Mẹ tôi ngày ngày than vãn: "Tôi đã nói thằng đó không đáng tin mà, nó vẫn cứ muốn cưới."
Nhưng rõ ràng là bố mẹ vay tiền, khiến em tôi không còn đường lui.
Em gái tôi thề sẽ kiếm tiền chăm chỉ, bắt đầu cuộc sống mới.
Quả thật, em đã đi làm, mỗi tháng kiếm hơn 4.000 đồng, ở một thị trấn nhỏ như vậy cũng không tệ rồi.
Nhưng khi tôi gọi điện cho em, 10 lần thì có đến 5 lần em đang đánh mạt chược.
Một ván mạt chược có thể thắng hoặc thua hàng trăm đồng.
Làng tôi giờ có đường xi măng, nhiều người ra ngoài khám phá thế giới, cũng có nhiều nữ sinh đại học hơn.
Bạn nghĩ đó là sự tiến bộ về bình đẳng giới à?
Không phải vậy.
Họ không còn nói rằng con gái học hành vô ích nữa, mà thay vào đó là con gái học xong sẽ kiếm nhiều tiền, có thể phụng dưỡng cha mẹ nhiều hơn.
Tôi ngày càng ghét thị trấn nhỏ này.
Những con người ở đây chăm chỉ nhưng lạc hậu, tự ti mà lại hão huyền, thích hưởng thụ và đam mê so sánh.
Họ không dám bỏ tiền mua thịt ăn, nhưng lại có thể thua hàng trăm đồng trong một ván mạt chược.
Họ không mua nổi quần áo mới trong cả năm, nhưng đến Tết lại mua những bao t.h.u.ố.c lá đắt tiền để đãi khách.
Họ vay nợ để tổ chức những đám cưới xa hoa, chỉ để giữ thể diện.
Thầy tôi từng hỏi tôi có muốn theo đuổi học thuật không.
Thầy có suất tiến sĩ, sau này có thể ra nước ngoài vài năm để giao lưu, tương lai có thể làm việc ở trường đại học giống thầy.
Tôi từ chối.
Tôi vốn không hứng thú với học thuật, thứ duy nhất mang lại cho tôi cảm giác an toàn là tiền.
Thật nhiều tiền.
Thầy không ép buộc, thông qua sự giới thiệu của thầy, tôi đã ký hợp đồng với một công ty tốt ở Thượng Hải.
Em gái hỏi tại sao tôi lại đi xa như vậy.
Chính vì phải đi thật xa, xa hơn nữa.
Bởi vì càng ở xa, tôi sẽ càng ít phải quay về, ít cảm nhận sự nhơ bẩn, và may ra còn giữ được chút tình yêu.
Anh trai tôi đã mua nhà ở thị trấn, bố mẹ tôi cũng không còn cố bám trụ ở quê nữa.
Cả hai người đều đã tìm được việc làm trong thành phố.
Bố tôi làm công nhân vệ sinh, mẹ tôi rửa bát cho nhà hàng.
Cả hai cộng lại một tháng kiếm được hơn 4.000 đồng.
Có lẽ do tầm nhìn mở rộng, hoặc do tài chính thoải mái hơn.
Họ trở nên lịch sự, không còn bộc lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn bên dưới lớp vỏ bọc nữa.
Họ bắt đầu quan tâm tôi ở nơi xa lạ có ăn no không, công việc có mệt không, có mặc ấm không.
Những lời hỏi thăm muộn màng giống như áo bông gửi vào mùa hè, dù có đẹp hay ấm áp đến đâu, cũng không còn phù hợp nữa.
Chẳng ai sẽ mặc nó lên người.
Công việc trên WeChat nổi lên nhanh chóng, và cũng suy tàn nhanh chóng.
Sau giờ làm, tôi bắt đầu vận hành tài khoản TikTok.
Một lần tôi vô tình gửi liên kết vào nhóm gia đình, mẹ tôi tối đó đã gọi điện: "Không phải con đã ký hợp đồng với công ty lớn rồi sao, sao lại làm mấy thứ này? Không phải con lại lừa chúng ta đấy chứ?"
21
"Chỉ là sở thích thôi."
"Làm việc cho đàng hoàng mới là chuyện đúng đắn."
Sau nửa năm làm việc, tôi đã trả hết nợ cả gốc lẫn lãi cho bác và cô, trịnh trọng cảm ơn sự giúp đỡ của họ ngày xưa.
Mỗi khi đến dịp lễ, tôi cũng gửi quà tặng cho họ.
Mẹ tôi không hiểu: "Con đối tốt với họ để làm gì, ngày trước họ đâu có coi trọng nhà mình."
Tôi nghiêm túc phản bác: "Mẹ đã trả hết tiền vay từ bác và cô chưa? Một số khoản có lẽ đã trở thành nợ xấu rồi. Họ đâu có nợ gì nhà mình, tại sao phải giúp đỡ mãi chứ?"
"Với tư cách là họ hàng, họ đã hết lòng hết sức rồi, sau này đừng nói nữa."
Mẹ tôi bị nghẹn lời, không nói thêm được câu nào.
Có một lần cuối tuần, khi tôi ra ngoài quay video, tôi tình cờ gặp Phan Lương trên tàu điện ngầm.
Tôi vừa xuống tuyến 11, cậu ấy lên từ toa khác.
Tàu điện ngầm lướt qua, gương mặt kinh ngạc của cậu ấy từ từ trôi đi trước mắt tôi.
Tôi cầm điện thoại, ngồi trên băng ghế lạnh lẽo hơn mười phút.
Hai chuyến tàu ngược chiều đã đến, mọi người lần lượt xuống.
Tôi thấy buồn cười, không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Đúng lúc đó, chuyến tàu tôi cần cũng đến, tôi bước lên thì phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: "Yến Tử..."
Tàu điện ngầm gào thét qua, gió lạnh làm mắt tôi đỏ hoe.
Tôi từ từ quay lại, nhìn người đàn ông cao lớn điển trai, khẽ mỉm cười: "Phan Lương, lâu rồi không gặp."
Tôi nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại cậu ấy, vậy mà chúng tôi lại tình cờ chạm mặt bất ngờ như thế.
Trong quán Starbucks, cậu ấy cười gượng: "Giờ tôi mới hiểu quyết định của cậu khi xưa."
Hóa ra vào năm ba đại học, công ty của bố câuj ấy gặp vấn đề, tài sản gia đình bị thế chấp hết.
Cậu ấy và Phan Phan đã tự kiếm tiền học phí và sinh hoạt phí.
Cậu ấy dang tay: "Xem đấy, giờ chúng ta đều như nhau cả."
Đều là những người lao động nơi đất khách, không xe không nhà, gia đình không thể giúp gì.