Chơi được cả buổi trời, ba người bọn họ moi ra không ít lời từ trong miệng Triệu Hưng Lam. Ví dụ như anh ta được một đàn anh trong nghề giới thiệu đến chùa Như Ý, nghe nói ai đến đây cầu nguyện đều được như ý muốn, những người đến đây thường là những nhân vật có uy tín trong giới thượng lưu. Không chỉ có Thanh Hư trong chùa, còn có rất nhiều nhà sư khác đang trong tòa tháp Linh Lung trên núi.
Điều quan trọng nhất là sở dĩ Triệu Hưng Lam không quay về là vì hai ngày nữa anh ta phải đến tháp Linh Lung, về phần đến đó làm gì thì anh ta do dự không nói.
Bây giờ họ nhận được tin tức: Những người thờ đèn hoa sen đến ngày thứ năm sẽ phải đến tháp Linh Lung.
"Ây da, sao mấy cậu lại hỏi chuyện ở đây nhiều như vậy? Không tò mò về tôi à?" Triệu Hưng Lam cảm thấy có chút bị sỉ nhục lòng tự trọng khi thấy họ dường như không quan tâm đến thân phận của mình.
"Anh là ngôi sao lớn, có địa vị đặc biệt, chúng tôi sợ hỏi quá nhiều anh sẽ có gánh nặng, nên chúng tôi hỏi một chút chuyện không quan trọng để anh có thể trả lời nhiều vấn đề hơn." Trương Thiên Sư mở miệng lừa gạt.
Triệu Hưng Lam nhẹ nhõm nói: "Không ngờ mọi người cũng khá tốt! Hay là chúng ta kết bạn WeChat đi? Sau này nếu cần trợ giúp gì, có thể liên hệ với tôi!"
Trình Hạo và Dư Xuyên lấy cớ mất điện thoại di động, cuối cùng chỉ có Trương Thiên Sư thêm bạn cùng anh ta.
Triệu Hưng Lam ghi lại tên của mình, ngẩng đầu nói: "Chỉ còn lại một người, tôi chọn thách!"
Dù sao tin tức cũng gần như đã thu thập được, Trương Thiên Sư cũng không còn gì để hỏi, hình phạt cuối cùng là để Triệu Hưng Lam hát một bài.
Triệu Hưng Lam khó xử nói: "Ngay cả nhạc đệm cũng không có, muốn tôi hát chay sao?"
"Hát chay cũng được, tùy tiện hát vài câu thôi."
Triệu Hưng Lam hắng giọng, hát bài hát nổi tiếng của mình: "Xa xa nhớ em, nhớ mặt em..."
Anh ta vừa mở miệng cả ba người đã muốn bịt tai lại. Triệu Hưng Lam là một người mù âm, thậm chí còn không hát đúng nốt nhạc nào, với trình độ này của anh ta, người ta không khỏi thắc mắc làm thế nào anh ta lại trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng.
"Được rồi anh Triệu, rất vui vì được chơi đánh bài với anh, trời cũng muộn rồi không bằng để Trình Hạo đưa anh trở về!" Trương Thiên Sư kịp thời cắt ngang ý niệm tiếp tục hát của anh ta.
Biểu cảm Trình Hạo như muốn đậu má, "Sao lại là tôi?"
Trương Thiên Sư nói: "Anh đã từng đến đó một lần, anh quen thuộc với tòa nhà đó hơn."
Có lẽ ở đây một mình quá chán, Triệu Hưng Lam còn có chút ý chơi chưa đã: "Buổi chiều hoặc ngày mai mấy cậu có hoạt động gì nữa không? Lúc đó có thể gọi cho tôi."
"Không thành vấn đề!" Trương Thiên Sư đồng ý, "Có việc gì vui sẽ gọi điện cho anh sau."
Chờ đến khi đi ra ngoài, Triệu Hưng Lam lại đeo kính râm lên, Trình Hạo miễn cưỡng tiễn anh ta đến toà khách quý: "Tới rồi, tôi về đây."
"A, đợi đã!" Triệu Hưng Lam gọi hắn: "Hôm nay cảm ơn cậu, nếu không tôi sẽ chán chết mất!"
"Không có gì." Trình Hạo nghĩ thầm: Tôi không muốn nghe anh nói cảm ơn nhảm nhí!
"Còn có..." Triệu Hưng Lam liếc nhìn bầu trời, đến gần hắn thì thầm: "Tôi không biết các cậu đến từ khi nào. Chẳng lẽ các cậu không để ý dự báo thời tiết trên điện thoại di động hiển thị rõ ràng là trời nắng, nhưng ở đây trời toàn mây à?"
Trình Hạo sửng sốt, nhớ lại lúc nhóm mình tới hình như thời tiết chưa bao giờ có nắng mà cũng chẳng có mưa, "Có lẽ là vì thời tiết trên núi thay đổi thất thường, không giống như dưới chân núi."
Triệu Hưng Lam lắc đầu: "Tôi tới đây ba lần rồi, lần nào thời tiết cũng thế này."
"Anh nghi ngờ cái gì?" Trình Hạo hỏi.
Triệu Hưng Lam im lặng một lát, lắc lắc điện thoại, "Dù sao thì tôi cũng đã thêm tài khoản WeChat của bạn cậu Trương Thiên Sư rồi, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu trên WeChat."
"Được." Trình Hạo gật đầu, nhìn sắc mặt có chút hồng hồng của Triệu Hưng Lam, nghĩ thầm có lẽ người này cũng không ngu ngốc như vẻ ngoài của mình.
Lúc hắn chuẩn bị rời đi, Triệu Hưng Lam ở phía sau rụt rè nói: "Còn... cậu thiên sư Trương kia, có phải là hiểu lầm chúng ta không?"
Trình Hạo:?
"Mặc dù rất nhiều đàn anh trong giới giải trí là gay, nhưng tôi chắc chắn không phải! Hôm nay tôi đã có khoảng thời gian vui vẻ, cảm ơn vì đã mời tôi và đưa tôi về!" Nói xong, Triệu Hưng Lam đóng cửa lại, để Trình Hạo một mình trong gió, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Trương Thiên Sư, cậu đang lừa tôi đúng không?" Trở lại phòng, Trình Hạo tát vào lưng Trương Thiên Sư.
Trương Thiên Sư loạng choạng ôm lấy bàn nói: "Anh hy sinh nhan sắc của mình thì có sao đâu? Hơn nữa lỡ đâu ngôi sao lớn đó còn có thể thích anh thì sao?"
Ánh mắt tò mò của Dư Xuyên nhìn Trình Hạo, "Sao vậy?"
"Không... không sao." Trình Hạo đè nén tức giận, hỏi chuyện chính: "Sao cậu biết anh ta xảy ra chuyện?"
Trương Thiên Sư bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, gõ tên Triệu Hưng Lam vào trình duyệt rồi nhấp vào tìm kiếm. "Ngày chúng ta đến đây, tôi buồn chán tìm kiếm tên anh ta. Không ngờ, tôi lại phát hiện được một điều."
Các trang web tràn ngập tin tức về việc cấm sóng Triệu Hưng Lam, một số nói anh ta ra vẻ siêu sao, một số nói đạo đức anh ta không tốt, còn có một số nói anh ta đã giả mạo trình độ học vấn của mình, dựa vào thân thể để đạt được quyền lực. Tội danh dài cả sớ, cuối cùng trước sức ép của dư luận, Đài phát thanh Truyền hình đã trực tiếp thông báo người này bị cấm sóng.
"Chuyện này xảy ra khi nào?" Trình Hạo nhìn ngày tháng, tình cờ là ngày hắn và Dư Xuyên lên núi. Trên núi không có sóng lại còn mất điện thoại di động, nhắc đến đã nhiều ngày không xem tin tức.
Trình Hạo suy đoán: "Lần này anh ta tới đây là vì nỗ lực cuối cùng cho tương lai của bản thân sao?"
Trương Thiên Sư cười nửa miệng, "Tôi nghĩ anh ta thậm chí còn không biết hậu quả của việc thắp đèn."
Dư Xuyên phản ứng lại: "Có người lừa cậu ta!"
"Thông minh!" Trương Thiên Sư gõ lên bàn, "Khi đó Dư Xuyên bị mất gân chân, còn Triệu Hưng Lam, tôi quan sát thấy anh ta dường như không có tổn thương về thể xác, nhưng về phần thị giác, giọng nói và khứu giác, tôi sợ rằng anh ta thậm chí còn không bằng một nửa người bình thường."
Dư Xuyên hiểu ý hắn ta: "Nếu những giác quan này dần dần yếu đi, đại đa số mọi người sẽ không nghi ngờ."
Trình Hạo nói: "Vậy cậu cảm thấy người giới thiệu anh ta tới đây có vấn đề gì sao?"
"Không," Trương Thiên Sư nhìn chằm chằm vào hai người họ, đôi mắt sắc bén như đại bàng, "Chùa Như Ý có vấn đề."
"Nhưng nếu ở đây xảy ra vấn đề, vì sao Thường Duật lại dẫn chúng ta tới đây?" Dư Xuyên khó hiểu.
"Thật ra tôi căn bản không tin trên đời này có thuật tái sinh nào, mà nếu có, nhất định là tà thuật." Trương Thiên Sư thở dài, "Nhưng ngài ấy nói rất thật, lại còn dùng nó cho anh... Tôi không nghĩ ngài ấy sẽ lừa anh."
Trong đầu Trình Hạo hiện lên lời tối qua Thường Duật nói với hắn: Trên đời này làm gì có thuật pháp nào có thể khiến người chết sống lại? Chỉ là một mạng đổi một mạng mà thôi.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến một loại khả năng, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
"Trương Thiên Sư, cậu tính toán làm thế nào?" Trình Hạo suy đi nghĩ lại, không nói ra suy nghĩ của mình.
"Thiên sư Long Hổ Sơn từ trước đến nay trừ gian diệt ác. Nếu gặp phải người sử dụng tà thuật, tôi sẽ không ngồi yên làm ngơ." Trương Thiên Sư sửa lại cổ áo, nêu rõ tiêu chí vinh quang của hiệu trưởng.
"Nhân tiện lúc nãy tôi đưa diễn viên kia về, anh ta nói với tôi, anh ta nhận thấy thời tiết ở đây có gì đó không ổn." Trình Hạo tạm thời gạt suy nghĩ trong đầu sang một bên, chuyển sự chú ý sang Triệu Hưng Lam.
"Thời tiết?" Trương Thiên Sư đi ra ngoài cửa nhìn thoáng qua, "Đúng thật, có chút giống như trận pháp... Nhưng ngày mai chúng ta vẫn nên tìm cơ hội đi đến sau núi, trong tháp Linh Lung nhất định có bí mật!"
Trình Hạo liếc nhìn Dư Xuyên, gật đầu.
Cả nhóm đồng ý, rồi cùng nhau đi ăn cơm, lúc trở về Trương Thiên Sư nghe vài tin tức cười đến nỗi không khép mồm được.
"Cậu sao vậy?" Trình Hạo có dự cảm không lành.
"Ha ha, tôi muốn cho Dư Xuyên xem trước!" Trương Thiên Sư đưa điện thoại cho Dư Xuyên.
Dư Xuyên cầm điện thoại, dứt khoát đọc ra: "Trương Thiên Sư, ngày mai cậu có hoạt động gì không? Nhớ gọi điện cho tôi. Nhân tiện, đừng để tôi và Trình Hạo đi cùng nhau, tôi có thể nhìn ra Trình Hạo là trai thẳng, dưa hái xanh không ngọt, cảm ơn lòng tốt của cậu! Thêm: chắc là Trình Hạo đã nói cho cậu biết những gì tôi phát hiện ra. Ngày mai tôi muốn nói với các cậu một chuyện khác, mai gặp." Đọc xong, y ngước nhìn Trình Hạo, " Tại sao Trương Thiên Sư lại muốn tác hợp cho hai người?"
"Cậu ta chỉ ghen tị thôi!" Trình Hạo ôm eo y, duới mi mắt Trương Thiên Sư bắt đầu tán tỉnh y, "Mặc kệ anh ta là ngôi sao lớn hay là thần tiên, tôi cũng không quan tâm!"
"Rõ như ban ngày, lảnh lảnh càn khôn (*)!" Trương Thiên Sư khoanh tay, lắc đầu nổi da gà.
(*) Lảnh lảnh càn khôn [朗朗乾坤]: lảnh lảnh: sáng sủa và trong trẻo; càn khôn: Ban đầu là tên hai quẻ trong Chu Dịch, dùng để chỉ trời và đất, thế giới, v.v. Mô tả rằng rõ ràng chính trị và thế giới hòa bình. Có thể hiểu như là công bằng bình đẳng.
Dư Xuyên đỏ mặt: "Cậu làm gì vậy! Thả tôi ra!"
"Không!" Trình Hạo giống như con gấu túi, trực tiếp bám vào người y, Dư Xuyên đi đến đâu hắn đi theo đó.
Ngày hôm sau không có người đến đón nên Triệu Hưng Lam tự mình đến.
"Hôm nay ra sau núi chơi à? Đi ăn thịt nướng sao?" Triệu Hưng Lam mặc quần áo bình thường, mặt vẫn thoa phấn, tóc được tạo kiểu cẩn thận.
"Đi dạo loanh quanh thôi." Trình Hạo nắm lấy tay Dư Xuyên đi về phía trước.
"Bọn họ..." Triệu Hưng Lam có chút bối rối, ra hiệu cho Trương Thiên Sư giải thích, nhưng Trương Thiên Sư lại không tiếp nhận lời nói của anh ta.
"Anh Triệu, hôm qua anh nói còn có chuyện muốn nói với chúng tôi?"
"À, đúng rồi..." Triệu Hưng Lam chỉnh lại kính râm, "Hôm qua sau khi nói với Trình Hạo về tình hình thời tiết ở đây, tôi chợt nhớ ra một chuyện, chính là lúc đang lễ Phật, tôi chú ý đến màu sắc ngọn lửa của đèn hoa sen phía trước tượng Phật rất kỳ lạ. Có màu đỏ, xanh dương, xanh lá và tím. Sao ở những chùa miếu khác tôi lại không thấy mấy đèn hoa sen như vậy?"
Trương Thiên Sư hỏi: "Anh tới đây ba lần, mỗi lần màu sắc đều khác nhau sao?"
Triệu Hưng Lam gật đầu, "Tôi nhớ lần đầu tiên đèn hoa sen của tôi là màu xanh lá, sau đó là màu xanh dương, lần này là màu tím..."
Mặc dù Trình Hạo và Dư Xuyên đi phía trước, nhưng vẫn không ngừng chú ý tới hai người phía sau đang trò chuyện, gân chân của Dư Xuyên là ngọn lửa màu đỏ, vậy những màu sắc khác tượng trưng cho cái gì?
Đang lúc suy nghĩ, Triệu Hưng Lam hỏi: "Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi, ba người tới đây là muốn cầu nguyện gì vậy?"
Trương Thiên Sư mỉm cười nói: "Thật ra chúng tôi đều là thiên sư, chúng tôi đến đây để trao đổi và học hỏi. Tình hình không giống với anh."
"Chả trách..." Triệu Hưng Lam nói, "Chả trách thầy Thanh Hư luôn để khách của mình ở trong phòng cho khách quý, còn mấy cậu ở trong phòng của nhà sư bình thường."
"Tòa nhà cho khách quý rất tốt," Trương Thiên Sư thản nhiên nói, "Trông giống như một khách sạn năm sao, nơi chúng tôi ở lại khác xa."
Triệu Hưng Lam lắc đầu, "Không tốt, ngoài tôi ra không có ai khác... Mỗi ngày tôi chỉ ăn và ngủ. Nếu không phải đi ra ngoài với các cậu, đầu óc của tôi bây giờ còn có chút choáng váng."
Trong lòng Trương Thiên Sư trầm xuống, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Cho nên nếu không có việc gì anh nên ra ngoài hoạt động nhiều hơn..."
Trong lúc hai người đang trò chuyện, phía trước Trình Hạo và Dư Xuyên dừng lại.
"Đây chính là tháp Linh Lung?" Dư Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía tòa tháp bảy tầng bằng đá.
"Sao lại tới đây?" Triệu Hưng Lam có chút hoảng hốt, "Thầy Thanh Hư nói không thể tới đây!"
"Anh ở bên trong đã trải qua cái gì?" Trình Hạo quay người hỏi anh ta.
Triệu Hưng Lam lùi lại một bước: "Không thể nói được, nếu nói ra, lời cầu nguyện sẽ không thành!"
Trương Thiên Sư nhìn hai người khẽ lắc đầu, sau đó quay sang Triệu Hưng Lam nói: "Chúng ta chỉ đi ngang qua, không đi vào, anh yên tâm!"
Sắc mặt Triệu Hưng Lam tái nhợt chạy tới trước mặt Trình Hạo, nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc: "Trình Hạo, cậu đưa tôi về đi!"
Dư Xuyên nhìn vào tay Triệu Hưng Lam, không nhìn ra được cảm xúc trong mắt y.