Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 74: Tiết lễ


Ở phía tây Chiếu Dạ thành, có một căn phủ không ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh.

Thứ nhất, căn phủ này không quá rộng, nếu so với thói khoe mẽ của chúng tà ma yêu đạo thì nó giống nơi một kẻ mới vào Chiếu Dạ thành dựng lên hơn, bởi những kẻ đó thường cho rằng đây chỉ là chốn tạm bợ chứ không phải điểm dừng chân lâu dài.

Thêm nữa, phủ trạch của tà ma thường đi kèm với hố sâu hoặc đầm hồ, chuyên dùng để nuôi dưỡng một số thứ không cho người ngoài biết. Còn không thì cũng có một hoa viên cỡ lớn để chôn mấy thứ đồ thừa. Mà căn phủ trạch này không có gì cả, nó chỉ gồm một sân vườn nho nhỏ nằm giữa mấy gian nhà.

Thứ hai, những kẻ trong Chiếu Dạ thành thích gam màu nặng, đưa mắt nhìn tứ phương đâu đâu cũng là nâu đen nâu đỏ, mục đích ban đầu là để che vết máu, nhưng sau dần trở thành thói quen và sở thích của phần lớn tà ma. Trái lại, màu chủ đạo của căn phủ trạch này là xanh và trắng, sắc xanh màu ngọc bích, trắng cũng ngà ngà sang hồng phù dung. 

Khi căn phủ trạch này xuất hiện lần đầu, những tà ma ghé ngang không hiểu nguyên cớ, còn lên tiếng móc mỉa, “Gì thế này, một gã thư sinh nào tìm đến đây dựng phòng sách đấy sao? Ngay trước cửa còn treo hẳn chữ “Lễ” cơ à.”

“Chưa chắc, có khi là một tiểu thư khuê các nào đấy ngán ngẩm cuộc sống tẻ nhạt đầy rẫy những lời sáo rỗng câu nệ, nên quyết sa chân vào Chiếu Dạ thành không chừng.”

“Tao thấy không phải đâu. Nhìn lầu các này với đám thú gác cổng chạm ngọc mà xem, còn chấm nốt chu sa ở giữa trán nữa kìa, êu vừa tởm vừa loè loẹt tỏ vẻ!”

Tà ma đó nuốt ngược xuống họng, nói, “Sao mà trông giống sự bày vẽ của lũ tiên môn thế không biết.”

“Lo xa rồi, tiên môn nào bị điên à mà tới sống ở Chiếu Dạ thành này!”

“Nhắc đến tiên môn…”

“À, không lẽ là… Phong, tân thành chủ?”

Chẳng bao lâu sau, bọn chúng phát hiện ra căn phủ trạch này quả thật là nơi ở của tân thành chủ Phong Tiết Lễ của chúng.

Tận một quãng thời gian rất dài sau đó, đám tà ma nọ cũng chẳng dám bén mảng đến mặt chính của căn phủ này vì sợ bị lôi vào tính sổ.

Những tà ma trong Chiếu Dạ thành luôn mang nỗi khiếp sợ nhất định với thành chủ, nhưng cách chúng sợ không đồng nhất. Khi xưa lúc Ô Hành Tuyết còn tại vị, phạm vi mấy dặm xung quanh Tước Bất Lạc đều vắng tanh không một bóng người. Còn khi Phong Tiết Lễ làm thành chủ, chúng nó chỉ tránh nhẹ mà thôi.

Đơn giản là, trong mắt của phần đông bọn chúng, vị trí thành chủ của Phong Tiết Lễ cũng không thật sự thuyết phục, có ngồi cũng chưa chắc được yên vị.

***

Vào năm Phong Tiết Lễ đến Chiếu Dạ thành lần đầu tiên, khung cảnh ở Chiếu Dạ thành rối loạn cực kỳ — lúc ấy Tiên Đô sụp đổ chưa tròn một tháng, kéo theo tiên khí dày đặc từ trời cao dội thẳng xuống nhân gian. Chẳng rõ xui rủi kiểu gì mà Chiếu Dạ thành nơi tà ma tụ tập lại trở thành một cái bia sống để toà bộ tiên khí ồ ạt tràn thẳng về phía này.

Những tà ma nọ thừa sức đương đầu với nhóm tiên môn, thậm chí một số kẻ lợi hại còn không ngán vài tiểu tiên đơn độc, khi giao đấu chúng sẽ không rơi xuống thế hạ phong. Nhưng một khi toàn bộ tiên khí đều lùa tới như vũ bão thì chúng cũng không cách nào gánh chịu nổi.

Bởi thế, đám tà ma trong Chiếu Dạ thành đã chịu khốn quẫn một thời gian khá dài, thiếu chút cho rằng mình sẽ hồn phi phách tán, chết sạch không chừa một ai. May mà sau đó có một bước ngoặt đã cứu vớt sinh mạng chúng.

Thế nên khi đó, tà ma trong Chiếu Dạ thành hoặc phải bế quan lù lù dưới lòng đất không ra ngoài, hoặc đã bị tổn hao nguyên khí nghiêm trọng nên không tác quái được.

Phong Tiết Lễ xuất hiện ngay vừa khít khi ấy, không sớm mà cũng chẳng muộn.

Nghe đâu, hắn đến Chiếu Dạ thành với hai bàn tay trắng, chỉ dắt theo một tên tuỳ tùng. Ban đầu, hắn còn không định xây phủ trạch mà chỉ tìm bừa một căn nhà trọ trong Chiếu Dạ thành để ở suốt một thời gian dài.

Mà quán trọ trong Chiếu Dạ thành thì có thể tốt đẹp gì? Nếu không đủ khả năng thì có khi tới xác còn không giữ được, tuyệt tích trong âm thầm.

Trước đây, khi Phong Tiết Lễ mới vào sống trong quán trọ, những tin tức về hắn nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ Chiếu Dạ thành…

Ai nấy đều đồn rằng kẻ đến là một tên quái dị, dáng vẻ… có bảo là tiểu thư khuê các cũng chả sai, tên đó ăn mặc theo phong cách tiên môn, dáng đi tướng bộ lẫn phong thái nói chuyện đều đứng đắn hệt như người tiên môn. Với cách hắn bước trên đường, có bảo là thư sinh du xuân phố phường cũng có người tin. Điểm tà khí duy nhất trên cơ thể hắn chính là hình xăm bên trái cổ kéo dài lên tận trên má.

Thức ăn, nơi ở, cờ bạc và những trò tiêu khiển ở Chiếu Dạ thành không trao đổi bằng ngân lượng như nhân gian. Đối với bọn chúng, vàng bạc châu báu cũng chỉ là thứ bỏ đi, kém cỏi không sao sánh bằng những vật dụng bổ trợ tu hành. Lúc Phong Tiết Lễ sống ở quán trọ, hắn đã thanh toán chi phí bằng các loại đá và vũ khí mang linh, mấy món đồ này đều là sở thích của những người trong tiên môn.

Nghe đâu tên tuỳ tùng của hắn móc linh thạch ra không ngừng nghỉ, cứ như thể cái túi gấm kia là túi không đáy. Thứ này lại không phải loại đồ mà tiên môn thường có.

Về sau, những tà ma trong Chiếu Dạ thành thăm dò trong âm thầm xong mới biết kẻ này là người nhà họ Phong. Gia chủ đương nhiệm nhà họ Phong — Phong Cư Yến, cũng là chị ruột của hắn, trưởng lão Phong Phi Thị là anh trai hắn. Hắn chính là con út trong gia đình. Mà đứa con út này rất hiếm khi xuất hiện ở ngoài, đến mức gần như không cảm nhận được sự tồn tại, thế nên hầu hết mọi người đều không biết đến hắn.

Tà ma trong Chiếu Dạ thành vẫn thường giao đấu với tiên môn, mà những gia tộc càng lớn mạnh thì thù hận với chúng càng đậm sâu, ví như nhà họ Hoa hay nhà họ Phong đều là những kẻ thù truyền kiếp.

Chỉ với một việc đó thôi, chúng đã không cách nào vừa mắt Phong Tiết Lễ. Cũng bởi vậy mà trong thời gian sống trong quán trọ, gần như không đêm nào Phong Tiết Lễ không gặp phải công kích.

Đám tà ma trong Chiếu Dạ thành phàm là có thể cử động, đều đến “thăm hỏi” hắn một phen, định ngó qua nhan sắc của hắn rồi tiện thể dày vò chút đỉnh. Không ngờ người nào đến cũng không toàn mạng trở về.

Vì vậy, Phong Tiết Lễ ở một năm ròng trong quán trọ mà không bị tổn thương sứt mẻ gì, nhưng mặt mũi những kẻ trong Chiếu Dạ thành lại thêm màu biến sắc.

Ở nơi tà ma đông đảo chỉ có một đạo lý duy nhất — lời của kẻ mạnh có trọng lượng, kẻ nào lợi hại kẻ đó chính là thành chủ.

Song, dù mọi người đều bại trận dưới tay Phong Tiết Lễ nhưng ai cũng có mấy phần không phục hắn. Dù sao trong mắt tà ma, đó là thời điểm chúng phải gánh chịu luồng tiên khí từ việc Tiên Đô sụp đổ nên năng lực không đang trong thời kỳ đỉnh cao, chẳng qua vừa khéo Phong Tiết Lễ lại đến ngay vào lúc ấy, chớp lấy thời cơ và đạt được một ưu thế rất lớn.

Để chứng minh là Phong Tiết Lễ chỉ có được ưu thế lớn về phía mình, thỉnh thoảng có mấy tà ma đã dành thời gian đi quấy rối.

Bọn chúng không ham chiến, vừa nhác thấy mình không chiếm được thế thượng phong thì lập tức ngoảnh đầu cắp đít bỏ chạy. Cứ thế rề rà dây dưa gần nửa năm mà vẫn không cách nào đả thương Phong Tiết Lễ.

Sau đó nửa tháng, chúng phát hiện Phong Tiết Lễ cuối cùng cũng đã chịu thương!

Nhưng thứ gây thương tích cho hắn không phải một người, mà là phong ấn của Tước Bất Lạc.

Bắt đầu từ lúc đó, tất cả mọi người trong Chiếu Dạ thành mới biết lý do Phong Tiết Lễ luôn muốn ở lại trong quán trọ mà không xây phủ trạch riêng là vì hắn muốn chiếm cứ Tước Bất Lạc.

Từ sự kiện này, các tà ma chuyển dời sự chú ý sang “Tước Bất Lạc”, hằng ngày chúng đều dành tâm sức suy xét tính toán xem rốt cuộc Tước Bất Lạc có gì đặc biệt mà khiến Phong Tiết Lễ thèm thuồng đến vậy. Thế là ít có người bận tâm đi chọc khoáy Phong Tiết Lễ nữa.

Mà sau sự kiện đó, Phong Tiết Lễ ở yên bế quan trong quán trọ để nuôi lại cánh tay bị Tước Bất Lạc chặt đứt.

Thời điểm mọi người nghe thấy tên hắn lần tiếp theo chính là lúc toà phủ trạch tạm bợ “lầu son tường ngọc” được xây dựng.

Căn phủ trạch đó rất nhỏ, diện tích không nhét được mấy người. Nhưng với một tay quái dị như Phong Tiết Lễ thì bấy nhiêu đã đủ sống.

Sau đó, có không ít người của Chiếu Dạ thành đầu quân theo hắn, nhưng không một ai nán lại được lâu dài bên trong căn phủ trạch đó. Suốt thời gian dài, chỉ có một người duy nhất vẫn luôn ở bên cạnh hắn, đó là tên tuỳ tùng đã theo hắn rời khỏi nhà họ Phong.

Tên tuỳ tùng đặt tên theo gương mặt dán nụ cười mà sấm sét cũng không biến chuyển, là tên “Tiếu Hồ” của hiện tại.

***

Hiện giờ, đôi chủ tớ từ nhà họ Phong đang ở trong căn phòng không gian mở của phủ trạch tên “Lễ”.

Người nào đến căn trạch tên “Lễ” này đều biết nơi này thật sự chỉ có một gian phòng, không cửa ra vào và cửa sổ mà chỉ được che chắn bởi bức bình phong. Phía bên trong có sắp xếp vài chiếc bàn và đệm hương bồ, nhìn sơ qua không khác nào một căn học viện ở nhân gian.

Có điều, nếu người trong tiên môn mà nhìn thấy thì sẽ nhận ra cách bài trí này rất giống với những đệ tử đường thường thấy trong tiên môn.

Lúc bấy giờ, những chiếc bàn trong “đệ tử đường” này cũng không để trống, mà trên đệm hương bồ đằng sau mỗi chiếc bàn đều có một thiếu niên đang ngồi.

Những thiếu niên này độ chừng mười mấy tuổi, mang dáng vẻ của người thiếu niên đương thì trổ mã, tất cả đều vấn cao tóc, tay cầm một cây viết và trước mặt đặt những tấm thẻ tre dài.

Tướng ngồi của mấy cậu chàng cũng không lấy gì làm nghiêm chỉnh, có người còn gác chân, trông khá loạn. Một số người khác dù để chân nghiêm túc nhưng người lại lắc lư không ngừng, thậm chí cái tay cầm bút cũng không chỉn chu mà cứ đung đưa lặng lẽ như đang múa kiếm.

Nhìn qua có thể đoán được đây là dạng thiếu niên thiếu kiên trì với sách vở nhưng cực kỳ si mê kiếm thuật.

Tiếu Hồ đứng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn những người thiếu niên nọ một cái rồi lập tức dời mắt về.

Cứ hễ đến những lúc như vầy là gã không dám nhìn lâu, lý do là vì những người thiếu niên này đều không có mặt…

Đó là một khung cảnh quái dị tột độ, có đến bảy tám thiếu niên ngồi trên những chiếc bàn trong “đệ tử đường”, mà mỗi hành vi động tác của họ đều sống động cực kỳ, chẳng khác gì người sống thực thụ. Thế nhưng rõ ràng họ không phải là người sống, vì không một ai có mặt cả.

Khi thấy cảnh tượng đó lần đầu, Tiếu Hồ kinh hãi không thôi.

Gã hỏi ngay Phong Tiết Lễ, “Thưa thiếu gia, những này là?”

Phong Tiết Lễ liếc nhìn những thiếu niên kia rồi trả lời, “Trang trí cho đệ tử đường.”

Tiếu Hồ nghe vậy rợn hết cả gáy. Thà bảo bình hoa, giá bút, hay bình phong này nọ là bài trí trang trí thì còn hiểu được, nhưng bảo mấy người thiếu niên kia là bài trí trang trí thì kỳ dị không sao tả xiết.

Bấy giờ Tiếu Hồ lại hỏi, “Sao những người này đều không có mặt vậy ạ?”

Phong Tiết Lễ nói, “Cứ như hiện tại là được.”

Rồi sau đó, Phong Tiết Lễ chuyển đề tài sang những chuyện khác, Tiếu Hồ cũng không hỏi thêm nữa.

Bẵng đến một ngày nọ, Tiếu Hồ đi lướt ngang qua và nhìn xuống soi kỹ những thiếu niên kia hơn chút, mới chợt phát hiện dù những động tác của họ rất đa dạng như cúi đầu đọc sách, cầm bút quẹt quẹt vẽ vẽ, hoặc vo lá bùa thành cuộn, nhưng dường như tất cả đều… giống y hệt nhau.

Dù những thiếu niên này không mặt, nhưng nhìn tay, tóc, và vóc dáng cơ thể vẫn có thể thấy được có vẻ như bọn họ là cùng một người.

Nghĩ vậy, khung cảnh trong “đệ tử đường” này càng dị thường hơn.

Thành thử trong quãng thời gian đó, mỗi lần nhìn Phong Tiết Lễ, Tiếu Hồ khó lòng không cảm thấy người nọ có chút điên ngầm rất khó miêu tả.

Nhưng vì sao ra cơ sự?

Tiếu Hồ không nghĩ ra.

Gã gần như lớn lên cùng Phong Tiết Lễ, biết rõ trước đây Phong Tiết Lễ không phải người như vậy.

Hồi mười mấy tuổi, gã làm ăn mày ngoài đường, tình cờ được nhà họ Phong dẫn về, nghe đâu nhà họ Phong thường nhận một số trẻ nhỏ cơ nhỡ, ngay cả gia chủ Phong Thù Lan cũng không phải con gái ruột của lão gia chủ trước đây mà là con được nhận nuôi sau này.

Khi Tiếu Hồ bước vào nhà họ Phong, Phong Thù Lan đã đảm nhiệm chức vụ gia chủ được nhiều năm.

Lúc đó, Tiếu Hồ nghe được nhiều lời đồn không rõ nguyên cớ, đồn rằng không biết nhà họ Phong có vấn đề về thể chất hay nhận phải lời nguyền của yêu tà gì không, mà đời nào cũng khó có con ruột nối dõi. Thế nhưng Phong Thù Lan đã phá vỡ lời đồn đãi này, bởi ai ai cũng biết nàng có ba người con.

Con trai trưởng tên Phong Phi Thị, có lẽ từ lúc ra đời hắn hãy còn gánh chịu “lời nguyền” trong đồn đãi nên bẩm sinh thể chất đã kém, linh phách bất ổn, có muốn tu đường nào cũng phải chịu một giới hạn nhất định. Bù lại, từ lúc còn bé hắn đã nhạy bén hơn người, thông tỏ nhân tình, đọc rất nhiều sách khác nhau, đâm ra các đệ tử trên dưới nhà họ Phong đều rất thích hắn.

Con thứ nhà họ là một cô gái, cô nương này nhỏ hơn Phong Phi Thị một tuổi, có tên Phong Cư Yến, nghe đâu từ lúc còn bé đã có khả năng điều khiển linh kiếm, căn cốt ưu tú, đó là một mầm non tuyệt vời cho việc tu hành. Ngặt nỗi tính cách nàng vừa bướng vừa cương, trái ngược hoàn toàn với huynh trưởng.

Cuối cùng là con út Phong Tiết Lễ, ra đời muộn hơn hai người kia rất lâu, năm Phong Phi Thị mười tám tuổi, Phong Tiết Lễ mới sinh ra.

Nghe đồn Phong Tiết Lễ ra đời kỳ lạ hơn người thường, trẻ con mới sinh rất thường khóc, đói bụng cũng khóc mà mệt mỏi cũng khóc, khó chịu khóc mà vắng người cũng khóc. Trái lại, Phong Tiết Lễ vô cùng im lặng, phần lớn thời gian chỉ dành để ngủ, hắn cứ việc cuộn tròn người lại và nhắm nghiền hai mắt chứ chẳng hề cử động, thậm chí hơi thở hắn cũng khẽ khàng như không có, nếu nhìn thoáng qua khó đoán được là còn sống hay không.

Bộ dáng như thế khiến nhiều người sợ mất mật.

Nhà họ Phong tưởng rằng sau này lớn lên, hắn sẽ đỡ hơn một tí, vậy mà kết quả vẫn như cũ.

Đến ba bốn tuổi, hắn vẫn im lặng như tờ, hiếm khi nói chuyện, dù ai có nói gì hay hỏi gì thì hắn cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Đôi lúc, hắn còn thừ người thẩn thơ không khác một thân xác không hồn.

Hắn thường ngồi xổm một mình bên dưới gốc cây trong sân, nhìn chòng chọc vào bùn đất bên dưới tán cây, mỗi lần như thế đều chăm chú nhìn đến xuyên trưa. Không ai biết hắn đang ngắm nghía đàn kiến xếp hàng bò ngang qua hay tư lự gì khác.

Hắn không thích lửa, không thích mùi khói từ những món nướng hoặc đốt, thậm chí hắn cũng không thích tiếng kiếm va chạm vào nhau. Đôi lần nhìn thấy mấy đệ tử cầm kiếm bước ngang qua, hắn cũng lập tức đứng thẳng người bên dưới tán cây rồi vọt thẳng vào trong nhà, rồi sau đó cũng lại ngó mặt ra để dõi theo bóng dáng của những đệ tử kia.

Tính tình và thói quen như này đúng ra không nên được sinh trong tiên môn.

May mắn là Phong Thù Lan cũng không ruồng bỏ con út mình vì điều này, mà nàng còn rất chiều chuộng hắn. Nếu không thích lửa thì nàng không để lửa đến gần hắn. Nếu không thích kiếm thì không cần phải luyện kiếm. Chẳng lẽ một môn phái to lớn nhường này mà không nuôi dưỡng được một người không am hiểu thuật pháp hay sao.

Dù vậy, Phong Tiết Lễ xem chừng rất thích ca ca tỷ tỷ mình. Lúc còn bé hắn vẫn thường ngồi trên nấc thang trong đệ tử đường, ngóng nhìn Phong Phi Thị và Phong Cư Yến không rời mắt để xem bọn họ tập luyện các môn thể lực. 

Khi họ luyện đến kiếm, hắn sẽ lẳng lặng chạy mất.

Phong Phi Thị và Phong Cư Yến vẫn thường cảm thấy rợn người dưới ánh mắt chòng chọc của bé con kia đến mức tê cả da đầu, nhưng liền sau đó đã bị bộ dáng chạy cắp đít của hắn chọc cười.

Tuy nói thế nhưng vẫn có sự chênh lệch tuổi tác, Phong Phi Thị và Phong Cư Yến phải nỗ lực rèn luyện nên không thể dành nhiều thời gian vui chơi với đứa em út nhà mình. Lâu ngày, quan hệ của họ cũng dần trở nên xa cách.

Sau tám tuổi, Phong Tiết Lễ không đến đệ tử đường ngắm anh chị mình tập luyện nữa. Hắn bỏ cả ngày vòng vòng trong căn viện của mình, không ra cổng chính không sờ cổng phụ, Phong Thù Lan sợ hắn cảm thấy buồn chán nên luôn đau đáu muốn tìm người đến làm bạn cùng.

Đó là thời điểm Tiếu Hồ vào nhà họ Phong, nhiệm vụ duy nhất của gã là hầu cận Phong Tiết Lễ. 

Lúc còn bé, Tiếu Hồ thường bị người đánh giá là quá ngay thẳng, vì vậy nên không được nhiều người yêu mến. Thế nhưng đó lại là một đức tính tốt trong mắt Phong Tiết Lễ.

Vì tính cách quá ngay thẳng, nên một khi gã đã chấp nhận “hầu cận Phong Tiết Lễ” thì chắc chắn sẽ không bao giờ rời khỏi, đến mức kè kè bên người hắn cả ngày lẫn đêm.

Không cần biết Phong Tiết Lễ muốn đi đâu, không cần biết hắn muốn làm gì, Tiếu Hồ luôn luôn ở bên cạnh.

Cứ như vậy qua bao năm tháng, chỉ e cho dù người có buồn chán hay mang tâm sự đến bực nào cũng sẽ thay đổi.

Từ đó, số lần Phong Tiết Lễ vui cười nói chuyện với Tiếu Hồ mỗi lúc một nhiều, ban đầu chỉ là những cái gật đầu lắc đầu, tiếp dần chuyển sang trả lời, rồi sau đó nữa sẽ thỉnh thoảng tiếp chuyện vài câu, thậm chí hắn còn chủ động tán gẫu và cười đùa với Tiếu Hồ.

Theo nhận xét của Tiếu Hồ, Phong Tiết Lễ luôn là một người mang phong thái thiếu gia văn nhã, trong một khoảng thời gian rất dài đều như thế.

Bởi vậy, gã chẳng bao giờ có thể ngờ, đến một ngày kia mình lại nối gót Phong Tiết Lễ phản bội nhà họ Phong, đi đến cái nơi Chiếu Dạ thành bị gọi là “Động Ma”, và sau đó người kia còn trở thành tân thành chủ của Chiếu Dạ thành.

Gã đã chẳng thể xác định chuyển biến của Phong Tiết Lễ bắt đầu từ khi nào. Chỉ biết rằng từ lúc còn bé, Phong Tiết Lễ đã rất thường thơ thẩn, ánh mắt dừng vẩn vơ ở một nơi nào đó cả buổi mà chẳng hề dịch chuyển, ánh mắt ấy trông mê man mà người còn chẳng màng chớp mắt.

Những lúc như vậy, Tiếu Hồ sẽ không làm phiền hắn mà chỉ đứng bảo vệ ở bên cạnh. Nhưng có một lần ngoại lệ…

Lần đó, có người đến bên ngoài sân, Tiếu Hồ duỗi tay vỗ Phong Tiết Lễ một chút để hắn hoàn hồn lại. Mà giây phút ấy, cơ thể Phong Tiết Lễ đột ngột cứng đờ, khi hắn chớp mắt và ngoái đầu nhìn Tiếu Hồ, trong mắt hắn lộ vẻ gì rất quái dị…

Đó là ánh nhìn phẳng lặng không một gợn sóng, dường như có một người lạ nào đó đang nhìn gã thông qua đôi mắt ấy.

Giây phút đó, một suy nghĩ lạ kỳ nhen lên trong lòng Tiếu Hồ — người này dường như không phải Phong Tiết Lễ.

Thế nhưng, gã đã nhanh chóng gạt phăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, bởi vì ngay khoảnh khắc kế tiếp, Phong Tiết Lễ đã quay trở về dáng vẻ mà gã vô cùng quen thuộc, cứ như thể sự lạ lẫm ban nãy chỉ là một phút ảo giác.

Rồi về sau, tình huống đó tiếp tục xảy ra rất nhiều lần. Có một lần, Tiếu Hồ không nén nổi trong lòng phải hỏi ra, “Thưa thiếu gia, cậu… là thiếu gia phải không?”

Phong Tiết Lễ tỏ vẻ ngạc nhiên, nói, “Sao lại hỏi câu lạ kỳ như vậy.”

Tiếu Hồ tiếp tục, “Vì sao khi nãy cậu nhìn tôi như vậy?”

Phong Tiết Lễ ngẫm chốc rồi đáp, “Ta chỉ đang suy nghĩ mông lung một chút, lúc bị gọi hoàn hồn bất giác không kịp phản ứng. Vừa nãy ta nhìn cậu thế nào? Khiến cậu cảm thấy không thoải mái à?”

Tiếu Hồ thưa, “Không đâu ạ. Thiếu gia cứ nhìn tuỳ ý.”



Sau đó, Tiếu Hồ không hỏi lại lần nào nữa.

Tính cách của người này thật sự thẳng đuột, năm xưa khi được nhận vào nhà họ Phong, gã đã đồng ý sẽ ở bên cạnh Phong Tiết Lễ, thế nên gã sẽ ở bên cạnh hắn, còn những vấn đề khác không quan trọng.

Mà dường như cũng bắt đầu từ khi đó, tính cách Phong Tiết Lễ mỗi lúc càng trở nên kỳ quái hơn. Có đôi khi hắn toát ra phong thái hào hoa phong nhã đi kèm đôi chút e thẹn, gặp chút việc be bé thôi cũng sẽ cười rộ lên, mà có khi lại lẳng lặng như tờ không một gợn sóng, thâm trầm khó đoán.

Nó khiến hắn có vẻ gì lập dị và cũng kha khá quái dị.

Dù mối quan hệ giữa hắn và những người khác cũng không quá khăng khít, nhưng qua lâu ngày rồi người ta cũng nhận ra sự quái dị này. Tính hắn từ bé đã lập dị sẵn, mọi người cho rằng càng lớn lên càng trở nên lập dị chứ không nghĩ gì sâu xa, rồi dần dà mọi người bắt đầu e sợ và cố tình tránh né hắn.

Lúc còn nhỏ, Phong Tiết Lễ không hề chạm tay vào đao kiếm, nhưng về sau đột nhiên cả kiếm pháp lẫn thuật pháp đều khá lên nhiều, thi thoảng còn hiển hiện linh quang, toát ra khí khái của những bậc đại thành tựu.

Nhờ vậy, sau khi trở thành gia chủ, Phong Cư Yến còn muốn để đứa em trai này đồng quản lý đệ tử đường. Nhưng cả nàng lẫn Phong Phi Thị đều biết rõ tính cách lạ thường của Phong Tiết Lễ, có lẽ vì thế mà băn khoăn trong lòng, hoặc cũng có lẽ chỉ đơn giản là không thích, nên sau đó họ đã thay đổi ý định.

Thời gian dần trôi, bất kỳ một ai có mắt trong nhà họ Phong đều có thể nhìn thấy Phong Cư Yến và Phong Phi Thị đồng lòng đồng chí, thả riêng mỗi Phong Tiết Lễ một mình một cõi.

Tiếu Hồ vốn cho rằng việc Phong Tiết Lễ chia ly đôi ngả với hai người anh chị của mình là việc ý trời đã định, song gã thật sự không ngờ phải đến bước đường ai nấy đi, mà còn đi trên hai con đường đối nghịch. Song khi ngẫm lại, gã còn không biết rốt cuộc thời điểm mâu thuẫn bùng nổ là lúc nào.

Hai lăm năm trước, Tiên Đô sụp đổ kéo theo bao phen rối loạn ở tiên môn dưới nhân gian, dĩ nhiên nhà họ Phong cũng không tránh khỏi tai vạ. Dù vậy, những rối loạn đó hoàn toàn không hề lan đến sân viện của Phong Tiết Lễ, hắn chỉ chìm vào giấc ngủ như thường lệ, rồi đột ngột choàng mở mắt giữa đêm.

Thời điểm đó, cái cảm giác thâm trầm khó lường kia nồng đậm đến dị thường.

Tiếu Hồ vẫn còn nhớ nhìn thấy hắn đứng bên cửa sổ, lắng nghe tiếng các đệ tử nhà họ Phong tới lui bên ngoài sân, rồi hắn bất chợt cất giọng, “Ta muốn đến một chỗ, cậu không cần đi cùng.”

Nghe thế, Tiếu Hồ cảm thấy có chút khó chịu.

Gã không trả lời, chỉ xách theo thanh loan đao thường dùng và bước đến trước mặt Phong Tiết Lễ, cất giọng nặng nề, “Thiếu gia đi đến đâu, tôi theo đến đấy.”

Cho đến khi họ quét sạch một nhóm đệ tử nhà họ Phong, phá vỡ kết giới gia tộc rồi cưỡi gió đi xuyên qua không biết bao nhiêu địa phương, đánh động cơ man các tiên môn, bấy giờ Tiếu Hồ mới phát giác tình huống không đúng.

Nhưng gã đã nói cho dù Phong Tiết Lễ có hoá thành cái gì đi chăng nữa, cho dù hắn muốn đi đến nơi nào đi chăng nữa, thì gã vẫn sẽ một lòng đi theo, nhất định không thất hứa.

Thế rồi, vào một hôm sau đó.

Nhà họ Phong mất đi một người con út, Chiếu Dạ thành nhiều thêm một kẻ tà ma.

Và từ ngày đó, vị thiếu gia hào hoa phong nhã đã không còn xuất hiện nữa, dù ngày đến đêm qua, Tiếu Hồ cũng chỉ còn trông thấy Phong Tiết Lễ phẳng lặng như tờ, thâm trầm khó lường kia.

Từ khi đến Chiếu Dạ thành, Phong Tiết Lễ càng lúc càng khác chính mình ngày xưa, giữa sự xa lạ ấy còn ẩn giấu chút điên cuồng thờ ơ.

Giống như gian “đệ tử đường” trước mắt đây.

Trong ký ức của Tiếu Hồ, Phong Tiết Lễ tự tu luyện cả kiếm đạo lẫn thuật pháp bên trong gian viện của bản thân chứ gần không hề đi đến đệ tử đường. Nếu đã vậy tại sao khi tới Chiếu Dạ thành, hắn lại muốn xây một gian đệ tử đường bên trong phủ trạch của mình cơ chứ?

Thêm cả, “đệ tử đường” này còn có những thiếu niên giống nhau như tạc…

Thoạt nhìn, dường như hắn đang hoài niệm một điều gì đó.

Thoáng chốc, Tiếu Hồ dấy lên một suy nghĩ đã dìm xuống bấy lâu — gã cảm thấy Phong Tiết Lễ trước mặt mình hiện giờ không phải là người mà hắn đã luôn ở bên cạnh mấy chục năm trước đây. Dường như có một người xa lạ nào đó đang theo dõi thể xác của Phong Tiết Lễ, và nhìn gã với đôi mắt vô cảm tĩnh lặng.

***

“Sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy?” Phong Tiết Lễ bất chợt hỏi bằng âm điệu bình tĩnh, ngước mắt nhìn sang.

Tiếu Hồ bỗng hoàn hồn. Gã xua đi suy nghĩ quái gở trong đầu, hỏi Phong Tiết Lễ, “Lúc trước thiếu gia bảo tôi đến theo dõi kỹ càng động tĩnh trong Tước Bất Lạc, hiện tại Ô Hành Tuyết đã trở lại mà sao thiếu gia vẫn chưa ra tay? Hay là để tôi đến đó tiếp tục theo dõi?”

Phong Tiết Lễ bước đến bên cạnh một người thiếu niên trong bọn, nắm giữ cánh tay thiếu niên, đoạn nói, “Một khi tung kiếm thì không được hạ xuống, nâng lên.”

Giọng điệu hắn nghe vào hệt như đang nói chuyện với một người sống thực thụ.

Khoảnh khắc đó khắc hoạ sự điên rồ của hắn rõ rệt nhất.

Tiếu Hồ biến sắc, nhưng ráng kiềm nén lại, cụp mắt xuống chờ nhận câu trả lời.

Phong Tiết Lễ sửa động tác cho thiếu niên kia xong xuôi mới ngồi dậy, nói với Tiếu Hồ, “Không cần đi.”

Tiếu Hồ kinh ngạc. “Sao thế ạ? Nếu không chú ý thì chúng ta sẽ chậm cập nhật tin tức từ Tước Bất Lạc mất thôi?”

Phong Tiết Lễ đáp, “Không đâu.”

Hắn lại im lặng, nhìn thấy người thiếu niên kia lại hành động bất cẩn, bèn duỗi tay giữ đối phương lần nữa. Hắn vừa kiên nhẫn nắn nót lại động tác cho người thiếu niên, vừa trả lời cho Tiếu Hồ, “Có người theo dõi bên kia rồi.”

Nét mặt Tiếu Hộ hiện rõ vẻ thắc mắc…

Ai sẽ giúp Phong Tiết Lễ theo dõi bên kia?

***

Cùng lúc đó, trời đã về khuya ở Tước Bất Lạc.

“Phương Trữ” ngồi yên canh giữ bên ngoài phòng ngủ bất chợt giật mình, liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ.

Có lẽ vì ánh sáng hắt ngược lại nên nét mặt hắn có đôi phần mê man, dường như hơi nhíu mày nhưng nhanh chóng thả lỏng trở lại.

Động tác hắn nhanh tới mức khó lòng phát giác ra, nhưng Ô Hành Tuyết có thể thấy rõ. Chàng xoa nhè nhẹ ngón tay ngả xanh và chầm chậm ém khí lạnh vào trong cơ thể.

Chàng dành hết sự tập trung lên phản ứng của “Phương Trữ” trong thoáng chốc đó nên không chú ý người đang nhập định phía sau bỗng giật mình, có vẻ linh thức đã quay về thân thể.

Lớp sương giá trên đầu ngón tay chàng vừa sắp tan đi thì bị ai đó nắm lấy, giọng nói trầm nặng của Tiêu Phục Huyên vang lên, “Quả nhiên vẫn còn lạnh.”

Lời tác giả:

Mọi người chờ lâu rồi, chương này gom hai chương làm một, ngày mai lại bổ sung thêm một chương nữa nha ~ ngủ ngon ~