Đắp chăn xong cho Viên Tịch, Yến Huân quay người ra ngoài, còn đóng cửa rất khẽ, anh dọn dẹp đồ mà cô vừa bày ra rồi để gọn vào một chỗ.
Yến Huân nhìn quanh căn nhà, tìm hiểu rõ ngóc ngách, không hiểu sao mình lại tốn thời gian để làm những chuyện này, có lẽ là vì sợ Viên Tịch trải nghiệm không tốt rồi mách ông nội, đến lúc ấy anh sẽ toi ngay.
Bước được vài vòng, Yến Huân nhận được điện thoại từ Yến Hoa, đầu dây bên kia liên tục thúc giục.
- Anh à tìm được người chưa ? Ông nội đang giận lắm đó.
- Tìm được rồi nhưng không đưa về được, cô ấy đang say.
- Hả, say rượu.
Ngay cả sự ngạc nhiên của Yến Hoa cũng không dám bày tỏ, chỉ có thể bày tỏ lí nhí trong họng, anh đoán chắc cô đang ở trong nhà vệ sinh, nếu ở trước mặt ông nội chắc ông sẽ tức giận lây sang cả cô mất.
Chưa kịp trả lời em gái, con bé đã nhanh nhảu hỏi chuyện.
- Anh làm gì cậu ấy mà khiến người ta say vậy hả ?
Yến Huân nghe xong chỉ biết than trời thôi, anh ấn nhẹ mi tâm, ánh mắt không khỏi thất vọng.
- Là Viên Tịch tự mình nhậu say, nói như kiểu anh làm hại cô ấy vậy. Hết Hàn Diệp, Vương Nhậm, còn bây giờ đến cả em nữa. Trời ơi tôi đã làm gì nên tội chứ ?
- Trước đây anh đều làm những chuyện khác người mà, có ai dám tin anh đâu.
- Vậy nên em thà tin người ngoài ?
- Đúng.
Sau khi trả lời, Yến Hoa đột nhiên nghe mấy tiếng "tút... tút tút..." trong điện thoại. Cô cười khẩy rồi lẩm bẩm.
- Anh trai tôi, anh nên trải qua cảm giác này sớm hơn đi, thật là hả hê mà... hahahahah.....
Yến Huân tức giận đá mạnh vào một chiếc tủ lớn, cánh cửa theo lực chân của anh mà đột nhiên mở ra, anh nghi hoặc mở nó ra, bên trong chẳng có gì cả, nhưng nhớ lại khi bế Viên Tịch từ công viên về đây, hình như chỉ mang theo balo thôi, tất cả mọi thứ như vali hay lon bia đều vứt lại ở đó.
Cái tủ mà Yến Huân đá là tủ quần áo, cái gì liên quan đến quần áo đột nhiên xuất hiện trong đầu, đến khi Viên Tịch tỉnh lại mà không thấy vali của cô ấy đâu chắc chắn cô ta sẽ cạo đầu và bắt anh đi tu mất.
Nghĩ đến việc cô hành hạ anh khi say anh đã nhịn hết nổi, đến khi tỉnh rượu sẽ đáng sợ ra sao chứ, đúng thật là không nên động đến cô ấy mới đúng.
Yến Huân ngồi xuống giường mà Viên Tịch đang ngủ, trên tay đặt một giấy note, viết vài chữ " Nhà này tôi thuê cho cô, cô cứ ở tạm, đây không phải là tấm lòng của tôi mà là tấm lòng của ông nội tôi. Khi nào rảnh tôi sẽ đưa cô đến gặp ông nội một chuyến.... Yến Huân."
Viết xong anh dán nó lên trên hộc tủ, nơi dễ thấy nhất, trước khi đi còn đặt một tấm thẻ ngay bên cạnh, để cô muốn dùng gì thì dùng.
...
Yến Huân bước ra khỏi chung cư, anh đưa mắt nhìn Vương Nhậm, Hàn Diệp và Lục Hữu Diên đang chờ mình. Đôi lông mày không khỏi nhăn lại.
- Sao lại tụ tập hết ở đây.
Từ xa anh đã thấy khóe mắt cười cười của Lục Hữu Diên, biết chắc mấy tên điên này sẽ trêu chọc anh vậy nên anh đã chuẩn bị tinh thần thép từ trước rồi.
Quả nhiên không sai, Lục Hữu Diên đi đến bên cạnh Yến Huân, còn vỗ vai anh với dáng vẻ an ủi.
- Anh bạn, anh áp dụng công thức của tôi hơi bị nhanh đó.
Dù sao thì Lục Hữu Diên từ nhỏ tới lớn vô cùng cô đơn, vậy nên xung quanh anh ta luôn có rất nhiều cô gái, không phải bản thân muốn chơi đùa, chỉ là sợ bản thân bị cô đơn mà thôi.
Bạn gái xung quanh Lục Hữu Diên không thiếu, vậy nên anh ta có rất nhiều kinh nghiệm để tán gái, nói như vậy giống như Yến Huân đang áp dụng cách của anh ta để tán tỉnh Viên Tịch.
- Đúng là sức tưởng tượng của cậu tôi không thể xem thường được.
Lục Hữu Diên đưa mắt nhìn Vương Nhậm đang đứng cách đó không xa. Anh nghi hoặc.
- Không phải cậu nói Huân bế Viên Tịch đang say rồi thuê nhà cho cô ấy à ?
- Đúng rồi.
- Rõ ràng như vậy mà còn chối sao ?
Yến Huân không muốn tốn thời gian với bọn họ, anh thở dài.
- Vì chuyện cỏn con như vậy mà chạy đến đây à ?
- Cũng không hẳn, muốn rủ cậu đi quẩy.
- Không hứng, lão sư nhà tôi chuẩn bị tế tôi một trận đây, phải về nhà đã.
Lục Hữu Diên cảm thấy kèo thơm đến tay nhưng lại bị tuột mất, anh ta than ngắn thở dài bĩu môi. Vẫn không quên trêu Yến Huân và Viên Tịch.
- Nếu bị lão sư nhà cậu đuổi ra khỏi nhà thì còn nhà này mà, cậu với Viên Tịch ở chung chắc không sao đâu.
Yến Huân nhìn Lục Hữu Diên đang cười khẩy mình, anh lườm với khóe mắt đỏ ngầu lên, cả cơ thể tỏa ra sát khí lạnh toát khiến Lục Hữu Diên phải đổ mồ hôi.
Anh cất giọng, thật chẳng xem lời nói của Lục Hữu Diên lọt tai.
- Cút đi, tôi không rảnh nói chuyện điên khùng với cậu.
- Yến thiếu gia đã tức giận thì không thể làm trái ý, đi thôi, chúng ta đi quẩy.
Hàn Diệp nắm tay Vương Nhậm, cô cùng anh quay người về chiếc xe đang có tài xế chờ sẵn. Chưa đi được mấy bước, phía sau liền có người gọi tên cô.
- Hàn Diệp, chắc chắn sau khi Viên Tịch tỉnh lại cô ấy sẽ tìm quản lý chung cư, em nhớ giúp đỡ cô ấy một chút.
- Không thành vấn đề, anh yên tâm.
Lục Hữu Diên miệng cười toe toét, trước tới nay ngoài Yến Hoa ra thì Huân nhà anh có quan tâm cô gái nào khác đâu, anh vỗ vào vai Yến Huân, mừng thầm.
- Quan tâm đến mức như vậy luôn sao ? Người có tình yêu khác hẳn nhỉ.
- Tôi kiện cậu tội vu khống đó.
Anh tối sầm mặt, tức giận đến mức không biết xả giận vào ai, đôi lông mày như dính chặt vào nhau vậy.
- Rồi rồi, ai chẳng biết ba cậu là thẩm phán.
Nhìn thấy chiếc xe được tài xế của Lục gia chở đi, Yến Huân cũng bước lên xe mình rời đi.