Ninh Hoài Sam bối rối cực kỳ, nhưng đã nhận ra đây là kiếm khí của Thiên Túc bèn hỏi thẳng thắc mắc trong lòng, “Này Thiên Túc… sao ngươi không nói thẳng ra đi? Nói thẳng ra có phải tiện hơn không?”
Thiên Túc: “…”
Ô Hành Tuyết rất rõ hai tên thuộc hạ của mình sống như hai khúc gỗ rồi, nhưng đến giờ mới biết là thì ra còn có thể trơ tới mức này.
Thoạt đầu, chàng tức đến gằn giọng, nhưng khi quay mặt sang và chứng kiến biểu cảm Tiêu Phục Huyên, liền tức thì cười rộ lên.
Đôi ngươi đen thẳm của chàng mang đậm ý cười sau màng bọc ướt át, khi ấy tia sáng trong mắt tán xạ theo rèm mi dày thành những đốm sao lay láy, nét cười ánh lên tươi rói, dẫn theo một thấp thoáng ranh mãnh.
Chút ranh mãnh này thường hiển hiện trên Tiên Đô, nhưng về sau hiếm ai còn thấy được. Mãi đến khi tỉnh dậy từ giấc mộng Thước Đô hai lăm năm và quên sạch chuyện xưa, giờ mới lần nữa lộ ra ngoài.
Chàng lười nhúc nhích, bèn cọ gối vào người Tiêu Phục Huyên một chút, thấp giọng hùa theo người bên ngoài cửa sổ, “Hỏi ngươi kìa, sao không chịu nói thẳng gì vậy?”
Tiêu Phục Huyên nhìn chàng, rồi lại hôn lên.
Ánh mặt trời len qua khe gỗ chạm hoa văn bên cửa sổ, thả sắc vào phòng thành những luồng sáng nghiêng nghiêng, phân tách không gian vạch ra những đường sáng tối xen kẽ, và hai người họ lặng lẽ trao hôn giữa khoảnh phòng lấp loáng.
Biết là có mối tương liên bằng khí kình, dù không cần mở miệng vẫn có thể truyền âm. Nhưng Tiêu Phục Huyên không thích, y cứ phải nhấp môi mỗi khi Ô Hành Tuyết hé miệng đáp hôn, rồi y sẽ cất giọng nói chuyện giữa lúc môi kề môi. Giọng Tiêu Phục Huyên cũng vương chút khàn nghẹn, y hỏi, “Còn lạnh không?”
Ô Hành Tuyết mím môi, chút động đậy be bé của y đã đủ để chạm vào người khác, nó khiến chàng nhồn nhột mà râm ran. Ô Hành Tuyết mở to đôi mắt dài, gọi, “Tiêu Phục Huyên…”
“Ừm.”
“Ngươi cố ý?”
“Không có.”
Có.
Cố ý mở miệng nói chuyện, cố ý hỏi còn lạnh không, rõ ràng khí kình đang vùi kín huyết mạch thì sao có thể không biết. Đừng nói lạnh hay không lạnh, nóng hay không nóng, thậm chí đến…
Đại ma đầu lại nhắm mắt, gắng tìm cách phân tâm để lòng bình tĩnh lại.
Thế là chàng chọn bừa một người và nghĩ: Ninh Hoài Sam —
Kết quả là lúc này Thiên Túc lại nghe được tiếng lòng của chàng và tỉ tê giữa những nụ hôn, “Ngươi ôm ta, mà nghĩ đến Ninh Hoài Sam.”
Đại ma đầu: “…”
Đại ma đầu: “Ta không có.”
Ninh Hoài Sam bên ngoài cửa sổ cũng chớ hề hay biết mình bị oan khuất ra nông nỗi.
Thế rồi, khí kình Thiên Túc vùi trong huyết mạch lại ôn tồn lần mò từng chút một.
Chẳng bao lâu sau, nhịp thở vừa dịu lại của Ô Hành Tuyết lại lần nữa đánh dồn mạnh mẽ, ngón tay đang giữ trên người Tiêu Phục Huyên chợt siết, đầu gối cạ nhẹ xuống giường, chàng r3n rỉ, “Ngươi đừng…”
Khí kình kiểm tra một loạt xong xuôi, Tiêu Phục Huyên nhíu mày. “Ô Hành Tuyết.”
“… Ưm.”
“Tại sao vẫn còn lạnh?”
Ô Hành Tuyết giữ chặt y hồi lâu mới ngước mắt lên. “Lạnh gì cơ?”
Thật ra chàng cũng không cảm thấy lạnh.
Có lẽ dư âm của hơi ấm nóng bỏng ban nãy còn chưa phai nên thắt lưng chàng vẫn rướm mồ hôi mỏng. Hoặc cũng có lẽ chàng đã phải nhẫn nhịn chịu đựng những cơn đau và cái rét rạch ròi đến mức không còn nhạy bén trước cái lạnh âm ỉ, nên giờ đây không hề cảm nhận được cơn lạnh.
Trái lại, khí kình của Thiên Túc thăm dò cẩn trọng hơn nhiều, có thể nói còn nhạy cảm hơn bản thân chàng.
Ô Hành Tuyết thử tự mình cảm nhận đôi chút —
Để rồi nhận ra cảm nhận lung tung trong tình huống này không ổn tí nào.
“Không lạnh thật đấy.” Chàng hôn lên khoé môi Thiên Túc, nói, “Ít nhất hiện tại không lạnh, có lẽ đó chỉ là chút gì sót lại thôi. Ngươi hãy —”
Cổ chàng vẫn hửng đỏ, hơi thở trên môi hãy còn hừng hực, đôi mắt chưa nguôi ướt át, thấy rõ d*c vọng chưa tan, nhưng chàng vẫn nói với Tiêu Phục Huyên, “— hãy rút khí kình ra trước đi.”
Trước đây còn đắm trong mê say nên không màng hết thảy thì cũng khó trách, nhưng bây giờ đã rõ có người đứng bên ngoài cửa sổ và đang nói chuyện với họ thì không thể như trước nữa.
Mình không lồ lộ như Tang Dục được.
Ô Hành Tuyết tự ngẫm với lòng.
“Tang Dục là ai?” Tiêu Phục Huyên hỏi.
Ô Hành Tuyết: “…”
Chàng mổ hôn chầm chậm từ khoé môi, tiến từng chút một xuống cằm, rồi nói, “Không ai cả, người dưng thôi. Ngươi hãy rút… khí kình ra trước đi.”
Ma đầu đúng là đang dỗ dành người ta, nhưng giọng điệu mơ màng, mang chút biếng lười lại còn đượm giọng mũi, lọt vào tai người khác đã hoàn toàn chuyển sang cảm giác khác.
Ai có thể chịu được Linh Vương nũng nịu.
Ai có thể chịu được thành chủ Chiếu Dạ thành nũng nịu.
Đôi mày Tiêu Phục Huyên vẫn cau lại, dường như còn chưa chấp nhận lời giải thích “khí lạnh còn sót lại” như thế này. Nhưng y bị ma đầu nhìn đau đáu không thôi, sau phút im lặng, cũng đành rút dần khí kình về.
Thiên Túc thượng tiên của khoảnh khắc ấy thoáng như thật ngoan ngoãn nghe lời.
Ô Hành Tuyết ngồi thẳng dậy, rồi cúi đầu nhay nhẹ trên trái cổ Tiêu Phục Huyên một chút. Sau đó mới cong đôi mắt đứng lên, hơi nhếch cằm về phía cửa sổ và nói bằng khẩu hình, “Đi giải thích cho người ta đi nào.”
Tiêu Phục Huyên: “…”
***
Bởi vậy, Ninh Hoài Sam đứng ngoài cửa lại thấy một luồng kiếm khí bay ra: Nói đi.
Ninh Hoài Sam: “…”
Được.
Ninh Hoài Sam cũng không hỏi lại mắc gì cứ một hai phải vẽ chữ mà không nói tiếng nào, thôi thích vẽ thì vẽ đi, dù sao cũng không phải kiếm khí của cậu.
Cậu nói, “Chuyện là thế này, ta vừa phát hiện ra Phương Trữ đã quay lại và đang tiến về phía Tước Bất Lạc. Nhưng Thiên Túc, ngươi đã đặt kết giới bao trùm toàn bộ Tước Bất Lạc rồi nên ta không biết làm sao mở cửa cho hắn vào, nói chung cũng không nên để hắn lang thang ở ngoài mãi.”
Nói xong, không biết vì sao mà chờ mãi cũng không thấy ai trả lời.
Ninh Hoài Sam: “?”
Với cái tính tình của cậu, nếu trong ngày thường chắc đã muốn nắm song cửa ngó vào trong để xem coi tại sao lúc trả lời lúc im như vậy? Có phải chuyện này có vấn đề gì không? Không, có vấn đề gì đâu.
Ninh Hoài Sam vắt óc nghĩ ngợi một hồi.
Cuối cùng cũng có tiếng trả lời từ trong phòng.
Lần này thế mà không phải là kiếm khí vẽ thành chữ mà là giọng thành chủ nhà cậu truyền qua từ bên kia khung cửa sổ, nghe có hơi mông lung, “Phương Trữ?”
Ninh Hoài Sam mừng rỡ, “Thành chủ tỉnh lại rồi ạ?!”
“Kiếp kỳ của thành chủ ổn thoả chứ ạ?”
Hỏi rồi còn chưa bõ thèm, cậu có chút đắn đo khi nghe thấy hai tiếng thành chủ vừa gọi, bèn cất giọng lo lắng, “Thưa thành chủ, sao giọng ngài khàn như vậy ạ?”
Ba câu hỏi liên tục, thành chủ nhà cậu không đáp một tiếng.
Một hồi sau, một tấm bùa bay ra.
Ninh Hoài Sam hấp tấp chộp lấy, thấy trên bùa ánh sắc vàng nhàn nhạt, bên trên ghi một chữ “Dẫn”.
Lần này, không có kiếm khí xếp thành chữ, không có giọng trả lời của thành chủ, mà là tiếng Thiên Túc vọng ra từ trong phòng qua khung cửa sổ. Giọng y vẫn lạnh lẽo trầm thấp như vốn dĩ, nhưng cũng có chút khàn khàn như thành chủ, “Dẫn hắn vào.”
Cũng may mà khúc gỗ Ninh Hoài Sam này này không hỏi tiếp “Sao giọng Thiên Túc cũng khàn vậy”, nhờ đó giữ cho cái miệng thân thương của cậu nguyên vẹn.
Cậu chớp mắt, lật xem tấm phù của Thiên Túc, vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài cổng. Mới vừa bước hai bước, cậu đã lùi về đặng nhắc nhở, “À phải rồi đại nhân…”
Nói đoạn, cậu sượng giọng, lòng thắc mắc không hiểu kiểu quái gì phải xưng là đại nhân?
Tuy vậy, cậu cũng lười sửa lại xưng hô nên nói tiếp, “Xung quanh Tước Bất Lạc chỗ chúng ta rất náo nhiệt, từ hôm qua tới giờ không lúc nào không ngập người trong sòng bạc với tiệm bán hoa bên kia, ai nấy đều ngó chòng chọc vào Tước Bất Lạc chúng ta suốt cả đêm.”
Cậu còn đang tính đề xuất rằng không biết có nên cẩn trọng và chuẩn bị tinh thần một chút hay không, đã nghe Thiên Túc nói, “À.”
Cậu tiếp tục chờ xem, nhưng chờ hoài không thấy đoạn tiếp theo của “À”, tự nhủ trong lòng thôi được.
Ninh Hoài Sam cũng không đến mức ngu hết thuốc chữa, tình hình trong phòng phẳng lặng như vậy có thể thấy kiếp kỳ của thành chủ vẫn đang trôi qua suôn sẻ, ít nhất là không đến mức phải e dè đám người săm soi bên ngoài Tước Bất Lạc.
Nghĩ vậy, Ninh Hoài Sam cũng an tâm hơn nhiều, bèn cầm bùa đi ra ngoài cửa. Trước đây cậu chưa từng dùng phù đón dẫn này, nhưng quanh đi quẩn lại thì thuật dùng phù cũng chỉ bấy nhiêu phương thức đó thôi.
Vì vậy, cậu cầm bùa nhảy lên bức tường cao cao ngoài sân Tước Bất Lạc và ngồi xổm xuống chờ người.
Phương Trữ đang tới gần, Ninh Hoài Sam lầu bầu, “Năm đó mày lừa tao tới Tước Bất Lạc phong ấn làm tao chịu đủ điều cay đắng, nằm lì trên giường từng ấy thời gian, cuối cùng cũng tới lúc tao chờ đến được cơ hội trả thù rồi. Mày chờ đó, phải mày không bị phong cấm đè cho chết dí thì tao không giúp mày vô.”
Cậu với Phương Trữ chí choé nhau từ năm này qua năm khác, cãi nhau có thừa đánh nhau thường xuyên, rõ ràng không hợp rơ nhưng lúc nào cũng kè kè bên cạnh, chắc là đời trước nghiệt duyên ghê lắm.
Đến khi Phương Trữ tới trước cổng rồi, Ninh Hoài Sam lại đảo mắt một phát, nhắm lá bùa ngay vào người, rồi cong ngón đánh “ầm” tung bùa ra.
Phương Trữ cúi đầu xoa ngón tay, dường như đang định tạo thủ quyết để truyền âm vào bên trong, thì bất chợt một lá bùa đáp phẳng phiu không xiêu vẹo ngay trên trán hắn.
Dường như Phương Trữ tưởng bị trúng mai phục hoặc tà chiêu gì đấy nên đanh mặt lại, tay toan rút bùa ra.
Ninh Hoài Sam vội nói, “Ê đừng gỡ! Mày ngu hay gì? Tao chỉ có một tấm thôi đó, gỡ mà hỏng là mày hết cửa vào trong.”
Với phù đón dẫn trên mặt, Phương Trữ không còn bị ngăn trở bởi kết giới nữa, tiếng Ninh Hoài Sam theo đó mà vang rành rọt vào tai hắn.
Phương Trữ hơi bất ngờ, ngước mắt nhìn lên đầu tường, “Là mày à?”
Ninh Hoài Sam trợn trừng mắt, “Ớ trời ơi, không phải tao chứ không lẽ mày nghĩ là thành chủ hay Thiên Túc ngồi móc chân ở đây chờ mày tới dán phù hả? Bớt mơ mộng đi.”
Phương Trữ thoáng nheo mắt dưới ánh nắng, bấy giờ mới nói với Ninh Hoài Sam, “Tất nhiên là không, tao đâu có điên. Tao chỉ không ngờ mày sẽ thật sự chịu ngồi trên đầu tường mở cửa cho tao vào thôi.”
Ninh Hoài Sam “À” lên rồi nói, “Tao rộng lượng xưa giờ rồi, bộ mày mới biết hả? Nhờ là tao đấy nhá, chứ nếu là ai khác thì có phải đã đập bản mặt mày vô cửa trả thù cho bõ rồi không? Đây chính là đại kết giới của Thiên Túc chứ đùa.”
Khoe mẽ xong xuôi, cậu lại hối thúc, “Mày có vào không? Đừng có đứng lì ngoài cửa nữa, không thôi lại kéo theo lũ khác đến bây giờ.”
Phương Trữ vẫn đứng yên nhìn cổng lớn, tỏ vẻ còn nấn ná. Có lẽ cụm “Đại kết giới của Thiên Túc” khiến lòng hắn bất an, hoặc cũng có thể hắn sợ Ninh Hoài Sam bỡn cợt hắn và dùng một tấm phù giả.
Ninh Hoài Sam lại chẳng hiểu quá tiếng lòng của hắn, cậu lạnh mặt giương mắt nhìn khu vực quán rượu và sòng bạc một vòng mới nói, “Xung quanh toàn người là người, hôm qua cái tay gì… Tiếu Hồ cũng đến, tao cũng đâu tới mức đi đùa giỡn với mày trong thời điểm này làm gì, nhanh nhanh vào đi.”
Bấy giờ Phương Trữ mới chớm bước chân tới trước.
Ánh sáng vàng loé ngang qua kết giới, đúng thật không cản hắn.
Vừa vào bên trong, tấm phù đón dẫn trên trán hắn tức thì tự bốc cháy. Phương Trữ phủi tro giấy đi và nhìn Ninh Hoài Sam nhảy xuống từ đầu tường, phóng một phát đáp ngay trước mặt hắn.
“Tay mày mọc lại hoàn chỉnh rồi hả?” Ninh Hoài Sam vươn thẳng tay ra sờ bóp.
Phương Trữ ngớ người, khẽ nghiêng mình tránh tay cậu.
Ninh Hoài Sam: “Mày khá lắm Phương Trữ, tao quan tâm mày mà mày né tao hả?”
Phương Trữ nói, “Mày bóp có nhẹ nhàng gì đâu.”
Ninh Hoài Sam bĩu môi, nhưng cũng không phủ nhận. Đúng là cậu ra tay khá mạnh, trước từng có một lần cậu giật hẳn cánh tay vừa mọc của người ta ra ngoài. Thế nhưng chuyện này không cản được cậu trề bản mặt lừa của mình và nói, “Không cho đụng thì thôi, tao biết cái tay mày mọc lại cũng không dễ dàng gì.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cậu vẫn săm soi một lượt từ trên xuống dưới cánh tay Phương Trữ, “Mọc ra cũng được ghê đó, còn không thấy được phần thịt non bị đứt nữa, quay ra sau hù đám ngoài kia một phát là ngon luôn.”
“Đúng là…” cậu thầm thì.
“Đúng là cái gì?” Phương Trữ hỏi.
“Đúng là phải cách xa Thiên Túc một chút thì mới mọc lại được,” Ninh Hoài Sam nói. “Có tiên ở bên cạnh bị áp chế thì khó mà mọc được.”
Cậu ta còn tính hỏi Phương Trữ đụng trúng cái gì ở phố núi Lạc Hoa mà mãi không thấy thoát ra. Thế nhưng nhác nhìn sang phòng ngủ thì thấy cấm chế đã được giải.
Cậu lập tức không còn tâm tư thăm hỏi nữa mà vội vã bước lại phòng ngủ và hô, “Thưa thành chủ!”
Phương Trữ cũng bước theo sau lưng cậu tiến về phía phòng ngủ, nhỏ giọng hỏi Ninh Hoài Sam, “Thành chủ thế nào?”
Ninh Hoài Sam đáp, “Tao cũng không biết, tao gọi mà thành chủ không trả lời. Nhưng chắc kiếp kỳ cũng suôn sẻ không vấn đề gì.”
Phương Trữ chỉ đáp “Ồ”.
Khi ngước mắt lên lần nữa, hai người đã thấy Ô Hành Tuyết khoanh tay đứng tựa bên cạnh cửa.
Chàng đang vận một chiếc áo mỏng, đồng thời khoác thêm một lớp áo choàng như sương khói, trông điệu bộ vẫn biếng nhác như xưa và nét mặt cũng có phần hồng hào chứ không trắng nhợt như trước.
Phương Trữ cũng gọi theo Ninh Hoài Sam, “Thưa thành chủ.”
Trông Ô Hành Tuyết như bị nắng chiếu chói mắt nên phải vươn tay lên che mắt, tiếp đó mới híp mắt lại nói với Phương Trữ, “Ngươi về một mình à? Có gặp Y Ngô Sinh không?”
Phương Trữ hơi ngạc nhiên, “Y Ngô Sinh?”
Ninh Hoài Sam ho một tiếng, giơ tay xoa mũi và quay sang giải thích với Phương Trữ, “Ông ta vốn đi với chúng ta nhưng bị tao… ờm… khuyên nhủ mấy câu nên đánh lẻ rồi. Không biết sau đó mày có gặp ông ta không.”
Phương Trữ lắc đầu. “Không gặp.”
Ô Hành Tuyết ngoái đầu ra sau.
Tiêu Phục Huyên mang theo một tấm áo choàng giữ ấm đi tới, nói, “Linh thức ta vẫn đi theo ông ấy, ông ấy nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của nhà họ Phong nên không bị đẩy ra ngoài, hiện tại…”
Y dừng đoạn, như đang muốn xác nhận lại.
Lát sau, y mới nhíu khẽ mày, nói, “Vừa mới đến thung lũng Đại Bi.”