Vào ngày nắng đẹp trải dài bãi biển, khoảnh khắc sinh động cùng ánh nắng ấy là một tô mì nóng hổi hòa quyện cùng với trứng gà sống, không của ai khác chính là của A Nguyệt.
“Tiểu thư, cách ăn này có ổn không? Ta chưa từng..” Latos nhắc nhở.
“Mình đã đợi gần 1 tuần rồi mà chị Sa vẫn chưa về, mỗi lần mơ cứ mơ về những thứ kì lạ và cả giọng nói đó nữa nhưng có lẽ mình không nên quan tâm nhiều tập trung thích nghi thì hơn. Mình rất lười nên chưa thể học chữ, chắc đợi tới 25 tuổi thôi! Mà khoan đã..” A Nguyệt nghĩ mà không quan tâm đến Latos đang nhắc nhở mình.
“Tại sao cháu không đi học hả chú? Cháu thấy có 1 nhóm bạn cỡ tuổi cháu đã bắt đầu đi học rồi.” A Nguyệt hỏi Latos.
Latos vui vẻ nói: “Vì giờ giấc của huyết tộc khác với tộc khác, bình thường huyết tộc sẽ luôn ngủ suốt thời niên thiếu nhưng vì thích nghi với môi trường cộng đồng nên một số có thay đổi. Huyết tộc cố thích nghi lại xảy ra sự cố, đó là bạo phát ma lực nên đa số phải ngủ để dưỡng thần”
A Nguyệt vừa ăn vừa lắng nghe mới nghĩ việc huyết tộc trẻ tuổi phải thích nghi với điều kiện sống khắc nghiệt, vì dễ mẫn cảm với sự thay đổi của thời tiết nên sức khoẻ mới hao hụt như vậy, chính vì vậy họ mới trở nên khát máu vì máu của các sinh vật khác có thể cộng hưởng với cơ thể bản thân dùng để kháng thánh lực. Không những vậy, huyết tộc không thể ngủ vào ban đêm, họ là những sinh vật của bóng tối vì vốn dĩ đối với họ, năng lượng ánh sáng trắng của mặt trăng là thứ tinh khiết không lẫn tạp chất mới khiến họ đi sâu hơn vào quá trình tiến hóa tinh thần lực, hay còn gọi là giác ngộ.
“Lâu rồi không gặp, A Nguyệt tiểu thư!” Một giọng nói có chút quen thuộc từ đằng sau.
A Nguyệt quay ra đằng sau xem đó là ai thì cô nhận ra là tên nhóc hỏi đường lúc trước.
“Tiểu Phong à?”
“Tình cờ thật, tôi cũng không biết là nhà cậu cũng gần đây đó, mà sao cậu.. lại ăn mì..” Tiểu Phong cạn lời với A Nguyệt vì vào thời tiết nắng noi của bãi biển thì cô lại ăn mì.
“Vậy cậu ra đây làm gì?”
“Đương nhiên là để thưởng thức cà phê rồi!” Tiểu Phong vừa nói vừa cầm ly cà phê lên nhưng lại đưa cho A Nguyệt ngửi thử.
Mặt mày A Nguyệt vẫn bình thường nhưng cô bị bất ngờ bơi hương thơm của cà phê và hỏi: “Thơm quá, cà phê gì vậy?”
“Cậu cũng cùng gu với tôi đấy! Đây là Annichino, cà phê kỷ niệm! Nó có một câu chuyện rất bi thương đấy, để tôi cho cậu xem về câu chuyện của nó, nó rất hay!” Tiểu Phong đưa điện thoại cho A Nguyệt nhưng vì cô không biết đọc nên bật phần nghe.
Cà phê Annichino trong tình yêu nó có nghĩa là “anh yêu em không còn nữa”, thường được thưởng thức cùng chocolate trắng để các quý cô thể hiện lòng chung thuỷ của mình rằng là “em yêu anh như thuở ban đầu“. Câu chuyện được bắt đầu từ một anh chàng quý tộc bá tước yêu một cô bác sĩ vừa dịu dàng lại vừa tốt bụng, anh chàng dành thời gian của mình để thành công đầu tiên tạo ra một loại kẹo mềm mềm màu trắng và gọi nó là chocolate, rồi dành tặng nó cho người anh yêu nhưng một vị hoàng tử cũng đã để mắt tới. Vị hoàng tử này hay kéo đến bệnh viện nhà cô mà theo dõi, không lâu sau thì anh ta chính thức cầu hôn cô nhưng cô lại giữ im lặng một thời gian dài không hồi không đáp. Vị hoàng tử vô cùng tức giận và dần thâu tóm bệnh viện nhà cô khiến nhân lực và chi phí phát triển dần thu hẹp, chuyện này dẫn tới bệnh nhân đông lại thêm dùng thuốc hết hạn phát huy tác dụng phụ, cuối cùng cô phải gả cho hắn vì không muốn gia đình sụp đổ. Anh chàng chocolate trắng đã làm ra loại cà phê đặc biệt vào những ngày cuối đời có thể làm anh quên đi cô, một loại cà phê khác với những loại cà phê bình thường vì trong đó có đá lạnh, rất dễ uống, được gọi là “I love you no more“. Nó trở nên thịnh hành đối với những công nhân vì rẻ tiền lại rất ngon cho đến khi đến tay cô bác sĩ năm nào giờ đã là công nương cao quý, cô thưởng thức cà phê ngọt nhưng miệng vẫn luôn nói rất đắng. Sau đó công nương dùng chocolate trắng tan chảy cho vào cà phê và cô đã khóc, nó trở thành cà phê sữa, cà phê nói dối “Annichino“. Nhờ thói quen dùng cà phê của cô mà nó được lan truyền thịnh hành trong giới quý tộc cho đến người dân với tên “I still love you at first“.
“Bây giờ có hẳn một nhãn hiệu chocolate At First của công ty Firstist luôn đó, thấy thú vị không!” Tiểu Phong nói.
“Cá pha đề” A Nguyệt vừa nói, nhưng cô lại nghĩ một mặt khác là: “Chắc chỉ là hình thức quảng cáo thôi”
“Cậu cho tôi thử được chứ?” A Nguyệt hỏi.
Tiểu Phong vui vẻ đi về hướng nhà mình: “Tôi sẽ pha thêm, cậu đợi chút!”
(Vài phút sau)
“Đây, Tôi dặn người giúp việc để riêng sữa cho cậu đấy!” Tiểu Phong vừa nói vừa đưa cà phê.
“Cảm ơn” - A Nguyệt cầm ly cà phê lên ngửi ngửi rồi uống thử, nhưng cô lại có biểu cảm bất ngờ với một hương vị quen thuộc.
“Đây chẳng phải cà phê đá Việt Nam sao? Thì đương nhiên là cà phê Việt Nam nên hương vị vẫn luôn được mọi người ưa chuộng, kể cả công nhân mà vì ở Trái Đất nó chẳng có ý nghĩa nào cả nhưng vị của nó ngọt hơn cà phê thông thường như Americano” - A Nguyệt nghĩ.
“Sao vậy?” - Tiểu Phong hỏi.
“Không, chỉ là hương vị có chút quen thuộc nhưng mà.. hơi ít!”
“Ai bảo đó giờ mình toàn uống 2, 3 ly mới đủ..” Suy nghĩ tham lam của ai đó.
* * *
Thế là A Nguyệt và tiểu Phong cùng trò chuyện rất lâu đến chiều rồi quay về nhà. Trước khi quay về người hầu của tiểu Phong đã đưa cho cậu bé một hộp cà phê pha sẵn rồi nhắc cậu bé tặng lại cho A Nguyệt làm quà. Hai người tạm biệt nhau rồi mạnh ai về nhà nấy sau đó A Nguyệt rất thèm cà phê nên muốn xuống bếp pha một ly, gặp ngay chú Latos và chú ấy bảo: “Để tôi làm thay cho dù gì tiểu thư còn nhỏ, việc gì cứ bảo tôi là được rồi”
“Cũng đúng, mình cứ vô tư như vậy sẽ khiến họ nghi ngờ mình thì có, thôi để chú ấy làm!” A Nguyệt nghĩ.
“Vậy cháu ra phòng khách!” A Nguyệt nói xong liền ra khỏi bếp.
Cho đến khi pha xong cà phê và đem ra phòng khách thì cô lại ngủ. Latos đã kể cho mẹ A Nguyệt nghe về vụ cà phê và bảo rằng cô rất thích nó nên Latos muốn ra ngoài mua thêm nguyên liệu pha nhiều loại cà phê về.
“Chắc tại con bé gần đây ngủ ít quá.” Ba của A Nguyệt nói khẽ.
“Chuyện kì lạ là con bé đột nhiên thức tỉnh tinh thần lực lại còn lạm dụng zerophine quá nhiều, em lo là con bé sẽ yếu đi khi tuỳ hứng như vậy.” Mẹ A Nguyệt.
“Vậy ta phải nghĩ cách để nó nuôi dưỡng thần lực tự nhiên mới được, chắc con nó cảm nhận được sức mạnh bên trong rồi.”
Hôm