Đại ma đầu rất có tinh thần tự giác, nghe Tiêu Phục Huyên nói vậy thì không khỏi nhột thầm. Song bên ngoài chàng vẫn muốn chống chế một chút.
“Thiên Túc đại nhân,” chàng gọi.
Tiêu Phục Huyên không trả lời, đoán chừng nghe thấy cái giọng điệu này là biết ngay có chuyện không lành.
Đại ma đầu lại gọi, “Tiêu Phục Huyên!”
Tiêu Phục Huyên: “…”
Tiêu Phục Huyên đầu hàng số phận, đáp, “Nói.”
Đại ma đầu giơ bàn tay còn tự do lên, duỗi ngón út ra rồi nói, “Thế này nhé, chuyện gì xảy ra rồi thì cứ cho nó trôi qua đi, giờ gặp được Phương Trữ lỡ hỏi ra chuyện gì thì cũng đừng giận nhé.”
Tiêu Phục Huyên ngừng bước, liếc mắt nhìn ngón tay đó.
Đại ma đầu chưa gì đã tung chiêu dỗ trước. Chàng thấy thú vị quá bèn nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, “Chỉ cần không tức giận thì muốn sao cũng được.”
Tiêu Phục Huyên nhướn mắt như thể đang xác nhận xem “muốn sao cũng được” là được cái gì.
Ô Hành Tuyết hé miệng tính nói rồi tự dưng im re.
Tuy ban đầu chàng không định nói câu đó với ý kia, nhưng bây giờ mà hùa tới nữa thì hơi giống lưu manh giữa ban ngày quá.
May mà Tiêu Phục Huyên không chờ chàng nói tiếp gì nữa đã liếc ngón tay nhô lên của chàng và nói, “Còn muốn móc ngoéo?”
Ô Hành Tuyết: “Tất nhiên, chứ không đồng ý rồi trở mặt thì phải làm sao.”
Tiêu Phục Huyên suy ngẫm.
Ô Hành Tuyết cong cong ngón tay hối y.
“Chuyện gì xảy ra rồi thì cứ cho nó trôi qua, muốn sao cũng được?” Tiêu Phục Huyên hững hờ lặp lại.
Ô Hành Tuyết: “…”
Ô Hành Tuyết: “Ngươi cố ý?”
Tiêu Phục Huyên: “Không có.”
“Trọng điểm là không được giận,” Ô Hành Tuyết tức tối nhấn giọng một cách cường điệu, thẳng tay móc lấy ngón tay Tiêu Phục Huyên. Chàng ấn vào hổ khẩu y một chút rồi chìa hổ khẩu mình ra để ngón tay Tiêu Phục Huyên chạm vào.
Tiêu Phục Huyên mặc cho chàng nắm tay mình làm càn, sau ba lần chạm nhau, một kết ấn được lập nên.
Như vậy, cuối cùng ma đầu cũng hài lòng, thấy nhẹ nhõm trở lại.
***
Lần bước vào dòng rối loạn này khác với lần trước. Lần trước Ô Hành Tuyết đến bằng cả thân lẫn linh, còn lần này giống như bị Tiêu Phục Huyên dẫn linh thức tách khỏi thân thể hơn.
Linh thức hai người hoá hình thành hai bóng dáng người thường, đáp xuống một vùng thôn dã.
Chân vừa chạm đất, Ô Hành Tuyết đã nghe thấy tiếng leng keng nho nhỏ phát ra từ cơ thể mình, thoạt nghe rất giống tiếng chuông bạc. Song hiện tại chàng đang tồn tại ở dạng linh thức nên không đeo chuông bên người.
Chàng tò mò cúi đầu nhìn thử thì thấy xung quanh lớp trang phục được biến thành từ hư ảo xuất hiện hình bóng xiềng xích.
Loáng một thoáng, chàng sững sờ.
Ngày thường, chàng đeo tương đối nhiều đồ trên cơ thể. Lúc trước khi mới vào thung lũng Đại Bi, Tiêu Phục Huyên treo lục lạc lên người chàng, đồng thời chàng còn có chuông mộng bạch ngọc. Nhờ có những thứ này mà bản thân chàng cũng đã sớm quên mất cơ thể mình còn bị xích bởi khoá trời từ Thương Lang Bắc Vực.
Khoá trời không hình không dạng, không ai nhìn thấy. Có lẽ hiện tại chàng dùng linh thức bước vào nơi này nên khoá trời không hình không dạng kia mới thấp thoáng để lộ bóng dáng mơ hồ.
Những sợi xích chập chờn đan xen vào nhau giữa lớp y phục và được c ắm vào một vài vị trí yếu hại trên thân thể chàng. Chúng cực kỳ mỏng manh và cũng cực kỳ nhẹ.
Khi mới ra khỏi Thương Lang Bắc Vực, Ô Hành Tuyết từng thấy phiền lòng với tiếng đám xiềng xích này. Còn hiện tại, chàng thấy hơi là lạ…
Nguyên do là vì suốt quãng thời gian vừa qua, dù những sợi xích này luôn hiện diện nhưng không mảy may có bất cứ động tĩnh nào. Bằng không làm gì đến mức khiến chàng quên cả sự tồn tại của chúng.
Ô Hành Tuyết nhìn những cái bóng mỏng manh chập chờn lúc hiện lúc mất, vươn tay ra sờ và gọi, “Tiêu Phục Huyên?”
“Ừm.”
Ô Hành Tuyết còn đang móc ngón tay mình vào một sợi xích, chưa kịp mở miệng thì đã nghe được giọng trầm ấm của Tiêu Phục Huyên vang lên, “Có đau không?”
“Không đau,” Ô Hành Tuyết đáp.
Tiêu Phục Huyên vươn tay ra chạm nhẹ vào sợi xích kia.
Sự thật là không đau, Ô Hành Tuyết không nói dối về việc này. Tuy vậy, chàng vẫn cảm giác được sợi xích lung lay khe khẽ giống như có một con kiến nhỏ đang bò quanh nơi khoá trời đóng vào cơ thể.
Cảm giác đó hơi nhộn nhạo một chút.
Dù nét mặt Ô Hành Tuyết không hề thay đổi, song Tiêu Phục Huyên vẫn tinh ý nhận ra vấn đề và lập tức rút tay về.
Ô Hành Tuyết thấy y cụp mắt xuống và nhíu chặt hàng mày, bèn nói ngay, “Không đau thật đấy, nếu ta không chợt nghe tiếng thì đã quên bẵng mất thứ đồ chơi này rồi.”
Khắp thiên hạ này, nói không chừng đây là lần đầu tiên có người dùng cụm “thứ đồ chơi” để miêu tả thứ này. Tiêu Phục Huyên ngước mắt lên.
Ô Hành Tuyết nói tiếp, “Nhắc đến chuyện này, ta có việc muốn hỏi ngươi. Khoá trời ở Thương Lang Bắc Vực xưa giờ đều biết điều nghe lời như vậy à? Sao có thể…”
Chàng càng miêu tả càng thấy bất thường, nét mặt Tiêu Phục Huyên cũng càng thêm đăm chiêu.
“Nếu nó biết điều nghe lời như vậy thì làm gì khiến lũ tà ma kinh sợ? Mà sao mang trên người mười năm trăm năm cũng không có tác dụng gì vậy,” Ô Hành Tuyết thì thầm. “Hay là chưa đến thời điểm?”
“Những người ta từng thấy đều trở về cát bụi cả rồi,” giọng trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên.
Ô Hành Tuyết chợt kinh ngạc rồi mới ngỡ ra…
Phải rồi, tà ma vào Thương Lang Bắc Vực làm gì có kẻ nào còn sống thoát ra ngoài, nói gì đến việc đeo khoá trời mười năm hay trăm năm. Như vậy cũng không cách nào biết được nguyên do vì sao nó một mực im lìm không động tĩnh hay đang chờ đợi thời điểm nào.
Song chỉ vừa nghĩ đến chuyện này, chàng đã cảm thấy ngón tay Tiêu Phục Huyên chạm vào mặt mình.
Chàng ngước mắt, nhìn thấy Tiêu Phục Huyên đang quan sát xiềng xích rồi trầm giọng, “Ô Hành Tuyết, nó sẽ được giải trừ.”
Giọng y thật nghiêm túc và vững vàng, vừa nghe vào đã khiến Ô Hành Tuyết mỉm cười.
Cũng giống như năm nào, chỉ cần y ngồi tĩnh toạ trên mái hiên thôi đã có thể trấn giữ lốc xoáy sát khí trên Tiên Đô, hoặc chỉ cần y đánh vang tiếng chuông thì đã giúp bá tánh an lòng rằng “vạn sự thái bình”…
Ô Hành Tuyết đáp lại, “Được.”
Nói rồi, chàng thấy ánh mắt Tiêu Phục Huyên vẫn hằn vẻ u sầu, bèn nói thêm, “Cho dù không thể xử lý ngay lập tức cũng không sao cả, nó giúp tạo thêm hứng thú mà.”
Tiêu Phục Huyên: “…”
Y im lặng giây lát rồi nhấc mắt. “Tạo thêm cái gì?”
Ô Hành Tuyết đáp “À” rồi nói, “Nếu ngươi từng thấy kiếp kỳ của tà ma thì sẽ biết có một số tà ma còn mang nhiều xiềng xích hơn số khoá trên người ta hiện tại đấy.”
Thật khó mà miêu tả biểu cảm trên gương mặt Thiên Túc thượng tiên vào thời điểm ấy.
Ô Hành Tuyết quay mặt đi bật cười tít mắt.
***
Chàng khoác thêm một lớp áo mỏng màu xám tro như sương mù miệt núi bên ngoài y phục trắng phau của mình để che đi những sợi xích lập lờ ẩn hiện kia.
Suốt dọc đường, hai người thả bùa tìm người để truy tìm tung tích Phương Trữ.
Họ đã đi qua rất nhiều nơi mà chỉ toàn phát hiện dấu vết ít ỏi còn sót lại chứ mãi vẫn không tìm được linh phách Phương Trữ đâu. Hai người đi một dọc từ bắc tới nam tận hai lần.
Tiêu Phục Huyên vươn tay bắt lấy tấm bùa tìm người đang quay trở lại. Tấm bùa kia rơi vào giữa hai ngón tay y rồi tự cháy thành tro.
Y cau mày nói, “Vẫn không phải.”
Ô Hành Tuyết trầm tư. “Chỉ một linh phách mà khó tìm vậy sao?”
Lẽ ra không nên như vậy.
Đâu chỉ đơn giản là không nên mà việc này còn vô cùng kỳ lạ, đặc biệt là khi người truy tìm tung tích là bản thân chàng và Tiêu Phục Huyên.
Tiêu Phục Huyên nói, “Nếu đã vậy mà còn không tìm ra thì chỉ có hai khả năng.”
Hiện giờ Ô Hành Tuyết đã nhớ lại hơn một nửa nên không cần hỏi từng chuyện một như trước đây nữa. Chàng biết ngay đó là hai khả năng nào chứ không cần Tiêu Phục Huyên giải thích…
Một là linh phách Phương Trữ đã tan biến nên không cách nào tìm ra được.
Hai là linh phách hắn đến một nơi mà bùa tìm kiếm không tiếp cận được.
Thông thường thì khả năng trước cao hơn. Bởi dù gì Phương Trữ cũng là người hiện thế, lang thang một thời gian dài trong dòng rối loạn quá khứ đâu phải chuyện hay ho gì, nên vẫn có khả năng linh phách đã tan biến mất rồi. Tuy nhiên, nếu linh phách tan biến thì phần dấu vết sót lại trong thế giới này sẽ không giống như hiện tại.
Suy tính của Ô Hành Tuyết thiên về khả năng sau hơn — tức linh phách hắn đã đến một nơi mà bùa tìm kiếm không thể dò la tới.
Chàng trao đổi ánh mắt với Tiêu Phục Huyên rồi ngước mặt hướng về chín tầng mây.
Tiên Đô vẫn đang tồn tại trên dòng rối loạn này. Mà nếu có một nơi bùa tìm kiếm không dò la tới thì chỉ có thể là Tiên Đô…
***
Phương Trữ choàng mở mắt, phát hiện mình đang ở một nơi lạ lẫm.
Nơi đây là bên trong một căn phòng ngủ, và tràn ngập trong tầm mắt hắn là sắc ngọc. Trường kỷ đặt bên cạnh của sổ, khung cửa sổ rộng thoáng với bức rèm bồng bềnh như mây khói. Xung quanh còn có những cánh hoa từ đâu được gió mang đến, đang nhàn nhã đọng lại bên thành cửa sổ bạch ngọc.
Cách bài trí trong căn phòng này khiến hắn nhớ về Tước Bất Lạc, thế nhưng chắc chắn không phải. Ở nơi đây, hắn có thể loáng thoáng nghe được âm thanh của chim tước, là thứ âm thanh tuyệt nhiên không hiện hữu ở Tước Bất Lạc.
Hắn ôm cái đầu nhức ong ong của mình, gắng gượng đứng dậy nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác rất kỳ lạ cứ như thân thể này không phải của mình.
Đến khi hắn cúi xuống nhìn thân thể và tay chân mới sượng cứng cả người — thân thể này đúng là không phải thân thể hắn. Hắn đã trưởng thành từ sớm và cũng khá cao. Thế mà thân thể hiện tại giống với dáng vẻ thiếu niên hơn, bảo là hắn nhập xác Ninh Hoài Sam hắn còn tin.
Hắn nổi hết cả da gà, vừa tính nhảy dựng lên chạy thì chợt thấy hai bóng người từ bên rìa tầm mắt.
Phương Trữ ngẩng phắt đầu lên thì thấy đó là hai nhóc tiểu đồng tóc buộc cao, vận trang phục thắt băng lụa, tay đang cầm phất trần rất nghiêm chỉnh, cả người toát ra đôi phần tiên khí.
Phương Trữ ngẩn người, mặt hơi thất thần nhưng trong lòng hẫng đi một chút.
Bởi dưới nhân gian, tiên đồng tương tự thế này thường xuất hiện chung trong những pho tượng thần. Hắn đã gặp nhiều rồi, mà lần nào gặp cũng nhìn một phát là ói mửa, phản ứng rất kinh khủng.
Hắn nhủ bụng tiêu rồi, không lẽ bị kéo vào tiên môn nào rồi?
Có những đứa trẻ ăn mặc như thế này thì cầm chắc không phải môn phái bé nhỏ gì, mà khả năng cao còn là những tiên môn nổi tiếng lẫy lừng như nhà họ Hoa hay nhà họ Phong.
Nói gì thì nói, hắn cũng chỉ là một tiểu ma đầu, nếu bị kéo vào tiên môn thật thì nguy hiểm bốn bề, dữ nhiều lành ít mất. Hoặc là hắn phải tàn sát một mạch để phá vòng vây thoát ra ngoài, hoặc là hắn phải nằm đây chờ đám đệ tử tiên môn đến hành xác.
Nghĩ vậy, Phương Trữ vừa thử vận khí kình trong cơ thể vừa hỏi dò hai tiểu đồng tử nọ, “Các ngươi thuộc môn phái nhà nào?”
Hai tiểu đồng tử tụm lại vào nhau, vừa nhìn hắn thao láo vừa rầm rà rầm rì bàn tán. Một hồi sau, đứa lùn hơn mới trả lời, “Chúng ta không thuộc môn phái. Ngươi đã tỉnh táo chưa? Còn muốn ngủ nữa không? Nếu không ngủ nữa thì ta đi gọi người!”
“Không thuộc môn phái?” Phương Trữ chấm hỏi đầy đầu, càng nghe càng thấy khó hiểu. Hắn thấy tiểu đồng tử kia đã có chiều phẩy phất trần chạy tọt ra ngoài, không biết đang tính gọi ai. Hắn hoảng hốt với tay ra túm chúng lại.
Thế mà hắn chưa kịp chạm vào cổ áo tiểu đồng tử thì đã bị một cơn gió chặn ngang qua.
Tấm chắn gió này không nặng, cũng không đi kèm sức công kích mà gần với hiệu ứng gió thổi hoa rơi nhiều hơn. Phương Trữ giơ tay lên che lại thì thấy mình bị thổi ngược trở lại trường kỷ.
Người có khí kình bực này dĩ nhiên là một nhân vật vô cùng lợi hại.
Phương Trữ khiếp đảm trong lòng, ngoài miệng hô, “Ai?!”
Giọng nói vừa thốt lên, hắn chợt nghe thấy một âm thanh đang theo gió truyền đến gần, “Đừng hốt hoảng, thân thể của ngươi do ta dùng bùa nặn tạm nên không thể hứng chịu lực nặng hay cử động quá mạnh. Ngươi từ từ thôi.”
Phương Trữ nghe thấy giọng nói này thì hoàn toàn sững sờ.
Bởi đây là chất giọng hắn đã quá quen thuộc, là âm thanh hắn nghe được mỗi ngày. Đó là giọng thành chủ Ô Hành Tuyết nhà hắn…
Hắn ngẩng phắt đầu lên khi nghe được giọng nói, để rồi nhìn thấy một bóng người đeo mặt nạ vân bạc cùng thanh kiếm trên tay đang cất bước vào phòng.
❄︎
Lời tác giả:
Ngủ ngon ~QAQ