Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 95: Tuyết tan


Ô Hành Tuyết không phải một người lắm lời.

Khi còn trên Tiên Đô, chàng thân thiện dễ gần, ưa thích đùa giỡn, nhưng khó có thể xem như nồng nhiệt. Sau này trở thành ma đầu, ngay cả “thân thiện” cũng không còn thấy đâu.

Nhưng những lúc bên cạnh Tiêu Phục Huyên, chàng vẫn luôn nói rất nhiều.

Sau chàng mới nhận ra, nguyên nhân ở việc Tiêu Phục Huyên sẽ hỏi tới.

Mỗi khi chàng nói xong một chuyện, Tiêu Phục Huyên sẽ hỏi tiếp tới một chuyện, vì thế chàng phải mở lời nói thêm lúc nữa. Chàng vốn không thích nhắc về những chuyện không vui, số chuyện có thể kể đến trong hơn hai trăm ba mươi năm ròng ấy tính ra chẳng bao nhiêu, vậy mà chàng đã kể thật thật lâu…

Nhờ đó, những khung cảnh dĩ vãng đảo điên và hỗn loạn ấy dần dà hiện ra rõ nét hơn.

Vừa kể xong một chuyện, chàng bất chợt ngừng lại rồi lặng người thẫn thờ trong phút chốc mới nói, “Nhưng có vài chuyện ta vẫn chưa nhớ ra. Trên lý thuyết, một khi chuông mộng đã đánh tiếng thì ta nên nhớ ra tất cả mới phải.”

Tiêu Phục Huyên: “Chuông mộng gặp vấn đề.”

“Nó bị sao thế?”

“Vết nứt nghiêm trọng hơn.”

Ô Hành Tuyết cúi đầu, móc chiếc chuông mộng treo bên hông mình lên để nhìn cho kỹ thì phát hiện vết nứt trên bề mặt chuông trông còn rõ hơn trước. Nó không chỉ nứt ở mặt trong mà kéo dài hẳn ra phía ngoài. Thoạt nhìn tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ một phát là nó sẽ vỡ tan tành.

Ô Hành Tuyết mân nhẹ ngón cái dọc miệng chuông, cất giọng thắc mắc, “Sao lại hỏng đến mức này? Không lẽ lúc mất đi ý thức ta đã đụng vào nó sao?”

Tiêu Phục Huyên trả lời, “Không đụng, nó bất thình lình thành ra như vậy.”

Ô Hành Tuyết lầm bầm, “Thật kỳ lạ…”

Lúc trước, chàng đã chắn tấm phong ấn để không ai có thể dễ dàng tiếp cận. Mà chuông mộng được treo ngay bên thắt lưng chàng, vậy quả thật ngoại trừ bản thân thì hiện tại không một ai có thể chạm vào nó cả. Nhưng Tiêu Phục Huyên lại nói chàng không hề đụng vào nó, vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra với chuông mộng?

Chẳng lẽ chàng nhớ lại quá nhiều những chuyện trước đây nên vượt quá sức chịu đựng của chuông mộng? Hay là… còn có nguyên nhân khác?

Khó có thể sáng tỏ vấn đề trong chốc lát. Ô Hành Tuyết trầm ngâm một lúc vẫn không nghĩ ra manh mối, nhưng dòng suy nghĩ chàng lại trôi về khoảnh khắc cuối cùng trước khi tỉnh giấc.

Chàng nhắm nghiền mắt cố nhớ lại, khổ nỗi không tài nào nhớ ra kết cục của khung cảnh hôm ấy. Chàng mở mắt, thẫn thờ hồi lâu mới ngẩng đầu lên thủ thỉ gọi, “Tiêu Phục Huyên.”

“Ừm?” Tiêu Phục Huyên ấm áp đáp lời.

Ô Hành Tuyết nhìn y, hỏi, “… Hôm đó ta có cởi lớp dịch dung không?”

Tiêu Phục Huyên hơi sửng sốt giây lát.

Ô Hành Tuyết nhẹ nhàng nói, “Bên cạnh bến thuyền ra biển Vô Đoan, vào ngày ta đổi thuốc cho nhóm đệ tử tiên môn, ngươi còn nhớ hôm ấy không?”

“Còn nhớ,” Tiêu Phục Huyên trả lời. “Tất nhiên còn nhớ.”

Sao có thể quên được một ngày như thế.

Ô Hành Tuyết nói, “Ta đã trả lời thế nào cho câu ngươi hỏi ta ở bến thuyền? Ta… có đồng ý không?”

Dòng ký ức đột ngột cắt ngang ngay thời khắc ấy. Giờ đây chỉ cần nhắm mắt lại, chàng sẽ nhìn thấy Tiêu Phục Huyên nắm lấy tay mình và khàn giọng hỏi, “Ô Hành Tuyết, khi không mang dịch dung, trông ngươi ra sao? Ta muốn nhìn gương mặt ngươi.”

Khốn thay có nghiền ngẫm đến mức nào, có cố gắng đến đâu, chàng cũng không tài nào nhớ ra chuyện gì xảy ra sau đó.

Chàng có đồng ý với người ấy không? Hay vẫn ngoảnh mặt lên thuyền và rời đi mà chẳng màng ngoái đầu?

Tiêu Phục Huyên hỏi chàng, “Tại sao ngươi muốn biết?”

Ô Hành Tuyết: “Ta sợ mình từ chối.”

Dẫu đây là chuyện trong quá khứ đã qua biết bao năm rồi, dẫu đó là bản thân, và không một ai thấu hiểu bản thân hơn chính chàng. Lẽ ra không cần hỏi chàng cũng đoán được mình đã trả lời ra sao, thế nhưng chàng vẫn cảm thấy lo lắng.

Chàng lo rằng khi đó mình nói “không” với Tiêu Phục Huyên, rồi bỏ mặc bóng hình cao cao cô độc ấy nơi cầu tàu nhô ra ngoài xa.

Tiêu Phục Huyên lại hỏi, “Sao lại sợ mình từ chối?”

Ô Hành Tuyết lặng thinh giây lát rồi nói, “Vì ta sẽ khó chịu.”

Tiêu Phục Huyên nghe câu trả lời này thì đặt tầm mắt đau đáu trên gương mặt Ô Hành Tuyết. Ngay tiếp đó, y giữ lấy cằm chàng và gieo một nụ hôn nồng.

Nụ hôn này có phần mạnh mẽ, giữa khi người kia hé môi, y trầm giọng, “Ngươi không từ chối, và đã cởi bỏ dịch dung.”

Ô Hành Tuyết bị hôn đến mơ màng, giọng cất lên vô cùng mịt mờ, “Thật ư?”

“Thật.”

“Không lừa ta chứ?”

“Không.”

Ô Hành Tuyết đáp lại nụ hôn, hồi sau lẩm bẩm càng mơ hồ hơn, “Lừa cũng vô dụng, sớm muộn gì ta cũng nhớ ra.”

“Ừm,” Tiêu Phục Huyên đáp lời.

Y không nói dối.

Trên bến thuyền ra biển Vô Đoan ngày hôm ấy, Ô Hành Tuyết kề cận ngay trước mắt y, tháo bỏ từng lớp dịch dung một, để lộ gương mặt nguyên bản của chàng.

Thế nhưng điều y không nhắc đến chính là sau ngày hôm đó, người vẫn luôn giả dạng để hàn huyên cùng y đã biến mất, không xuất hiện trước mặt y một lần nào nữa.

Y đã chặn bớt một số bùa tìm kiếm, song dường như đối phương lại có những phương thức lảng tránh mới, bởi vậy nên y không làm sao lần mò ra tung tích đối phương.

Thời điểm đó, y phát sinh một số bất hoà với Thiên đạo Linh đài và đang tra xét vài việc, những chuyện đó cũng không lấy gì làm suôn sẻ. Kết quả là y cũng không có nhiều cơ hội ghé xuống nhân gian. Tuy vậy, mỗi lần xuống nhân gian y đều đi tìm một người, mà lần nào cũng quanh đi quẩn lại một hồi rồi quay về trắng tay.

Cho đến một lần nọ, lần ấy khắp người y mang đầy những vết thương phiền phức và thân thể thấm đẫm vị sắt rỉ của máu, y bước qua nhân gian và dừng chân bên ngoài cổng của nơi được gọi là “Động Ma” Chiếu Dạ thành.

Kết cấu của Chiếu Dạ thành có nhiều điểm tương tự thành trấn ở nhân gian với những toà tháp cao và mảng tường dài bao trọn quanh khu vực đặt cổng thành. Có điều, ngoài cổng thành không hề có các loại khoá cổng tà ma ngoại đạo, cũng chẳng có bóng dáng thuộc hạ của thành chủ, mà chỉ có mấy chục chiếc đèn thanh minh bừng lửa như ma trơi xếp thành hàng phía trước.

Người ta đồn đám lửa ma trơi ấy do chính tay thành chủ chế tạo, chúng có thể dò ra tung tích của bất kỳ thứ gì không thuộc về tà ma trong Chiếu Dạ thành, đặc biệt phát hiện được tiên khí. 

Lời đồn kể rằng chỉ cần người từ Tiên Đô đến gần Chiếu Dạ thành, đám đèn thanh minh đó sẽ phản ứng ngay lập tức. Chúng sẽ dìm kẻ xâm nhập vào một biển lửa hoàn toàn tách biệt.

Thành chủ Chiếu Dạ thành không phải hạng tầm thường, từ tiên đến ma đều cực kỳ dè chừng đám lửa kia, ngay cả Tiêu Phục Huyên cũng chưa từng nhận thiên chiếu nào liên quan đến Chiếu Dạ thành và thành chủ của nó. 

Việc y đến đây thực sự là danh bất chính và ngôn cũng chẳng thuận.

Vào hôm đó, y lau vết máu trên cổ mình đương khi nhìn vào những ngọn đèn thanh minh, vừa rủa thầm bản thân ngươi điên rồi, vừa bước đến cánh cổng vào thành.

Khi y sắp đụng phải đèn thanh minh, sắc lửa xanh rờn thình lình bập bùng. Ngay thời điểm gần như có thể trông thấy chúng đang đà bừng cháy thành tường lửa nóng rực, một bóng người vận y phục trắng bất ngờ băng xuyên qua biển lửa và dừng trước mặt Tiêu Phục Huyên.

Người vừa đáp xuống, mu bàn tay lướt qua, biển lửa xanh rờn đã bị người nọ kiểm soát trong tay.

Hôm đó, thành chủ Chiếu Dạ thành không cải trang thành dáng dấp người xa lạ, gương mặt cũng không nhuốm nét cười. Chàng lia mắt nhìn vết máu bên cổ Tiêu Phục Huyên, khẽ nhíu mày mà nói, “Ngươi có biết hệ quả của việc một thượng tiên xâm nhập vào Chiếu Dạ thành là gì không?”

Tiêu Phục Huyên: “Có nghe kể sơ.”

Ô Hành Tuyết: “Thế tức là đã biết, nếu đã biết tại sao còn tới đây?”

Tiêu Phục Huyên không trả lời.

Dưới tác động của đèn thanh minh, vết thương bên cổ y càng hở ra mỗi lúc một nghiêm trọng hơn, đến độ sau một hồi lâu vẫn chưa khép miệng, máu không ngừng tràn dài theo đường viền xương cổ. Muốn gỡ chuông cần tìm người cột chuông, ai cũng biết vết thương do đèn thanh minh để lại cần người tạo ra đèn thanh minh đích thân đến giải.

Ô Hành Tuyết quan sát hết cả và đứng lặng một lúc lâu. Bất chợt, chàng khép mắt lại, nắm lấy tay Tiêu Phục Huyên và kéo người đi xuyên qua dàn đèn thanh minh.

Đám đèn ấy áng chừng đã bị chàng ngấm ngầm điều chỉnh nên không nổi bừng lên thành biển lửa vô tận thiêu đốt thần tiên, và dường như từ sau đó, chúng cũng đã nhận dạng Tiêu Phục Huyên.

Bọn họ đi qua khung cửa vòm ngất ngưởng ở bức tường chắn lối vào, băng qua Lạc Hoa Đài sớm đã hoang vu.

Khi họ bước khỏi đường núi, Tiêu Phục Huyên cúi đầu trong sương mù mịt mùng, đột nhiên lên tiếng với người đã dẫn mình vào thành, “Ô Hành Tuyết, đã lâu không gặp.”

Ô Hành Tuyết đang giữ tay y thoáng sượng bước chân giây lát.

Có lẽ vì màn sương mù dày đặc mà cả hai đều không nhìn thấy rõ người kia, thành thử chẳng phân ma đầu chẳng phân thượng tiên. Ô Hành Tuyết chỉ đáp “Ừm” thật khẽ rồi mới tiếp tục cất bước.

Bắt đầu từ ngày hôm ấy, mỗi lần Tiêu Phục Huyên lui tới Chiếu Dạ thành đều không còn kinh động đến dàn “đèn thanh minh” canh giữ bên ngoài cổng thành một lần nào nữa.

***

Những mối rối này kể ra thì thật dài, quãng thời gian “đã lâu không gặp” kia cũng là một nỗi chua xót không tài nào kể xiết. Thế nên Tiêu Phục Huyên không nhắc đến, y lược bỏ hết những năm tháng đó và chỉ nói với Ô Hành Tuyết rằng, “Ngày hôm đó ngươi cởi bỏ dịch dung để ta trông thấy ngươi.”

Nên ngươi không cần phải đau lòng.

Nghe câu trả lời của y, tâm trạng Ô Hành Tuyết mới khá lên nhiều.

Chàng im lặng chốc lát rồi chợt nói với Tiêu Phục Huyên, “Ngươi có còn nhớ những chuyện xảy ra hồi trên Tiên Đô không?”

Tiêu Phục Huyên nói, “Còn nhớ.”

Ô Hành Tuyết hỏi, “Làm sao nhớ ra được thế?”

Tiêu Phục Huyên lặng đi một chốc, nói, “… Tiên Đô đã mất, ta nhớ ra thôi.”

Ô Hành Tuyết ngẫm lại thì thấy thế cũng có lý, dù gì tận diệt cũng chịu tác động của Thiên đạo Linh đài, được dùng để trừng phạt các thần tiên. Mà hiện tại Tiên Đô đã mất, trừng phạt đoán chừng cũng mất hiệu lực, tận diệt ấy cũng theo đó mà được tháo gỡ.

Chàng im lặng một hồi, rồi tiếp tục nói, “Còn một việc nữa.”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Y vẫn đang giữ cằm Ô Hành Tuyết, bèn không nén nhịn nữa mà chạm ngón cái nhích bờ môi đang khép mở kia đặng trao hôn.

Lời Ô Hành Tuyết tính nói cứ thế nhạt nhoà trong nụ hôn của y.

Đại ma đầu giờ đây thật thân thiện, ngoan ngoãn hôn lại hết một lúc. Đến khi Tiêu Phục Huyên dời sang bên, chàng mới nói, “Ta hỏi ngươi —”

Vừa thốt ra chữ ngươi, Thiên Túc lại hôn tới lần nữa.

Thế là mọi thứ lại trở nên nhạt nhoà.

Đại ma đầu: “?”

“Tiêu Phục Huyên, ngươi có chuyện gì muốn giấu nên mới tìm cách ngăn cản ta có phải không?” Ma đầu bị hôn tới mơ màng đầu óc nhưng vẫn ráng nói cho hết câu.

“Không.”

“Vậy để ta hỏi cho hết câu.”

Tiêu Phục Huyên rời đi một chút.

Ô Hành Tuyết hỏi. “Nếu ngươi nhớ rõ mọi việc, vậy vì sao lúc trước ta hỏi ngươi ta là người ra sao thì ngươi lại không nói thẳng cho ta hay?”

Chàng vốn không để bụng chuyện này, chẳng qua bất chợt nhớ đến nên tiện hỏi luôn mà thôi.

Nào ngờ Tiêu Phục Huyên lại lặng thinh hẳn, hồi lâu sau mới hỏi, “Nói thế nào đây?”

Ô Hành Tuyết tư lự chút, thấy hình như không biết nên nói thế nào thật, bèn thốt, “Từng thành tiên, từng thành ma các kiểu.”

Ô Hành Tuyết chỉ nói bừa, song nghe được giọng trầm thấp của Tiêu Phục Huyên.

Y nói, “Không được.”

Ô Hành Tuyết ngẩn người, lắng nghe người đã bên cạnh chàng qua cơn đau đớn trong hỗn độn cất giọng, “Đó là những việc do chính ngươi trải nghiệm, không bất kỳ một ai có thể tóm lược bâng quơ trong mấy chữ cho ngươi nghe được.”

“Ngay cả ta cũng không.”

Ô Hành Tuyết nhìn y đăm đăm, đôi ngươi phản chiếu sắc trời bên ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, ánh sáng ngời ngời ấm áp dần lan toả tự nơi ấy.

Chàng gọi, “Tiêu Phục Huyên.”

Tiêu Phục Huyên nhấc mắt để rồi bị nét cười đã lâu khuất dạng lung lay tầm mắt.

Một luồng gió len vào qua khung cửa sổ, khoảnh khắc ấy toàn bộ sương tuyết Tước Bất Lạc tan biến.

Giờ khắc này, hơn hai trăm ba mươi năm thuở nào bỗng trôi về nơi xa xăm, thật sự khoác lên mình dáng vẻ “quá khứ”.

Cái gọi là “quá khứ” chính là hết thảy đã đi vào dĩ vãng.

❄︎

Lời tác giả:

Tui phải viết lại hết một lượt, để mọi người chờ lâu QAQ

Cá:

Thiệt sự là ngụp lặn trong cơn ngọt ngược đan xen luôn à QAQ