Tại một nơi khác.
Sau khi đi vào cánh cổng không gian Đường Mạc Long nhìn thấy Bạch Dĩ đang đứng nấp ở một tảng đá quan sát người mặc áo đen kia.
Đường Mạc Long từ từ tiến lại gần Bạch Dĩ, gương mặt hắn không có chút biến đổi nào vẫn lạnh lùng như vậy.
Thấy Đường Mạc Long đến, Bạch Dĩ liền nói với hắn những điều mình đã quan sát được từ nãy đến giờ.
- Phần linh lực của Băng nhi chính là bị con Giao yêu đó rút mất, nó đã đưa nguyên thần của muội ấy vào bình chứa Kim Nguyên đó.
Vừa nhìn thoáng qua thì thấy hắn quả thật không có gì đáng ngại, thật ra khí tức của người đó lại có phần rất mạnh nhưng vẫn không đáng nhắc đến trước Bạch Dĩ và Đường Mạc Long. Dù vậy Bạch Dĩ cũng không hấp tấp vội vàng mà đợi Đường Mạc Long đến để bày kế hoạch.
Đường Mạc Long rút kiếm ra khỏi vỏ, mắt đưa nhìn Xích Nhật kiếm một lượt." Nếu đã chọn ta làm chủ, đừng làm ta thất vọng".
- Ta đánh ngươi lấy bình Kim Nguyên.
Bạch Dĩ gật đầu tán thành với lời đề nghị của Đường Mạc Long, dù sao chỉ cần mình hắn cũng đã có thể dễ dàng hạ được con Giao yêu cỏn con đó.
Đường Mạc Long suy nghĩ gì đó, rồi ánh mắt hắn kiên định quay qua nhìn Bạch Dĩ, giọng nói lạnh buốt vang lên:
- Rút ngắn thời gian, đánh nhanh thắng nhanh a Vân không thể chịu được lâu đâu.
Tuy nói tên kia có vẻ mạnh nhưng dù sao một người là Thần Quân còn người kia là đệ nhất cao thủ cùng đứng đầu tam giới với Bạch Băng thì sao có thể thua một con Giao yêu.
Giao yêu cũng đã phát giác có người khác ở trên địa bàn của nó, nó cười khẩy giọng nói có phần châm chọc:
- Đến thì cũng đã đến rồi, tưởng bổn vương không phát hiện ra các ngươi sao?
Đường Mạc Long từ từ tiến tới, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Giao yêu, trên tay cầm chặt Xích Nhật kiếm từ từ nói:
- Chỉ là một con Giao yêu mà lại dám ngông cuồng như thế.
Vừa nói dứt câu hắn đã vội lao lên giao chiến, tốc độ của Đường Mạc Long quả thực quá nhanh, nhanh đến nổi Giao yêu nghìn năm tuổi cũng không kịp phản ứng.
Uy lực của Xích Nhất kiếm vốn đã chẳng tầm thường nay lại cộng với sức mạnh khủng khiếp của Thượng thần hỗn độn thì quả thực Bạch Dĩ và Hương m cộng lại cũng không phải là đối thủ của Đường Mạc Long.
Huống hồ trước mắt hắn chỉ là một con Giao yêu ngông cuồng mới nghìn năm tuổi mà lại dám đối đầu trực diện với hắn đúng là không biết tự lượng sức mình. Đam Mỹ Hiện Đại
Lúc Đường Mạc Long giao chiến cũng là lúc Bạch Dĩ đã thành công lấy được bình Kim Nguyên chứa nguyên thần của Bạch Hi Vân. Hắn cũng không khỏi bất ngờ khi đó chỉ là một phần công lực của Đường Mạt Long, hiện tại đến hắn cũng không biết sức mạnh cùng với thân phận đang là ẩn số của Đường Mạc Long.
Giao yêu biết mình đã chọc nhầm người nhưng nay cũng không kịp rút lui nữa rồi, vết thương do Xích Nhật kiếm gây ra cho Giao yêu là không hề nhẹ. Thoáng chốc Giao yêu đã hiện về nguyên hình nửa rồng nửa rắn của mình.
Lúc này Đường Mạc Long và Bạch Dĩ hiểu lý do vì sao Giao yêu lại đi đánh cắp nguyên thần của Bạch Hi Vân.
Đường Mạc Long bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của Giao yêu, hắn không hề có ý định tha cho con Giao yêu này. Cũng dễ hiểu thôi dù sao Giao yêu cũng là kẻ đã rút mất nguyên thần của người hắn thích, những kẻ nào dám động vào cô hắn nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.
- Bạch Dĩ ngươi đi trước đi, chỗ này cứ để ta.
Bạch Dĩ nhìn thấy ánh mắt của Đường Mạc Long cũng đã hiểu hắn muốn làm gì, nhưng suy cho cùng muội muội hắn vẫn là quan trọng nhất. Hắn vừa đi vừa nghi hoặc hỏi:
- Biết chừng mực không.
Đường Mạc Long cười khẩy nhìn Giao yêu, ánh mắt hắn như tử thần giáng xuống thân thể yếu ớt của Giao yêu. Lần này thực sự lui không kịp nữa rồi, Giao yêu dường như đã biết được kết cục của chính bản thân, nhưng hắn vẫn quyết tâm đánh với Đường Mạc Long một trận cho đáng, hắn nhìn đi chỗ khác miệng vẫn cứng rắn mà đáp:
- Không cần ngươi lo.
Bạch Dĩ nghe thế cũng chỉ đành thán phục trước sự dũng cảm đáng học hỏi của Giao yêu. " Đúng là đáng tiếc, nếu hắn biết cách tu luyện thì thiên giới lại có thêm một Long vương dũng mãnh kiên cường rồi".
Sau khi Bạch Dĩ rời đi Đường Mạc Long không nói gì, hắn lao nhanh bằng một tốc độ gần như không thể quan sát bằng mắt thường, một lần nữa hắn lại làm Giao yêu trở tay không kịp.
Mỗi đòn tấn công đều là nhằm vào chí mạng, khiến Giao yêu không thể phản kháng. Giao yêu cố hết sức để vùng vẫy bằng một cách đúng nghĩa, nhưng vô ích rồi.
Đường Mạc Long nãy giờ chỉ dùng chưa đến một phần công lực của bản thân mà đã có thể khiến Giao yêu khó khăn đến thế.
Đường Mạc Long cũng không rảnh để đùa với hắn nữa bèn rút ngắn thời gian tấn công, trong chốc lát Giao yêu kiêu ngạo đã ngã xuống bằng một cách vinh quang.
Vinh quang ở đây là vì hắn dám đối đầu với khó khăn, có thể nói đây là một cuộc chiến không cân tài, cân sức. Cuối cùng cuộc chiến cũng là kết thúc, từ xác của Giao yêu hiện ra một vật phẩm gì đó nhân lúc Đường Mạc Long không để ý bám vào Xích Nhật kiếm. Nhưng thật đáng tiếc nó lại bị lửa trên thanh kiếm thiêu đốt, Đường Mạc Long cuối cùng cũng không nhịn được mà cảm thán một câu:
- Ngu dốt!