Lam từ tốn ngồi xuống, Quang đứng lên hỏi một câu đầy ẩn ý: “Bác sĩ Hồ, anh có biết bị cáo không?”
“Ý của anh là gì?”- Bác sĩ nhíu mày khó hiểu.
“Bị cáo cũng từng là một bác sĩ nổi tiếng, anh cũng là một bác sĩ nổi tiếng hai người không biết nhau sao?”
Hồ Thuận nhìn sang Trần Mạnh Cường đang ngồi và thừa nhận: “Chúng tôi từng đồng nghiệp trong thời gian ngắn, nhưng cũng đã rất lâu rồi.”
“Vậy anh đã bao giờ xem anh ấy như đồng nghiệp của mình không?”
Lam cho rằng đó là trái với quy định tố tụng vì câu hỏi không liên quan đến vụ án nên đứng dậy để phản đối: “Kính thưa Hội đồng xét xử, tôi nghĩ toà án không phải mời bạn của bị cáo đến đây để hồi tưởng lại quá khứ.”
Thẩm phán phiên tòa đã có sự điều chỉnh để tiếp tục điều hành phiên xử.
“Luật sư Trần, vấn đề này sẽ đi đến đâu đây?”
Quang rời mắt khỏi bác sĩ, quay người lại nhìn Thẩm phán và lập luận: “Thưa quý tòa, bị cáo và bác sĩ Hồ Thuận đã từng là đồng nghiệp. Đánh giá của bác sĩ Hồ Thuận có thể không đúng.”
Hồ Thuận bức xúc nhìn Quang, giọng nói tự tin và quả quyết:
“Tôi biết cách đưa ra một đánh giá chuyên nghiệp ngay cả với đồng nghiệp cũ của mình.”
Quang nhếch môi cười nhạt, quay lại nhìn Hồ Thuận nói xỏ xiên đả kích: “Ngay cả với đồng nghiệp cũ của mình, đã đuổi anh ta từ công việc đầu tiên à?”
Hồ Thuận chỉ im lặng nhìn Quang. Ánh mắt Lam vẫn hướng về phía Quang không rời. Đầu tiên là theo dõi xem anh muốn hướng vấn đề đến đâu, tại sao lại cố tình đẩy vấn đề sang một hướng khác. Hai là lấy cớ công việc để nhìn anh ấy một cách công khai minh bạch.
“Có đúng là bị cáo là người giám sát của anh, bởi vì lúc đó anh làm việc hiệu quả kém cho nên bị thân chủ tôi yêu cầu rời khỏi ghế làm việc không?”
Đúng là sự thật, nhưng Hồ Thuận nghĩ không cần phải giải thích hay chứng minh điều gì hết.
“Làm ơn đi, chuyện đó đã là sáu trước rồi!”
Quang nhìn đoàn Hội thẩm.
Phiên tòa tạm dừng vì phải xem xét lại vấn đề thay đổi bác sĩ kiểm tra bởi bác sĩ Hồ Thuận từng là đồng nghiệp cũ của Mạnh Cường, hơn hết hai người họ còn từng có hiềm khích.
____________________________
Quang đứng ngoài hành lang buồng giam chờ đợi kết quả cùng người bạn đồng nghiệp.
“Hay lắm Luật sư Trần, có vẻ chúng ta đã đi đúng hướng rồi. Tôi tin chắc chắn kết quả kiểm tra này sẽ hoàn toàn thay đổi cục diện.”
Sau nửa tiếng chờ đợi, bác sĩ tâm lý xách cặp ra khỏi buồng giam trước. Bác sĩ đi đến chỗ hai người họ đưa tay ra bắt tay xã giao.
“Chào Luật sư Trần, Luật sư Dương.”
“Chào bác sĩ Hùng, cảm ơn, làm phiền bác sĩ rồi.”- Quang bắt tay, vỗ vai thân mật.
“Không sao, tạm biệt nhé.”
Bác sĩ rời đi, chú Dĩ đi theo phía sau, sắc mặt chú có vẻ không tốt. Quang thấy lạ nên hỏi: “Kết quả sao rồi chú?”
“Bác sĩ tâm thần của chúng ta đã kiểm tra cho Trần Mạnh Cường và cậu ấy cũng đồng ý với những kết luận đưa ra của bác sĩ Hồ Thuận.”
Cả Quang và người đồng nghiệp đều ngạc nhiên không thể chấp nhận.
“Cái gì?”
Chú giải thích thêm: “Theo cậu ấy nói là không có gì với thân chủ của chúng ta ngoại trừ ra một sự ngạo mạng.”
Quang bật lưỡi, một tay đỡ trán, tay chống hông bất lực quay sang hướng khác.
“Chán thiệt.”
“Còn tưởng đưa anh ta đến gặp bác sĩ mới sẽ giúp anh ta phần nào đó cứu chữa lỗi lầm của mình, nhưng hầu như mọi thứ đều đi ngược lại những gì chúng ta mong muốn.”
Trong phút nóng giận, Quang buột miệng: “Bỏ đi! Nếu Trần Mạnh Cường muốn tự đào hố chôn mình, thì cháu sẽ đưa cho anh ta cái xẻng ngay sau khi phiên tòa này kết thúc.”
____________________________
Người chứng đứng lên thuật lại lời Mạnh Cường đã từng nói với mình: “Anh ấy nói đảm bảo cô ta sẽ không bao giờ gặp lại cậu.”
Lam hỏi lại: “Anh có chắc không anh Trọng Dũng?”
“Tôi chắc chắn, khi mà tôi biết được tin cô ta đã chết tôi thật sự rất sợ hãi.”
Lam quay sang nhìn Thẩm phán cho biết: “Kính thưa Hội đồng xét xử, tôi đã hỏi xong.”
Lam ngồi xuống đến lượt Quang đứng lên.
“Anh Dũng, tôi muốn hỏi anh là có phải nạn nhân là người phụ nữ kết hôn duy nhất mà anh có “quan hệ” không?”
Phan Trọng Dũng ngượng mặt xấu hổ, nói nhỏ trong miệng khiến Quang không nghe rõ, anh đưa tay lên tai mình, Lam liếc mắt nhìn.
“Xin lỗi anh Dũng, tôi không nghe rõ.”
Dũng khó chịu gắt giọng: “Tôi nói là không.”
“Ồ và anh quan hệ với nhiều phụ nữ khác?”
Dũng ngượng chín mặt bổ sung: “Chỉ là không cùng một lúc.”
“Những người phụ nữ anh từng quan hệ, chồng họ có đe dọa anh hoặc đe dọa vợ của họ hay không?”
Dũng bực mình khi Quang liên tục xoáy sâu và đào bới những chuyện xấu hổ của hắn.
“Chúng ta không nói về mấy người phụ nữ đó, chúng t…”
Thẩm phán lệnh: “Yêu cầu nhân chứng trả lời câu hỏi từ phía Luật sư biện hộ!”
Trọng Dũng đưa mắt nhìn Thẩm phán, sau phút do dự anh ta từ từ cất giọng: “Có, tôi đã bị đe dọa.”
“Vậy là tất cả những người chồng khác đã đe dọa anh. Thế có bao nhiêu người vợ của họ đã chết rồi?”
Trọng Dũng cười cợt nhả nhìn đáp: “Không có.”
Quang cũng cười khẩy nhìn anh ta nhấn mạnh: “Thật đấy đấy anh Dũng.”- Rồi quay mặt lại nhìn Thẩm phán. “Kính thưa Hội đồng xét xử, tôi đã hỏi xong.”
Quang ngồi xuống ghế, trao đổi với cộng sự của mình. Lam đứng dậy hướng mắt về phía Mạnh Cường, cô cầm số tài liệu đã thu thập được từ cơ quan điều tra.
“Theo lời khai, bị cáo đã nói với phía cơ quan điều tra rằng bị cáo là kẻ đã giết vợ mình…”
“Mạnh kha nói với tôi…”
Lam rời mắt khỏi sắp tài liệu, đưa tay ra hiệu cho Mạnh Cường đừng nói nữa.
“Được rồi, câu chuyện như vậy đã quá đủ rồi!”
Mạnh Cường cố nói thêm: “Thằng bé sẽ không để tôi yên đến khi tôi bắt cô ta trả giá.”
Lam nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ.
“Vậy tại sao Mạnh Kha lại muốn bị cáo giết chết vợ của mình?”
Mạnh Cường không trả lời câu hỏi hai mắt cứ đảo tới đảo lui, Lam híp mắt một cái, gương mặt toàn lãnh ý.
“Bị cáo có nghe rõ câu hỏi của tôi không?”
Thẩm phán yêu cầu: “Được rồi, bị cáo hãy trả lời câu hỏi từ phía đại diện Viện kiểm sát đi!”
“Có phải bị cáo đã giết chết nạn nhân bởi vì cô ấy có quan hệ bên ngoài?”
Mạnh Cường kích động, đập tay vào bàn hét lớn:
“Không! Bố không giết mẹ, con đã giết mẹ! Mạnh Kha đã giết mẹ… Mạnh kha giết mẹ bởi vì mẹ… Mẹ đã giết chết Mạnh Kha.”
Ánh mắt anh ta trở nên ngây dại đáng thương. Lam từ vẻ mặt sững sờ sang vẻ mặt lạnh lùng và cúi đầu ghi lại lời khai. Thẩm phán nhìn các thành viên trong đoàn Hội thẩm, sau đó tất cả cùng nhau trao đổi lấy ý kiến. Mọi người đều ngạc nhiên trước sự thật kinh hoàng được chính người trong cuộc tiết lộ.
Phiên tòa một lần nữa bị trì hoãn, Thẩm phán gọi riêng Lam và Quang vào trong cánh gà trao đổi.
“Hai người muốn tiếp tục sao đây? Có vẻ như bây giờ chúng ta có đến hai bị cáo.”
Ông khoanh tay trước ngực, mặt nghiêm đi qua đi lại giữa hai người họ chờ đợi câu trả lời. Lam nhìn Quang, đúng lúc anh cũng đang trộm nhìn cô ấy. Hai ánh mắt chạm nhau không phải điều xa lạ, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, chẳng ai muốn nhìn vào mắt ai. Lòng cô dâng lên loại cảm xúc kỳ lạ, thấy anh đứng khoanh tay dựa vai vào cột không có ý đối đáp nên cô nói trước. Lam bày tỏ sự nghi ngờ của mình:
“Chú Văn, nếu đây là màn kịch của Luật sư Trần thì…”
Đứng im cũng bị dính đạn, Quang nhanh chóng lên tiếng phản bát: “Thưa chú Văn, cháu không hề có suy nghĩ để dựng lên màn kịch như vậy.”
Thẩm phán có vẻ không tin, ông dừng bước trước mặt Quang, trừng mắt đe dọa: “Chú mong là vậy, nếu không cháu phải chịu trách nhiệm trước Hội đồng kỷ luật.”
“Thưa chú, cháu có thể nói chuyện với thân chủ của mình.”
Thẩm phán xua tay không đồng ý.
“Không, nếu như thân chủ của cháu muốn tiếp tục bị thẩm vấn như vậy thì cứ mặc cậu ta! Còn phía Viện kiểm sát, cháu có phản đối hay ý kiến gì không?”
“Thưa không, cháu không phản đối. Nếu luật sư Trần đã muốn chơi vậy thì cứ chơi tới cùng luôn đi.”
Năm phút sau, ba người trở lại phiên tòa. Lam tiếp tục tra hỏi Mạnh Cường nhưng với một phương thức khác.
“Mạnh kha!”
Mạnh Cường giương mắt ngây thơ vô tội như con nai vàng ngơ ngác đạp nát bãi cỏ xanh.
“Dạ.”
“Trước đó con đã nói con giết mẹ của mình, vậy thì tại sao mẹ lại giết Mạnh Kha chứ?”
“Mẹ đang rất buồn.”
Mạnh Cường bức xúc kể lại:
“Lúc đấy cô ấy ở nhà một mình và Mạnh Kha ở cùng cô ấy, tôi thì đã đi làm nên chưa về nhưng camera quay lại thì mạnh kha đang nằm trên giường, cô ấy đang trong phòng tắm xả nước vào bồn. Sau khi nước đầy cô ấy bước đến ôm lấy Mạnh Kha vào phòng tắm, nhấn đầu Mạnh Kha vào nước. Vài phút sau tôi mới về, trước tiên thăm Mạnh Kha, nhưng hôm đó khi vừa bước đến cửa phòng thì nghe tiếng khóc của Mạnh Kha rất lớn, tôi vội vã chạy vào thì thấy…”
Anh ta ngập ngừng, hai khóe mắt cay xè, giọng nói buồn bã:
“Cô ấy đang nhấn chìm Mạnh Kha xuống nước, tôi quá kích động nên chạy lại đẩy cô ấy sang một bên và xem Mạnh Kha thế nào.”
Mạnh Cường ứa nước mắt kể tiếp, vừa nói vừa khóc sướt mướt.
“Lúc đó Mạnh Kha…Mạnh Kha đã chết rồi.”
Anh ta đưa lòng bàn tay lên gạt bỏ nước mắt, ấm ức nhìn Thẩm phán, đó là sự thật anh ta luôn che giấu, ngay cả với Luật sư biện hộ cho mình.
“Tại sao cô ấy lại giết Mạnh Kha chứ, Mạnh Kha đã làm gì sai?”
Cả phòng chìm vào im lặng, không ai nói gì. Họ bị câu chuyện thương tâm của Mạnh Cường làm cho chùn bước, cảm thông với một người cha vừa mất đi đứa con của mình.
Quang chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức lục tìm trong đống tài liệu trước mặt đọc lại hồ sơ vụ kiện. Trong đây không ghi chép gì về bệnh trầm cảm của nạn nhân hay về đứa bé bị chết đuối. Anh biết được căn bệnh trầm cảm sau sinh của vợ Mạnh Cường qua lời khai của người bạn của nạn nhân, Quang đoán đây là lý do cô ấy giết chết đứa bé.
“Chú Dĩ, nạn nhân bị mắc chứng trầm cảm sau khi sinh.”
Chú Dĩ ngạc nhiên nhìn Quang xong nhìn Mạnh Cường nghi ngờ: “Anh ta là một nhà tâm lý học, anh ta không thể nhìn thấy những dấu hiệu hay giúp cô ấy sao?”
Quang đặt hồ sơ xuống suy đoán:
“Cháu nghĩ là anh ta không muốn nhìn thấy đến khi mọi chuyện quá muộn, anh ta xóa đi cái chết của con mình. Vì vậy mà trong hồ sơ không có ghi chép gì về bệnh trầm cảm của bà Thu Huyền hay về đứa bé bị chết đuối.”
Người bạn đồng nghiệp bên cạnh góp lời: “Làm sao anh ta sống được với điều đó, đã là vợ chồng… haizzz, sao sống được với cảm giác tội lỗi này.”
“Tôi cũng không, nhưng lần này đã cho tôi thấy có người làm được.”
Thành viên Hội đồng xét xử cho rằng nội dung vụ án đã rõ, hồ sơ, tài liệu đã đầy đủ, với thói quen “Trọng chứng hơn trọng cung”, Thẩm phán muốn nghe lời phát biểu ngắn gọn, phát biểu thẳng vào các vấn đề mà Hội đồng xét xử cho là trọng tâm của vụ án để mau chóng kết thúc tại đây.
“Luật sư biện hộ có thể đứng lên đọc bản kết án.”
Quang cầm tờ giấy kết án dài và trau chuốt cẩn thận mà bản thân đã soạn sẵn đứng lên nhìn Mạnh Cường diễn đạt. Bài kết án rất quan trọng, nó có quyền quyết định việc “Thắng – Thua” của một vụ kiện nên anh rất chăm chút từng câu từng chữ. Quang muốn thông qua đó để tìm kiếm sự đồng thuận bằng chứng cứ, lập luận hợp tình hợp lý, kiên trì theo đuổi vụ việc, “đấu lý để tìm ra chân lý”.