Lý Vũ nhìn thầy một cách khó tin, đây là lần đầu tiên anh thấy thầy rất “bất thường”!
Không sai!
Bởi vì trong lòng anh, thầy luôn thuộc về loại người có tính cách gặp biến cố mà không hoảng, trong đôi mắt lịch sự, tràn đầy sự tự tin đang năm trong kiểm soát.
Nhưng vào lúc này, thầy của anh rõ ràng không thể kiềm được nữa.
Thời gian kế tiếp là liên hệ với Trân Thương và Bệnh viện Tỉnh Nhị Viện để đặt vé, v.v.
Trên máy bay, đây không biết là số lần bao nhiêu thầy đọc bài viết này, có một số dấu vết mồ hôi trên giấy in.
Thang Kim Ba có những ý tưởng khác nhau mỗi lần ông đọc!
Càng nhìn vào nó, càng thấy tác giả này mạnh mẽ.
Giáo sư Thang Kim Ba đã tự mình tạo ra một hình ảnh của một chuyên gia, đó chắc là một chủ nhiệm lâm sàng tuyệt vời. Có khả năng... Tóc không nhiều bằng mình nhỉ?
Phải nói rằng bài viết này không chỉ gây chú ý cho Thang Kim Ba, mà thậm chí còn bắt được trái tim của Thang Kim Ba.
Là người sáng lập và nghiên cứu phương pháp Thang, Thang Kim Ba chưa bao giờ từ bỏ cách hoàn thiện phương pháp khâu Thang trong những năm gần đây, và quan điểm và ý tưởng đưa ra trong bài viết này của Trần Thương, cũng như định hướng phát triển trong tương lai, đã khiến Thang Kim Ba đánh giá rất cao, thậm chí còn có những ý tưởng trùng hợp.
Ngay cả khi có một số khác biệt, cần phải suy nghĩ và đối xử với chúng một cách nghiêm túc.
Đột nhiên, Thang Kim Ba dựa lưng vào ghế và nhìn ra cửa sổ, đó có thể là một cơ hội tốt cho chính mình.
Bây giờ ông đang mong chờ được gặp giáo sư Trần Thương này!
...
...
Tỉnh Nhị Viện biết răng Thang Kim Ba đang đến, ngay lập tức tổ chức một buổi lễ chào đón, đặc biệt là khoa cấp cứu.
Đây có thể là thời gian vui mừng nhất đối với Lý Bảo Sơn, khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện.
Có khả năng thu hút người khác có nghĩa là khả năng của bạn đã được bên kia công nhận và bên kia đang mong muốn được làm việc với bạn và v.v.
Với lại còn là một chuyên gia có cấp độ như Thang Kim Ba!
Do đó, lần này Lý Bảo Sơn rất hào phóng, các quỹ đặc biệt đã được rút ra. Điều này phải được thực hiện tốt, khiến y tá trưởng Điền Hương Lan cảm thấy đau lòng trong một thời gian dài, nhưng bệnh viện ngay lập tức bày tỏ sự hỗ trợ đầy đủ, mới khiến mọi việc nhẹ nhõm lại, miễn là nó không phải là tiền của khoa mình, tiêu thoải mái, làm thoải mái...
Giang Đạo đã đưa hai người giáo sư Thang đến khách sạn.
Giang Đạo tiếp tục bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với giáo sư Thang trên đường đi.
Giáo sư Thang rất nhiệt tình, không hề làm giá, thay vào đó, ông nói chuyện với Giang Đạo về kiến thức học thuật của mình, sau khi đến khách sạn.
Thang Kim Ba đột nhiên hỏi:
- Cái này, bác sĩ Giang, giáo sư Trần Thương không đến à?
Giang Đạo mỉm cười:
- Giáo sư Thang, nói đúng ra là bác sĩ Trần phải đích thân đến, nhưng trong thời gian này có quá nhiều người bệnh, giờ anh ấy vẫn đang phải phẫu thuật. Thực sự không có cách nào!
Thang Kim Ba gật đầu và mỉm cười. Thay vì tức giận, ông lại hơi vui mừng.
Điều này cho thấy giáo sư Trần Thương là một bác sĩ tốt!
Sau khi nghỉ ngơi ngắn tại khách sạn, Lý Bảo Sơn, Tần Hiếu Uyên, Lý Kiên Vĩ và những người khác đều đến.
Dù gì, sự bắt buộc của giáo sư Thang vẫn rất cao. Là viện trưởng của Bệnh viện liên kết với Đại học Nam Thông, Tần Hiếu Uyên vẫn bình thường.
Tần Hiếu Uyên nói:
-Viện trưởng Thang, ông đi đường xa chắc mệt rồi, tôi đặt nhà hàng rồi, chúng ta qua đó ăn đi?
Khi nghe điều này, Thang Kim Ba vội vàng từ chối:
- Viện trưởng Tân, không cần khách sáo, chúng tôi đã ăn trên máy bay, phải rồi... Giáo sư Trân Thương đang làm phẫu thuật à? Có tiện cho tôi qua xem không?
Thang Kim Ba chỉ đơn giản là đến để gặp Trần Thương, chứ không phải họp mặt hoặc đi du lịch, bây giờ anh đến đây rồi, ý nghĩ đầu tiên chắc chắn là đi gặp Trần Thương.
Nghe xong, mọi người đột nhiên sững người và ngay lập tức mỉm cười ân cần.
Giáo sư Thang thực sự là một trưởng khoa thống trị học thuật.
Tân Hữu Uyên không tiếp tục ép ăn, mà nói với một nụ cười:
- Vậy thì... tôi sẽ đưa quý vị đến bệnh viện của chúng tôi!
Thang Kim Ba nghe xong, vẻ mặt ông ta lập tức vui mừng:
- Vậy thì không thể nào tốt hơn, phiền viện trưởng Tân rồi!
Trong buổi nói chuyện, một nhóm người đã đến khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện.
Sau khi bước vào, Thang Kim Ba hơi sững sờ:
- Đây... đây là ngoại khoa tay của chúng ta à?
Nghe câu này, ai cũng chợt đỏ mặt!
Tân Hữu Uyên cười ngượng nghịu, nhưng Đàm Lập Quốc lại xấu hổ.
Này... làm cho mọi người coi như trò đùa à!
Lý Bảo Sơn đã nói sự thật:
- Bệnh viện của chúng tôi luôn tương đối mạnh về nội khoa,
và sự phát triển của phẫu thuật còn yếu và phẫu thuật tay còn thiếu những tài năng tương ứng, nhưng có nhiều người bệnh phẫu thuật tay thực hành lâm sàng, cho nên viện trưởng Tân mới ở trạm cấp cứu lập một nhóm nhỏ cho phẫu thuật tay.
- Tôi không sợ giáo sư Thang chê cười, hiện tại chúng tôi chỉ có ba bác sĩ phẫu thuật tay, một người là chủ nhiệm An Ngạn Quân, một người là bác sĩ Trân Thương, và một thạc sĩ mới đến, là thạc sĩ Giang Đạo.
Nói một cách dễ hiểu, Thang Kim Ba đã choáng váng!
Anh hít một hơi thật sâu:
- Haiz... không nên hối hận, giáo sư Trần Thương vẫn có thể tóm tắt kinh nghiệm lâm sàng trong một môi trường như vậy, và thật hiếm khi có sự hiểu biết về chỉ khâu cơ kiện như vậy!
Mọi người đều sững sờ. Những người có văn hóa và kiến thức khác nhau. Điều không tốt, khi nói đến miệng người khác, dường như... nó đã trở thành việc ý nghĩa cao cả.
Không ở lại lâu, đám đông đã cùng nhau đến phòng mổ.
Lúc này, Trần Thương và An Ngạn Quân vừa hoàn thành ca phẫu thuật, nghe nói giáo sư Thang đã đến phòng phẫu thuật, nhanh chóng đứng dậy để gặp nhau.
Sau khi nhìn thấy Trần Thương, cho dù Thang Kim Ba và Lý Vũ đã thực hiện một số chuẩn bị về tư tưởng, điều này hơi khó chấp nhận!
Đây có phải là giáo sư Trần Thương không?
Trẻ đến khủng khiếp!
Lý Vũ đoán chắc cũng không lớn hơn mình.
Thang Kim Ba bị sốc và nhanh chóng bước tới để nắm tay. anh:
- Giáo sư Trần, xin chào!
Trần Thương sững người một lúc:
- Giáo sư Thang, khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Tiểu Trần.
Thang Kim Ba lắc đầu. Đối với Trần Thương, ông không thể gọi “Tiểu Trần”. Sau tất cả, thành tích của mọi người được bày ra đó. Thang Kim Ba tôn trọng anh!
Hai người không quan tâm đến cuộc trò chuyện, và bắt đầu nói về các vấn đề học thuật.
Những lời Thang Kim Ba để trong bụng cuối cùng cũng đã được xả ra hết!
Trần Thương câu cá một tháng, và cuối cùng cũng câu được Thang Kim Ba.
Hai người nói chuyện rất hợp gu!
Nhưng một số chủ nhiệm và trưởng khoa ở xa chỉ có thể nheo mắt, mắt họ nhìn chung đều rất to.