Biện pháp nào có thể giúp một người vừa theo dõi những sự việc xảy ra bên trong dòng thời gian rối loạn trong quá khứ, mà vừa có thể biết được những sự việc xảy ra ở hiện thế?
Ô Hành Tuyết nghĩ đến con rối trước tiên.
Nhưng Tiêu Phục Huyên lắc đầu, nói, “Rất khó để tạo ra một con rối đến trình độ đấy.”
Ô Hành Tuyết hỏi, “Tại sao?”
Tiêu Phục Huyên đáp, “Rất khó có thể nặn ra một con rối để chia sẻ tri giác, chưa kể đến việc đặt nó ở hai dòng khác nhau.”
Ô Hành Tuyết xét lại thì thấy thế quả thật hợp lý. Dù sao thuật tạo rối là một thuật pháp đòi hỏi sự điều khiển, mà muốn điều khiển chắc chắn phải tổn hao tinh thần. Một là đặt sự chú ý lên bản thân, hoặc đặt sự chú ý lên con rối mà mình điều khiển. Nếu phân tán sự chú ý trong thời gian dài rất dễ lơi là một phía, khó thể đảm bảo bản thân sẽ không bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào.
Sau khi Vân Hãi bị đoạ phàm và trở thành tà ma thì cũng nặn ra một con rối giả dạng bản thân mình đóng vai một bá tánh bình thường đó thôi. Thời gian qua đi, hắn cũng không còn quan tâm xem con rối đang ra sao rồi.
Đây là điều hiển nhiên.
Nói vậy, biện pháp này xem chừng cũng không hiệu dụng lắm, xét đến tính cách của Hoa Tín thì ắt sẽ không dùng.
Nếu thế…
Ô Hành Tuyết như nhớ đến chuyện gì, lần nữa khỏ ủng bạc mình vào chân Tiêu Phục Huyên. “Có phải người trên Tiên Đô thường thích quăng một thân thể xuống nhân gian để hành tẩu không?”
Trước đây vào thời điểm bọn họ nhìn thấy quan tài của Tiêu Phục Huyên ở Thương Lang Bắc Vực, mấy người Ninh Hoài Sam đã nói như vậy. Chúng còn bảo thần tiên rất thích làm chuyện này, có phân ra bao nhiêu thân thể cũng không thành vấn đề.
Giống như Tiêu Phục Huyên trước mắt đây.
Thế mà Tiêu Phục Huyên lại lắc đầu, lên tiếng phủ nhận, “Không phải vậy.”
Ô Hành Tuyết kinh ngạc, hỏi, “Ơ tại sao thế?”
Tiêu Phục Huyên nói, “Còn chẳng bằng con rối.”
Ô Hành Tuyết: “?”
Tiêu Phục Huyên tiếp tục, “Cho dù có bao nhiêu thân thể thì cũng là xác rỗng, linh phách chỉ có một và phải di dời từ thân thể này sang thân thể khác mà thôi, làm cách này càng khó bảo trì thể xác hơn.”
Người ta bảo người đã thành tiên không mấy chú trọng đến thân thể, đa phần linh phách ở nơi nào thì xem như nơi ấy chính là thân thể, lấy thân thể đó làm thân thể chính.
Áp lời này lên toàn bộ Tiên Đô đều phù hợp, chẳng khập khiễng ở đâu cả.
Ô Hành Tuyết nghe y đề cập đến linh phách thì hỏi một câu theo bản năng, “Vậy linh phách có thể phân tách được không?”
Hỏi xong lập tức cảm thấy mình vừa thốt ra một câu đần hết biết.
Đều nói người dùng linh phách bước vào luân hồi sinh tử, điều này cho thấy linh phách đóng vai trò trọng yếu đến nhường nào, nói không ngoa thì linh phách chính là “căn cơ” của một người, làm sao bảo phân tách là phân tách ra được.
Tiêu Phục Huyên ngừng giây lát.
Dường như y cũng không ngờ Ô Hành Tuyết sẽ bất chợt hỏi “linh phách có phân tách được không” nên trên mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên lẫn sững sờ.
Nhưng rồi y cũng không nhấn mạnh việc linh phách là toàn bộ căn cơ của người và tiên, hay việc nó có vai trò trọng yếu đến mức độ nào này nọ nữa. Y đưa thẳng kết luận, “Theo ta biết chỉ có một số hiếm hoi người làm điều này, thế nhưng không phải không làm được.”
“Linh phách mà cũng có thể phân tách được à?” Ô Hành Tuyết nhỏ nhẹ tiếp lời, đồng thời cúi đầu nhìn bản thân.
Tiêu Phục Huyên: “…”
“Tự nhìn mình làm gì?” Thiên Túc đại nhân thật sự không kiềm lòng nổi phải dằn một câu.
Thật ra, chàng chỉ nhìn xuống theo bản năng thế thôi, nhưng hành động này trong mắt Tiêu Phục Huyên đã mang một ý nghĩa khác. Suy cho cùng, khi biết việc linh thức có thể phân tách được, chính Ô Hành Tuyết từng nói “giúp ta tách một ít ra với”.
Có lẽ Tiêu Phục Huyên sợ chàng lia mắt một lượt rồi lại nói “thế ngươi giúp ta tách linh phách ra thử xem”, bèn trầm giọng nhấn thêm, “Cơn đau đó tuyệt đối vượt quá sức chịu đựng của bất kỳ một ai.”
Ô Hành Tuyết ngước mắt lên định mở miệng.
Tiêu Phục Huyên đã nói tiếp, “Tiên hay ma thì cũng thế thôi.”
Ô Hành Tuyết bèn nín thinh khép miệng lại, nhướn mày.
Một Thiên Túc kiệm lời xưa giờ bỗng nói liên hồi câu này tiếp câu khác như vậy, làm sao chàng không hiểu được ẩn ý sâu xa bên trong những lời ấy.
Chàng bèn nói, “Ta cũng không tới mức cái gì cũng muốn thử đâu mà.”
Tiêu Phục Huyên nhạt giọng ném một câu, “Khó nói.”
Ô Hành Tuyết nghẹn cả lời, thoạt thắc mắc không biết có phải trước đây Thiên Túc đã từng trải qua rất nhiều phen tương tự rồi nên giờ mới nói những lời như thế.
Chàng tự chất vấn lương tâm mình một phen nhưng không nhớ ra được sự vụ gì, chỉ đành bối rối bỏ qua và tiếp tục câu chuyện, “Vậy tức là khả năng cao Hoa Tín cũng không làm vậy… phải không?”
Tiêu Phục Huyên không đáp lời ngay lập tức.
Y nhíu chặt hàng mày rồi đăm chiêu rất lâu, đoán chừng đây có lẽ là phương án gần chính xác nhất.
Dòng rối loạn trong quá khứ và hiện thế tồn tại như hai nhân gian, phân tách bởi một khe vực chót vót, và chắc chắn không thể dùng một số phương pháp đơn giản như thuật con rối để kết nối.
Nếu Hoa Tín đồng thời muốn trông nom dòng quá khứ và dòng hiện tại thì phương án vững vàng và bền bỉ nhất có lẽ chỉ có thể tách linh phách ra làm hai, một nửa để tại quá khứ, một nửa giữ ở hiện tại.
Thoạt đầu, y tưởng rằng Hoa Tín sẽ không xuống tay làm những chuyện như vậy. Nhưng sau khi nhìn thấy đại trận “dùng mệnh nuôi mệnh” kia, y bắt đầu cảm thấy chưa chắc hắn sẽ không làm.
Tiêu Phục Huyên nói ra chuyện này.
Ô Hành Tuyết lâm vào yên lặng suốt một lúc.
Chàng cảm thấy Hoa Tín thật kỳ lạ, đã có thể thiết lập trận cục “dùng mệnh nuôi mệnh”, có thể mượn tay nhà họ Phong để mở ra một dòng rối loạn, thậm chí còn có thể nhẫn chịu khổ đau mà người thường không cách nào chịu nổi để tách linh phách mình ra làm hai đặng theo dõi cả hai dòng “quá khứ” và “hiện tại”…
Thấy rõ, chuyện gì không nên làm hắn cũng dám làm rồi. Nhưng tuyệt nhiên không đến gần thung lũng Đại Bi.
“Hắn biết Vân Hãi đã chết chứ?” Ô Hành Tuyết thốt nhiên nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Phục Huyên nhướn mắt, dường như cảm thấy đây là một câu khó trả lời.
“Là hắn đã biết nhưng không chịu thừa nhận nên giả vờ không biết, rồi vẫn ngoan cố tiếp tục hành động của mình à? Hay là —” Ô Hành Tuyết ngừng đoạn, nói tiếp, “hay là hắn có một phương pháp nào đó, dù cho Vân Hãi đã không còn trên đời thì hắn vẫn có cách kéo ngược trở về?”
Nếu là hướng đầu, thì chỉ đành kết luận rằng hắn đã hoàn toàn hoá điên.
Còn nếu là hướng sau…
Ô Hành Tuyết chầm chậm cau mày: Nếu là hướng sau, thì có hơi phiền hà rồi đấy.
Nhưng chàng cảm thấy nếu đích thị là Hoa Tín thì hướng sau khả thi hơn hướng trước rất nhiều. Nói cách khác, bên cạnh trận cục “dùng mệnh nuôi mệnh”, Hoa Tín vẫn còn một kế hoạch khác…
Hơn nữa, kế hoạch này không xuất phát từ phút bồng bột tham lam, mà chắc chắn đã được sắp đặt từ trước.
Ô Hành Tuyết tính toán kỹ càng trong lòng…
Trận cục “dùng mệnh nuôi mệnh” nằm trong dòng quá khứ, Hoa Tín đã để lại một nửa linh phách mình theo dõi nó. Sau khi cảm nhận được những biến cố bất thường xảy ra trong dòng rối loạn, nửa linh phách đó đã chiếm thân thể Phương Trữ và rời đi, theo bọn họ đến hiện thế rồi vào Tước Bất Lạc.
Còn một nửa linh phách còn lại vẫn luôn ở trong dòng hiện thế, có lẽ vẫn luôn theo dõi Chiếu Dạ thành sát sao.
Một suy đoán nảy ra trong đầu Ô Hành Tuyết. “Khả năng cao là, người biết rõ quy hoạch trong Chiếu Dạ thành chính là người của Chiếu Dạ thành, dù sao đây cũng là nơi ngay cả Tiên Đô cũng không dễ gì xâm nhập. Nhưng trong Chiếu Dạ thành chỉ toàn tà ma, ngoại trừ một người…”
Hiện tại chàng chưa lấy lại trọn vẹn ký ức nên chỉ biết một số ít tà ma bên trong Chiếu Dạ thành mà thôi. Những gì chàng biết đều nhờ đám Ninh Hoài Sam kể lại cho nghe. Tuy thế, vẫn có một người có điểm khác biệt so với chúng tà ma trong thành.
Tiêu Phục Huyên tiếp lời chàng, “Phong Tiết Lễ…”
Ô Hành Tuyết: “Đúng vậy.”
Phong Tiết Lễ.
Người này đến Chiếu Dạ thành vừa khéo hơn hai mươi lăm năm trước, khi Tiên Đô tận diệt và trên thế gian không còn một tiên thủ Linh đài Minh Vô Hoa Tín nữa. Đây là một kẻ xuất thân từ tiên môn, nên dù sau này trở thành chủ Chiếu Dạ thành rồi mà vẫn giữ một số thói quen từ các gia tộc tiên môn, cũng sẽ không khiến chúng tà ma cảm thấy bất thường hay đột ngột.
Quan trọng hơn cả… Phong Tiết Lễ xuất thân từ nhà họ Phong, chính là nhà họ Phong có dính líu với Hoa Tín trong dòng quá khứ rối loạn kia.
Một khi đã khớp được một vấn đề, tất cả các vấn đề liên quan đều có thể khớp được.
Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên gần như chắc chắn với đáp án này.
Nhưng nếu là Phong Tiết Lễ thì tại sao “Phương Trữ” giả phải nấn ná trước khi bước vào Tước Bất Lạc. Thoạt đầu, họ còn tưởng rằng mình đã tạo ra động tĩnh quá lớn nên Hoa Tín trong dòng rối loạn bị quấy nhiễu, sau khi đẩy họ trở về hiện thế rồi vẫn không an lòng nên mới đi theo đến để theo dõi tình hình.
Còn với Phong Tiết Lễ, Ninh Hoài Sam từng nói Phong Tiết Lễ đã thèm thuồng Tước Bất Lạc từ lâu.
Theo chiều hướng này, việc “Phương Trữ” giả vào được bên trong Tước Bất Lạc xem như đã hoàn thành phân nửa tâm nguyện. Nửa còn lại phải chờ xem rốt cuộc lý do hắn thèm muốn Tước Bất Lạc là gì…
Ô Hành Tuyết lia mắt một vòng bao quát khu nhà rộng lớn — khu nhà này toạ lạc trên vị trí sát khí nặng nhất Chiếu Dạ thành nên có điểm đặc biệt gì ư? Hay là bên trong đây có món gì đặc biệt khiến Hoa Tín lưu ý đến?
***
Cùng lúc đó, trong dòng thời gian quá khứ rối loạn, bùa tìm kiếm do Tiêu Phục Huyên thả ra vẫn đang truy tìm dấu vết linh phách Phương Trữ ở khắp mọi nơi.
Lá bùa tìm kiếm lục soát rất kỹ lưỡng, hễ Phương Trữ để lại bất kỳ dấu vết hơi thở nào ở mỗi nơi từng đi qua thì lá bùa đều có thể phát giác và đánh dấu lại. Những dấu vết được ghi lại cho thấy, Phương Trữ vô tình bị tách khỏi nhóm khi bước vào phố núi Lạc Hoa, về sau hắn vẫn luôn chậm một bước so với nhóm Ô Hành Tuyết. Có lẽ hắn đã không chú ý đến dấu hiệu Ninh Hoài Sam để lại trước khi nhóm người rời khỏi phố núi Lạc Hoa đi đến nhà họ Phong.
Phương Trữ chưa kịp chú ý đến dấu hiệu ấy thì Hoa Tín ở dòng rối loạn kia đã phát hiện ra.
Nói tóm lại, sau khi Phương Trữ rời khỏi phố núi Lạc Hoa và xuống núi thì không đi về hướng nhà họ Phong mà rẽ sang lối khác.
Trong dòng rối loạn ở thời kỳ đó, nơi Phương Trữ đến vẫn còn là vùng sa mạc với cảnh trí hoang vu, đầy rẫy bãi tha ma và một vài toà thành bé nhỏ.
Bấy giờ nơi đây còn chưa có tên, cũng không một ai ngờ rằng sau này nó sẽ trở thành Động Ma Chiếu Dạ thành.
Đi theo chỉ dẫn của bùa tìm kiếm, khi Tiêu Phục Huyên phát hiện ra địa điểm này thì thấy trùng hợp sao, nơi lá bùa ngừng lại chính là điểm cực nam khu vực. Nếu quy về địa thế hiện tại, nơi đây đích thực là vị trí phủ trạch Tước Bất Lạc của Ô Hành Tuyết.
Mấy trăm năm về trước, nơi này vẫn còn là một dải đất hoang tiêu điều với đống đá tàn tích chẳng biết để lại từ bao nhiêu đời trước, song nếu nhìn kỹ sẽ thấy có một số điểm tương đồng với Tước Bất Lạc hiện tại.
Đống đá ấy bao quanh một đầm nước lạnh, đó cũng chính là hồ nước được bao quanh bởi những hành lang trong Tước Bất Lạc.
Phía sau hồ nước có một ngọn đồi thâm thấp dựng lên bởi những tảng đá nhọn, đến bây giờ ngọn đồi nọ vẫn còn, chẳng qua những khối đá kia đã được tu sửa lại và xây dựng rất nhiều gian nhà nhỏ có mái hiên phất cao. Đấy chính là gian nhà mà Ninh Hoài Sam bế quan tĩnh toạ.
Giữa dải đất hoang có một cái giếng sâu đã từ lâu không dùng đến, nhìn chẳng còn thấy vòm đá xây cao bao quanh mà giống hệt một cái hố sâu hoắm giữ đồng vắng. Ở hiện tại, cái hố đấy trở thành một đầm sâu được bao bọc bởi những đụn tuyết trắng. Đó chính là đầm máu bên trong viện, nơi đã nuốt chửng vô vàn những tiểu tà ma.
Hết thảy bài trí trong Tước Bất Lạc đều được giữ gần nguyên vẹn, những thứ tồn tại từ trước vẫn còn đến tận bây giờ, cho thấy năm xưa khi tính định cư nơi này, Ô Hành Tuyết chẳng hề có ý tu sửa chỉn chu để xây dựng phủ trạch, nguyên mẫu thế nào thì giữ y thế ấy.
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất…
Mấy trăm năm trước, nơi này không có gốc đại thụ chót vót với tán cây rợp trời trong sân.
Lời tác giả:
Mọi người chờ lâu, hai hôm trước mình thức khuya quá nên tim không ổn lắm, tái phát bệnh cũ, thêm nữa còn bị đau bao tử và tới tháng, cảm ơn mọi người thông cảm QAQ
Nếu muốn hai gộp một có khi phải mất thêm mấy ngày, thôi mình cập nhật như bình thường trước đã.