nhàn nhạt xen lẫn trong hơi thở sắt lạnh bủa tràn, lấp kín toàn bộ mảnh đất bí mật.
Có tiếng một ai đó thốt lên sau bao âm thanh rối ren, giọng nói ấy khàn nghẹn gọi, “Tiêu Phục Huyên…”
“… Có phải ta từng giết ngươi không?”
Có phải ta từng giết ngươi trong toà tháp cao kia…
Đã không nhớ rõ rốt cuộc bao nhiêu lần.
Trong khoảnh khắc đó, hết thảy giác quan đều thật rõ rệt và cháy bỏng.
Kh0ái cảm và khốn đốn đan xen lẫn lộn. Bất giác, sương mù mê ám dâng trào trong mắt Ô Hành Tuyết, phủ trên sắc đỏ nhuốm tràn trong đáy mắt.
Dường như nó cháy bỏng đến mức đã khảm sâu vào xương tuỷ.
Khoảnh khắc ấy là lúc Ô Hành Tuyết choàng tỉnh…
***
Vừa choàng tỉnh khỏi giấc mơ, cái lạnh buốt thấu xương của kiếp kỳ trỗi lên dồn dập, không khác nào sương mù chẳng thể phủi tan.
Và một thứ khác cũng trở nên rõ ràng hơn hết là hơi thở thuộc về một người khác. Khí kình người kia đang không ngừng tuôn vào vào kinh mạch chàng, hoà vào dòng máu đồng hành cuồn cuộn hướng về trái tim, lan tràn khắp cơ thể.
Những nơi khí kình kia lướt ngang, cái rét thấu xương cũng dịu nhẹ thoáng chốc. Tựa như ngâm bàn tay bị đông cứng xuống suối hồ ấm áp…
Nhưng cũng chỉ một giây lát mà thôi.
Cái cảm giác ấm lạnh đan xen rối ren này trùng khớp hoàn toàn với khung cảnh trong mơ.
Vô số những mẫu ký ức nhỏ vụn trong mơ lùa về, kéo theo biết bao cảm xúc đong kín lồ ng ngực chàng. Giữa lúc nhất thời, chàng còn chưa rõ mình đang muốn nói gì, đang muốn làm gì.
Chàng mở mắt ra không nổi, mà cũng không hé được miệng.
Chót cùng, chàng nhẩm một cái tên trong lòng, “Tiêu Phục Huyên…”
Chàng tưởng người nọ sẽ không thể nghe thấy, rằng không một ai có thể nghe thấy.
Nhưng chàng sai rồi.
Hai người họ đang quấn quýt khí kình cùng nhau.
Giọng Tiêu Phục Huyên vẫn vang lên kề cận con tim, sâu trong cơ thể chàng, “Tỉnh rồi?”
“Tiêu Phục Huyên,” Ô Hành Tuyết khẽ gọi lần nữa.
“Ta đây,” người kia lại trầm giọng đáp lời.
Câu nói sau cùng trong giấc mơ len lỏi trong hình ảnh ô cửa sổ luôn mở rộng hướng phía nam toà tháp cao trỗi dậy trong lòng, Ô Hành Tuyết nghẹn ngào hỏi, “Tiêu Phục Huyên… vì sao nơi ngươi ở có tên là Nam Song Hạ?”
Tiêu Phục Huyên im lặng.
“Vì trước đây ngươi ở trên toà tháp Kinh Quan à.”
“Tiêu Phục Huyên, có phải ta từng giết ngươi hay không?”
“Có phải ta từng… giết ngươi không chỉ một lần hay không.”
Vào khoảnh khắc đó, đến dòng máu đang cuộn trào trong cơ thể chàng cũng rơi vào tĩnh lặng, chỉ để lại khí kình rung động ấm áp đang bao bọc quanh con tim —
Tiêu Phục Huyên nói, “Ta quên rồi.”
Im lặng một lúc, y lại tiếp tục, “Ta chỉ quan tâm hiện tại thôi.”
Giọng y nghe vào như đang dỗ dành, cất lên sâu nặng, “Ô Hành Tuyết, ngươi mơ thấy ta.”
Linh Vương có một pháp khí mang tên “chuông mộng”, là phương pháp duy nhất mang đến giấc mộng cho tiên nhân. Và người khó nằm mộng nhất thế gian cũng chính là bản thân Linh Vương. Trừ phi chịu ảnh hưởng của chuông mộng trong tay, bằng không dẫu sinh tử hay ái hận cũng khó lòng đặt chân vào giấc mộng. Chỉ e khi thành ma đầu rồi cũng chẳng khác chi đâu.
Thế mà giờ đây, trên tay chàng không cầm chuông mộng, nó thậm chí còn không treo bên hông.
Chiếc chuông bạch ngọc be bé kia đang nằm trên góc tủ cạnh đầu giường, không tác động nổi đến chàng.
Nhưng không ngăn được chàng chìm vào giấc mộng.
Tiêu Phục Huyên nói, “Ngươi cũng mơ thấy ta.”
Ngươi từng giết ta, từng cứu ta.
Giờ lại mơ thấy ta…
Lòng ngươi nhớ về ta.
Nghe được câu nói ấy, Ô Hành Tuyết hẫng nhịp hô hấp.
Huyết mạch trong cơ thể tức thì chuyển động, khí kình kia đang chạm trên hết thảy các huyệt trọng yếu trong cơ thể và bao bọc lấy con tim, từng nơi nó chảy qua đều chan hoà hơi thở ấp áp cháy bỏng của Thiên Túc.
Ngay khoảnh khắc ấy, cơn rét và nỗi đau giày vò thoáng thuyên giảm, cuối cùng Ô Hành Tuyết cũng mở mắt ra.
Chàng nhìn vào gương mặt thuần khiết như ngọc lạnh của Tiêu Phục Huyên, giống hệt như lần đầu gặp gỡ trên tiên đô nhiều trăm năm về trước. Đôi mắt dài chan chứa tia sáng phản chiếu ánh đèn, rủ bóng dọc theo sống mũi.
Ngón cái Tiêu Phục Huyên giữ nhẹ trên cằm chàng, y nghiêng người hướng tới.
Cũng như thế trên mái hiên Tiên Đô mấy trăm năm trước.
Cũng như thế trên giường Tước Bất Lạc mấy chục năm trước.
Cũng như thế vào lúc này…
Khác ở lần này ngay khi họ chạm chóp mũi, Tiêu Phục Huyên thoáng ngừng mà không hôn xuống. Đôi mắt đang khép hờ của y khẽ lay động, rơi trên cánh môi Ô Hành Tuyết.
Y thấp giọng bảo, “Há miệng.”
Lời tác giả:
Bị bắt đi ăn đám cưới, mọi người chờ lâu rồi QAQ
Cá:
Huyên Bảo bá đạo quá, nghĩ tới giọng thôi cũng ngạt thở rụng tym (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄)